• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời cao thu ánh sáng, ngọn núi xa xa hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ, đừng nói phía trên có màu xanh biếc hay không, ngay cả đường nét núi cũng mông lung làm cho người ta khó có thể nhìn rõ.   

Khi ở trong quân ngũ, không biết Hàn Trọng Hoài đã nghe qua bao nhiêu chuyện thô tục, tự nhiên hiểu ngầm ý của Ngọc Đào, nhưng là không hiểu cách nói này, nhìn thấy vẻ mặt của nàng, cũng có thể đoán được hôm nay không phải lúc.   

Súng kia cũng thật xanh?   

Hàn Trọng Hoài ngửa đầu nhìn gương mặt của Ngọc Đào trong bóng đêm, có phải ngày thường nữ nhân này thích ngồi xổm quanh gã sai vặt nghe góc tường hay không.   

Đầu tiên là mười tám sờ, bây giờ lại đến "Súng kia thật xanh."   

Cho nên nàng đã gặp qua bao nhiêu súng?   

Làm sao có thể cảm thấy ngọn núi nhỏ bé kia có thể làm một khẩu súng?  

Gió thổi bên cạnh hai người một lát, đột nhiên tiếng nước chảy rầm một cái, Ngọc Đào nhìn Hàn Trọng Hoài nhảy lên lộ ra vòng eo gầy gò rắn chắc.   

Bị kéo xuống, Ngọc Đào đã dự đoán được cảnh tượng chiến đấu đẫm máu, sau đó phát hiện Hàn Trọng Hoài cũng không kéo nàng xuống ao.   

Ngọc Đào ngã ngồi trên đống xiêm y bẩn mà Hàn Trọng Hoài ném lên hồ bơi. cũng coi như Hàn Trọng Hoài có tâm, biết cởi giày của nàng rồi mới để chân nàng rơi vào trong ao.   

Bàn chân chạm vào nhