• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phu nhân, người nói xem chúng ta nên đi tìm ở đâu?"   

Nhìn bản đồ trải ra trước mặt, Đại Hoa chụm đầu lại nhìn, nàng ấy không hiểu bản đồ này, chỉ có thể cảm giác phạm vi miêu tả của bản đồ này rất lớn.   

Lớn đến mức không phải mấy người bọn họ là có thể tìm xong trong chốc lát.   

"Lấy nơi hắn từng dừng lại làm trung tâm, tìm kiếm ở trăm dặm xung quanh."   

Tính đến hôm nay Hàn Trọng Hoài đã mất tích được năm sáu ngày, nếu đổi lại là người muốn trốn thì năm sáu ngày đã sớm chạy không thấy bóng dáng, nhưng nàng không tin Hàn Trọng Hoài có thể siêng năng như vậy.   

Chỉ cần người không chết thì nhất định vẫn đang ở phụ cận gần đây.   

Trên bản đồ đánh dấu nơi thế tử Kiến Vương phái người tìm kiếm, Ngọc Đào không để ý đến những dấu hiệu kia, nói với đám người Trần Hổ: "Nơi thế tử gia đã tìm qua chúng ta cũng phải đi tìm, đặc biệt các ngươi xem xung quanh có núi rừng gì, nói không chừng hắn ở trong sơn động."   

Ngọc Đào nghĩ đến lúc trước nàng và Hàn Trọng Hoài bị đuổi giết, Hàn Trọng Hoài giả chết nằm bất động trong sơn động, nói không chừng lúc này hắn cũng làm chuyện tương tự, không biết đã cướp tổ của mèo hoang từ khi nào.  

Sau khi nghe Ngọc Đào nhắc tới, Trần Hổ cũng nghĩ đến chuyện trước kia: "Phu nhân nói đúng, rất có thể đại nhân đang nghỉ ngơi trong núi rừng này."   

Rừng núi trong bản đồ là địa điểm được ưu tiên tìm kiếm hàng đầu. Thế tử của Kiến Vương đã phái người tìm kiếm không biết bao nhiêu lần, nhưng theo năng lực phản trinh sát của đại nhân nhà hắn, nếu không muốn người bị tìm kiếm được thì cũng là dễ như trở bàn tay.   

"Nếu chết được năm sáu ngày thì hẳn là đã tìm được thi thể của hắn, nếu bị người ta bắt đi thì bây giờ cũng nên có tin."   

Ngọc Đào nhìn chiến trường đã được quét sạch ở xung quanh, "Nếu không muốn bị người ta tìm được thì hắn nên để lại dấu vết, tỏ vẻ chính mình đã chết không còn xương cốt.. Trần thị vệ, nếu các ngươi tìm được sơn động tương tự như lúc trước, vậy đừng vội vàng đi vào tìm kiếm, chờ ta vào tìm hắn."

Nàng không biết công phu, cũng không có thể lực tốt như bọn Trần Hổ, muốn tự mình đi điều tra mỗi địa phương, nhất định sẽ làm chậm tiến độ tìm kiếm, như vậy nàng chỉ có thể lựa chọn địa phương có khả năng dễ tìm kiếm nhất.   

"Cho ta thêm mấy tấm bản đồ phụ cận chi tiết hơn."   

Nếu Hàn Trọng Hoài giấu diếm muốn bị nàng tìm được, vậy nàng nên tin tưởng trực giác của mình nhiều hơn, xem bản đồ chi tiết để phán đoán khả năng Hàn Trọng Hoài trốn ở nơi nào là lớn nhất.   

"Thuộc hạ tuân mệnh."   

Thấy đám người Trần Hổ lĩnh mệnh đi làm, Đại Hoa ở một bên do dự một lát: "Phu nhân, chúng ta muốn thừa dịp bây giờ đi sao?"   

Ngọc Đào vừa nhấp một ngụm trà, kinh ngạc nhìn về phía Đại Hoa: "Đi?"   

E sợ tai vách mạch rừng, Đại Hoa tới gần chủ tử vụng trộm nói: "Phu nhân muốn đến nơi này tìm kiếm đại nhân, không phải là vì nhân cơ hội chạy trốn sao?"   

Thần thái của Đại Hoa đứng đắn, suýt nữa Ngọc Đào đã cảm thấy mình có phải là mình đã thương lượng con đường chạy trốn với nàng ấy hay không, sau đó hiện tại mất trí nhớ quên mất.   

"Sao ngươi lại cảm thấy như vậy?"   

"Phu nhân đã từng nói qua hận không thể để cho đại nhân vĩnh viễn không xuất hiện trước mắt a."   

Đại Hoa chớp chớp mắt, thấy chủ tử giống như là không có ý định rời đi, ánh mắt nho nhỏ tràn ngập nghi hoặc thật lớn, "Phu nhân cùng đại nhân trở về kinh thành, không phải là bởi vì đại nhân tìm được phu nhân, phu nhân không có biện pháp mới không thể không trở về kinh thành sao?"   

Chỉ có hai người nương tựa lẫn nhau, chủ tử nói với nàng ấy rất nhiều ý nghĩ muốn tự do.   

Trước kia nàng ấy cảm thấy đại nhân rất tốt, cũng là bởi vì chủ tử nói với nàng ấy đại nhân coi nàng như đồ vật không tôn trọng, nàng ấy mới chậm rãi chán ghét đại nhân, cảm thấy đại nhân là một thứ xấu xa.   

Tuy rằng sau khi hồi kinh, chủ tử cùng đại nhân nhìn khá tốt, nhưng sau khi đại nhân đi, chủ tử vẫn trước sau như một, không giống như bị đại nhân đả động.   

"Ta đích thật là không thể không hồi kinh..."   

Đối mặt với vẻ khó hiểu của Đại Hoa, Ngọc Đào có một trăm loại phương pháp lừa gạt qua, ví dụ như nói nàng không tìm Hàn Trọng Hoài, nếu Hàn Trọng Hoài không chết, cho dù nàng chạy trốn thì vẫn sẽ bắt nàng, so sánh với chuyện này, còn không bằng nàng chủ động tìm hắn.  

Tính cách Đại Hoa đơn thuần, cũng sẽ không nghiên cứu sâu giải thích của nàng.   

Nhưng nhìn thấy bản đồ trải ra trên bàn, trong lúc nhất thời Ngọc Đào không muốn lừa gạt Đại Hoa như vậy.   

"Nếu hắn không phải thiếu gia gì, hoặc là ta có thân phận tiểu thư tương đương với hắn, ngay từ đầu ta sẽ không đặt hắn ở vị trí đối địch ở trong lòng."   

Cho dù tính cách Hàn Trọng Hoài bất thường, thường làm ra hành động ngoài dự liệu, nhưng hắn có một khuôn mặt tốt, dựa vào khẩu vị của nàng sẽ không đến mức quá chán ghét hắn.   

Mà nếu có thân phận ở đây, Hàn Trọng Hoài không có khả năng để cho nàng bởi vì lấy lòng hắn mà thiếu chút nữa mất mạng, cũng không có khả năng đem nàng đưa lên núi dã hợp, làm cho nàng có ấn tượng sâu sắc đối với hắn, phá vỡ vỏ ngoài đối với mọi chuyện đều không quan trọng không thèm để ý của nàng.   

"Ta cùng hắn tồn tại mâu thuẫn, vẫn luôn là thân phận, thân phận không bình đẳng, sau đó không có tức giận, thậm chí không có quyền làm người có tôn nghiêm quyền lợi."   

Ngọc Đào vừa giải thích với Đại Hoa, vừa phân tích với chính mình.   

"Bởi vì biết thân phận không có khả năng ngang hàng, ta sẽ không phải là công chúa hoàng thượng bỏ lại trong dân gian, cho nên ta liền bài xích tất cả mọi thứ chung quanh, ta không muốn cố gắng, bởi vì cảm thấy cố gắng đi thu hoạch cái gì cũng là vô dụng, ta liền muốn làm thông phòng, chỉ cần không làm ra hài tử, khiến cho hài tử bởi vì thân phận địa vị của ta mà chịu khổ là được."  

Mà ở phủ Quốc công một đoạn thời gian, thậm chí nàng cảm thấy có hài tử cũng không sao cả, dù sao người sai cũng không phải là nàng, mà là thời đại phong kiến phân biệt giai cấp rõ ràng này.   

Để cho tư tưởng của nàng tiếp tục phế đi, là bởi vì Hàn Trọng Hoài đem nàng ném ra khỏi phủ Quốc công.   

Có lẽ ý định ban đầu của hắn chính là tìm thú vui, muốn xem nàng có thể làm ra chuyện gì, khi đó nàng điên cuồng bài xích hành vi này của Hàn Trọng Hoài, bởi vì nàng cảm thấy chính mình đã thôi miên không sai biệt lắm, cảm thấy nàng có thể tiếp nhận mình chính là nha đầu thông phòng vô dụng, mục tiêu chính là làm một phế vật.   

Nhưng hết lần này tới lần khác Hàn Trọng Hoài lại cảm thấy nàng đặc biệt.   

"Ta chán ghét hắn, đồng thời cũng chán ghét chính mình."   

"Vì sao phu nhân lại chán ghét mình?" Lời nói của Ngọc Đào Đại Hoa nghe nửa hiểu nửa không hiểu, nhưng nghe Ngọc Đào nói chán ghét mình, nàng ấy liền khẩn trương, theo nàng ấy thấy phu nhân chỗ nào cũng tốt, nhưng vì sao lại chán ghét chính mình.  

"Bởi vì ta không cố gắng tiến về phía trước, mà là đang cố gắng phủ nhận bản thân của chính mình."   

Cho dù ở trong thế giới hiện thực, nàng vẫn luôn phủ định bản thân, cảm thấy mình làm công việc không sai biệt lắm, nhận được tiền lương không sai biệt lắm, cả đời liền sống không sai biệt lắm, đến thế giới trong sách này, bởi vì giai cấp hạn chế, hình như càng cho nàng cơ hội phủ định chính mình.   

Làm cho nàng muốn dựa vào những đồ vật nông cạn nhất, ví dụ như khuôn mặt của nàng để để đạt được mục tiêu sống thấp nhất.   

"Tuy rằng ta không biết vì sao Hàn Trọng Hoài lại thích ta, nhưng hắn thích cũng không làm cho ta chán ghét, thậm chí có chút mừng thầm."   

Nếu thích của Hàn Trọng Hoài giống như thích một vật, không quan tâm nàng nghĩ cái gì, chỉ là một mực đòi hỏi nàng, có lẽ hiện tại nàng đã sớm chạy, nhưng Hàn Trọng Hoài tôn trọng đối với nàng, hắn sẽ tự hỏi xem trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì, sau đó cho nàng.   

Nhìn Đại Hoa ngây thơ, Ngọc Đào nở nụ cười: "Sớm biết vậy thì dỗ dành ngươi, nói là hắn đối với ta quá dụng tâm, cho nên ta thương hại hắn, tính toán bố thí cho hắn một ít tình cảm, hiện tại đem lời trong lòng ta nói ra, làm sao ta lại cảm thấy không dễ chịu như vậy."   

Thừa nhận tình cảm của mình thay đổi, không thể nghi ngờ nàng đã thừa nhận chính mình thích Hàn Trọng Hoài.   

Hàn Trọng Hoài chính là một tên biến thái sẽ khiến cho người ta chết vào đêm đầu tiên, nhưng vì sao khẩu vị của nàng lại nặng như vậy.   

Tuy rằng không nghe hiểu một phần nhỏ, nhưng phần lớn Đại Hoa đều hiểu rõ, dù sao chính là phu nhân thích đại nhân, cuối cùng hai người bọn họ cũng muốn sống tốt tốt đẹp đẹp những ngày lành.   

Đại Hoa che miệng cười trộm: "Chúng ta phải nhanh chóng tìm được đại nhân, đại nhân nghe nói như vậy nhất định sẽ rất cao hứng."   

"Ừm, ta sẽ nói cho hắn biết ta thương hại hắn."   

"Phu nhân!"  

Đại Hoa lớn mật gầm lên, sợ chủ tử ngớ ngẩn sẽ đem đại nhân tức chết.   

*

Ngọc Đào nghĩ muốn đi vào rừng để tìm, cũng không biết có phải ý nghĩ sai lầm hay không, Trần Hổ tìm mấy chỗ tương tự như trước đây nhưng Ngọc Đào đi qua đều trống không, trong sơn động cũng không có dấu vết có người từng sống qua.   

"Nói không chừng là đại nhân bị thương sau đó được người khác cứu?"   

Hai ba ngày liên tiếp không thu hoạch được gì, Trần Hổ suy đoán nói, "Nếu không chúng ta mở rộng phạm vi, tìm kiếm những nông gia gần đây."

Đã gần nửa tháng rồi, nếu hắn trọng thương thì cũng nên nghĩ cách truyền tin cho chúng ta, tất cả phản quân đã tán loạn rồi, chẳng lẽ hắn còn muốn trốn người nào nữa."   

"Nhưng mà..."   

"Nếu thật sự là bị người cứu, vậy ta thấy hắn là do bị thương quá nặng nên mất trí nhớ, coi trọng nữ nhân nông gia đã cứu hắn, tính toán sinh một tổ con rồi mới tìm hiểu xem hắn là ai, hắn ở đâu, ký ức hắn mất đi đều là cái gì."   

Ngọc Đào nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy bản đồ, "Tìm! Nông gia phụ cận đều tìm kiếm một lần, nói có một công tử ca không thê không thiếp mất trí nhớ mất tích, nhà hắn ba đời đơn truyền, chỉ chờ hắn tìm tức phụ về để sinh hài tử."

Đám người Trần Hổ hai mặt nhìn nhau, ở trước sự giận dữ của Ngọc Đào, thế nhưng không ai dám mở miệng giải thích cho Hàn Trọng Hoài, tất cả đều nhao nhao đáp ứng rồi đi ra khỏi phòng.   

"Phu nhân nói giống như kịch văn vậy, nếu là đại nhân bị thương, vậy có nữ nông gia nào có lá gan cứu nam tử xa lạ."   

"Hơn nữa làm sao đại nhân có thể mất trí nhớ, theo tính tình đại nhân, cho dù là mất trí nhớ chỉ sợ chuyện đầu tiên cũng là sẽ tra mình là ai."  

"Sao các ngươi không nói với phu nhân lời này khi ở trong phòng!" Trần Hổ trừng mắt nhìn đám thuộc hạ của mình, vừa rồi như thế nào một đám lại giống như người câm, không đem những lời này nói ra để hòa hoãn tức giận của Ngọc Đào.   

Thuộc hạ cách Trần Hổ gần nhất cười sờ sờ mũi: "Phu nhân nhìn thật tức giận, ta nào dám mở miệng."   

"Hơn nữa nói không chừng thật sự có nữ nhân nông gia nhìn thấy đại nhân anh tuấn, nhốt hắn không cho phép hắn rời đi..."   

Ngọc Đào tức giận nên lời nói quá mức chí lý, bọn họ đều bị lây nhiễm suy nghĩ có thể đại nhân đã cùng với nữ nông gia nào đó sinh nhãi con hay không.   

"Nhảm nhí, có thể là trong lòng đại nhân đang đè nén hoặc là có kế hoạch gì đó nên mới tìm một chỗ thanh tịnh trốn đi."   

Giận dữ mắng thuộc hạ, Trần Hổ lại nở nụ cười.  

Vốn dĩ Ngọc Đào nói muốn cùng nhau tìm người, hắn còn lo lắng Ngọc Đào không thích ứng được, tìm mấy ngày sẽ không muốn tìm nữa, nếu để cho đại nhân biết được chuyện này thì nhất định sẽ tức giận thương tâm.   

Nhưng không nghĩ tới Ngọc Đào không chỉ không muốn tìm, mà còn vừa tìm vừa ăn dấm.   

"Ai, đại nhân mau xuất hiện đi, bằng không nói không chừng đến lúc đó sẽ bị phu nhân đánh một trận."   

*

Đến ngày thứ tư, Ngọc Đào không ở nhà chờ mà cùng đám Trần Hổ chạy khắp nơi.   

Sau khi tin tức được tung ra, đại khái là bạc thưởng quá mê người, không ít người cung cấp tin tức, chỉ là đám người Ngọc Đào đi tìm người, tổng cộng tìm được năm người, ba người là kẻ ngốc lang thang khắp nơi, hai người là thương binh, nhưng không phải Hàn Trọng Hoài.   

Thất vọng năm lần, Ngọc Đào lại đem ánh mắt đặt ở trong núi rừng, mở bản đồ ra: "Các ngươi ở dưới chân núi chờ ta, ta tự mình đi lên một chuyến."   

"Phu nhân, như vậy quá không an toàn, nếu gặp phải nông hộ bình thường còn tốt, chỉ sợ nơi này còn có đào binh chạy trốn."   

Thế tử của Kiến Vương phái người đóng quân ở phụ cận nơi này, ngoại trừ tìm Hàn Trọng Hoài, quan trọng hơn chính là thanh lý đào binh đang chạy trốn.   

Hang ổ của Phúc vương bị bọn Ngô Phi Điệt chặn lại, đào binh không có chỗ đi, rất có thể sẽ đi vào rừng làm cướp, cầm binh khí thừa dịp loạn mà làm sơn tặc tại chỗ.   

"Vậy thì càng tốt, ta chết rồi thì cũng không cần tốn thời gian tìm hắn."

"Phu nhân!"  

Trước mặt núi xanh biếc, Ngọc Đào mơ hồ có loại cảm giác Hàn Trọng Hoài đang ở trong đó.   

"Ta mang theo đồ cầu cứu, trên người cũng có vũ khí, chúng ta điều tra qua lại nhiều lần như vậy, cho dù có lưu quân cũng sẽ biết ta không dễ chọc, không cần vì muốn giết người sảng khoái mà bị các ngươi đuổi giết."   

Ngọc Đào nói, nàng không ngốc đến mức chịu chết.   

Chỉ là tìm người quá mức làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi, tên điên Hàn Trọng Hoài này sẽ cho rằng lão quốc công là bị hắn tức chết, chân thật sâu ngồi trên xe lăn ba năm, vào ngày cuối cùng của Hiếu kỳ không sao cả sinh tử.  

Tuy rằng nàng cho rằng nếu so sánh Phúc vương với lão quốc công, ở trong lòng Hàn Trọng Hoài Phúc vương cũng chẳng là cái gì, nhưng dù sao đó cũng là phụ thân ruột thịt của hắn, ai biết hắn có thể để tâm đến mấy chuyện vụn vặt hay không, đem tình cảm dư thừa của hắn dùng loạn.  

"Các ngươi chờ ta, ta đi tìm hắn, nếu tìm không thấy ở ngọn núi này thì đi núi khác tiếp tục tìm, lúc trước hắn làm như thế nào để bắt ta ra khỏi Nguyên Thành, ta sẽ như thế ấy mà bắt hắn ra ngoài."   

Phát ra hào ngôn tráng chí, Ngọc Đào một mình lên núi, đi được nửa đường liền nhịn không được mà kêu lên "Hàn Trọng Hoài", "Hàn Trọng Hoài."  

Nàng chính là người thân thể tiểu thư mạng nha hoàn, không phải nàng không muốn tìm người khắp núi, mà là chân nàng không cho phép.   

Tuy rằng mấy ngày nay nàng không có đi mọi nơi giống như đám người Trần Hổ, nhưng cũng đi không ít nơi, đặc biệt là khi nhận được manh mối có người cung cấp, nàng không ngừng vó ngựa nhìn thấy năm người.   

Chân đau dữ dội, nàng cởi giày ra phát hiện đã bị trầy xước.   

Nàng thế nhưng sẽ vì tìm một tiểu hài tử tự kỷ mà đi đến nỗi lòng bàn chân máu thịt mơ hồ: "Hàn Trọng Hoài, nếu ngươi không đi ra, vậy ta sẽ đi cùng người khác!"   

"Thế tử của Kiến Vương anh tuấn nho nhã, ta thích hắn như vậy!   

"Còn có Trần Hổ, thời gian ta và hắn ở chung với nhau dài hơn ngươi nghĩ, ngươi cũng không sợ ta cùng hắn lâu ngày sinh tình..."   

Vốn dĩ đám người Trần Hổ nghe được Ngọc Đào phân phó, nhưng vẫn là lo lắng an toàn của nàng nên cố ý đi theo nàng cách xa một chút.   

Trần Hổ nghe Ngọc Đào nói, thấy ánh mắt đang nhìn hắn của đám thuộc hạ, sắc mặt đỏ lên: "Phu nhân đây là vì dẫn đại nhân đi ra nên mới nói lung tung, chúng ta đi lùi xuống núi một chút, nếu phu nhân đã phân phó không cho chúng ta đi theo, vậy chúng ta nên ngoan ngoãn ở dưới chân núi chờ."   

Ngọc Đào tìm một cây gậy gỗ, đi một đoạn liền rống hai tiếng, cảm giác được cổ họng sắp khàn khàn: "Mạnh Khương Nữ cũng không thảm như ta, nàng chỉ cần khóc, ta còn phải chịu nỗi đau da thịt, Hàn Trọng Hoài nếu ngươi không đi ra thì ta sẽ không tìm ngươi nữa!"   

Ngọc Đào tức giận đặt mông ngồi xuống, cũng không biết có phải uy hiếp của nàng có tác dụng hay không, sau khi nói xong lại nghe được động tĩnh trong rừng.   

Cành lá rậm rạp giống như bị người khác mãnh liệt đẩy ra, Ngọc Đào dựng thẳng lỗ tai, ngay sau đó lập tức cảm thấy không đúng, nếu người chạy trốn thì sẽ không có động tĩnh lớn như vậy, tiếng động này giống như là có quái vật khổng lồ đang xông thẳng vào.   

Là gấu hay lợn rừng?   

Nàng chỉ nghĩ đến chuyện mấy tên đào binh sẽ không mạo hiểm giết nàng, nhưng lại quên mất những khu rừng như này không thiếu động vật hoang dã.  

Hơn nữa còn là loại động vật hung mãnh, một ngụm cắn chết một người.   

Chạy là chạy không thoát, nằm xuống giả chết?   

Ngọc Đào cắn môi, cảm giác được bóng đen tới gần, nhanh chóng nhắm mắt lại ngã xuống.   

"Ngao ô."   

Cổ bị răng môi bám chặt, không có mùi tanh hôi tưởng tượng mà là mùi hương quen thuộc xông vào mũi.   

Chần chờ một chút, Ngọc Đào mở mắt ra, nhanh chóng túm tóc Hàn Trọng Hoài.   

"Đầu óc ngươi có bệnh sao, dọa ta làm cái gì!"  

"Buông tay."   

Hàn Trọng Hoài muốn đứng lên nhưng tóc lại bị Ngọc Đào nắm chặt trong tay, nàng không buông ra hắn cũng chỉ có thể bảo trì tư thế nằm.   

"Không buông."   

Cần cổ quật cường của Ngọc Đào lại bị gặm, càng như vậy nàng càng cảm thấy mình không thể buông tay, nếu buông tay sẽ giống như là nhận thua vậy.   

Ác ý gặm cắn chậm rãi biến thành nụ hôn tỉ mỉ, cảm giác được người trên người cho dù có đẩy cũng không đẩy được, Ngọc Đào há miệng cắn cằm hắn, sức lực mà nàng dùng lớn hơn so với hắn, nghe được Hàn Trọng Hoài khàn giọng phát ra tiếng rên rỉ khó phân biệt, nàng mới buông miệng ra.   

Vết cắn đỏ lên giống như răng nàng nhọn hơn một chút, có thể cắn rách da hắn.   

"Động tĩnh vừa rồi là ngươi phát ra?"   

Ngọc Đào đánh giá thân thể Hàn Trọng Hoài, nửa tháng không gặp người cũng không thấy mập, làm sao lại có thể phát ra tiếng động giống như dã thú vậy.   

"Là heo rừng, tôi rải thuộc bột rồi bỏ chạy."   

Để chứng minh độ tin cậy cho lời nói của mình, Hàn Trọng Hoài kéo Ngọc Đào đến vị trí phát ra tiếng động trước đó, cành lá lộn xộn, trên mặt đất lại có không ít dấu chân nặng nề, chứng minh nơi này thật sự đã có dã thú đến thăm.   

Chứng thực động tĩnh vừa rồi không phải là Hàn Trọng Hoài phát ra, Ngọc Đào không thả hắn một con ngựa, ngược lại còn hung hăng véo hắn một cái: "Cho nên nói ngươi vẫn luôn nhìn ta tìm ngươi, sau đó không nói một tiếng."   

Nếu không phải là gặp được nguy hiểm, có phải Hàn Trọng Hoài muốn nhìn nàng đi bộ vạn dặm hay không.   

Trừng mắt nhìn Hàn Trọng Hoài, Ngọc Đào tự hỏi rồi rút chủy thủ ra, nên bắt đầu cắt từ chỗ nào trên người Hàn Trọng Hoài.   

Tình trạng của hắn tốt hơn rất nhiều so với tình huống tồi tệ nhất mà nàng từng nghĩ tới, mặc áo xanh cũ kỹ, tóc dùng dây leo buộc lại, ăn mặc lôi thôi nhưng người nhìn vẫn trắng nõn sạch sẽ, đặc biệt là hàm dưới nàng vừa cắn qua, không có râu ria.   

"Ngươi ở đâu?"   

Cùng Hàn Trọng Hoài nhìn nhau một lúc lâu, Ngọc Đào không hỏi hắn vì sao phải trốn đi mà chỉ vươn tay ra, "Cõng ta, ta một bước cũng không đi được."

Chân nàng đau giống như là chị kế của cô gái lọ lem cứng rắn mang giày pha lê.   

Hàn Trọng Hoài im lặng ngồi xổm xuống, nghe lời cõng nàng lên.   

"Ta không hối hận, ta chỉ là tạm thời không muốn trở về kinh thành."   

Vừa đi, Hàn Trọng Hoài vừa nói.   

Mấy ngày trước hắn biết Ngọc Đào đang tìm hắn, hắn muốn bị nàng tìm được, nhưng cũng nhịn không được mà muốn trốn tránh.   

Giống như đang chơi trò chơi của tiểu hài tử, không ngừng thay đổi chỗ ẩn náu, vụng trộm quan sát bộ dáng đối phương tìm hắn.  

"Có cái gì phải hối hận, ngươi chỉ là làm chuyện nên làm."   

"Hoàng thượng đã cho ta cơ hội lựa chọn, để cho ta tránh giao phong với Phúc vương, ta không muốn..."   

Phúc vương hại nương của hắn, hại tổ phụ của hắn, từ sau khi tổ phụ hắn chết, mục tiêu của hắn vẫn luôn là giết Phúc vương, làm sao có thể bởi vì mấy câu nói của Hoàng thượng mà thay đổi ý định ban đầu.  

"Kỷ Ngọc Đào, chúng ta đừng có hài tử."   

Ngọc Đào đang tự hỏi độ tin cậy về tin tức mà mình nhận được, hợp lý mà hoài nghi xem có phải Hàn Trọng Hoài đang lừa gạt nàng hay không.   

Chỗ ở của Hàn Trọng Hoài cách chỗ hai người gặp mặt không xa, nhìn kỹ chung quanh một lần cũng không phải là nơi nàng từng tìm qua, tâm tình Ngọc Đào thoải mái không ít, ít nhất cũng không tính là hắn trốn tránh nàng, là do nàng không sờ đúng chỗ mà thôi.   

Huyệt động chật hẹp, cửa động còn có cỏ cây che chắn, Ngọc Đào đi vào liền nhăn mũi: "Sao lại có mùi tanh."   

"Khi ta tìm đến, có một cặp rắn đang □□, ta ném con rắn ra ngoài."   

Ngọc Đào: "..." Hắn cũng không sợ ngủ đến nửa đêm, rắn mò vào một ngụm nuốt hắn vào bụng.   

"Nơi có rắn ở qua, so với những nơi khác cũng ít kiến chuột hơn."   

Giải thích một câu, Hàn Trọng Hoài kéo Ngọc Đào ngồi xuống đống cỏ, cởi giày trên chân nàng.   

Bàn chân bị mài rách đầy nhọt nước, tuy rằng không đến nỗi máu thịt mơ hồ nhưng đặt trên da thịt mềm mại cũng đủ thấy thảm thiết.   

"Sao không ngồi kiệu?"   

Hàn Trọng Hoài nhíu mày, nói chuyện khiến Ngọc Đào muốn tát hắn một cái.   

Hắn không nên hối hận chính mình trốn trốn tránh tránh, để cho nàng phế nhiều công phu như vậy tìm người, lòng bàn chân đều bị mài mòn, cái gì gọi là không ngồi kiệu.   

"Ngồi kiệu lên núi xuống núi, người không biết còn tưởng rằng ta tới nơi này để du sơn ngoạn thủy."   

Cúi đầu nhìn Hàn Trọng Hoài bôi thuốc cho mình, đột nhiên tay Ngọc Đào đặt ở trên mặt hắn, cũng không tát hắn, lực tay nhẹ như lông vũ, "Ngươi không về kinh thành cũng không sợ ta chạy."

"Ta sẽ đi tìm nàng."  

Tìm được thì vừa vặn dọn đến ở nơi mà nàng đã chọn ra.  

"Vậy nếu ta thành thân với người khác?"   

Rắc thuốc bột lên, Hàn Trọng Hoài tìm lá cây sạch sẽ đem chân nàng cẩn thận bọc lại, làm xong tất cả hắn mới nhìn về phía nàng: "Nàng sẽ không."   

"Ừm," Nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Hàn Trọng Hoài, Ngọc Đào gật đầu, "Ta sẽ không."

Mấy ngày nay nửa đêm nàng đều sẽ mơ tới, nếu không phải Hàn Trọng Hoài đã trốn đi như nàng nghĩ mà thật sự đã chết, sau này nàng còn có thể ở cùng một chỗ với người khác hay không.   

Đáp án chính là, tất cả những chuyện Hàn Trọng Hoài làm đều quá mức mãnh liệt, mãnh liệt làm cho nàng không có cách nào chú ý đến người khác nữa.   

"Chàng đã báo thù, làm xong tất cả việc nên làm, quãng thời gian còn lại chàng nên sống cho chính mình."   

Tay cầm mặt Hàn Trọng Hoài chậm rãi kéo gần, Ngọc Đào hạ xuống một nụ hôn ở trên trán hắn.   

Đồng thời hôn hắn, Ngọc Đào chậm rãi cởi xiêm y trên người, xiêm y ni cô tối màu, nàng một đường từ kinh thành mặc đến nơi này, mặc nó rồi lần lượt tìm kiếm Hàn Trọng Hoài.   

"Ta đến độ chàng có được không?"   

Ngọn lửa đốt xiêm y giống như chiếu vào mắt Ngọc Đào, con ngươi đầy sương mù bị ánh lửa làm cho sáng bừng, đôi môi đỏ thẫm hạ xuống từng dấu vết trên da thịt Hàn Trọng Hoài, nhiệt độ nóng rực làm cho vết hôn giống như vết sẹo bị thiêu đốt.   

"Được."   

Con ngươi Hàn Trọng Hoài sáng như trăng hoa đầy trời, đáp lại lòng từ bi của nàng.   

"Hàn Trọng Hoài..."   

"Ừ?"   

"Chàng nói xem rắn bị chàng ném đi có thể tùy thời trả thù hay không, thừa dịp chúng ta làm mà ném đem chúng ta ném văng ra ngoài."   

“......”   

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK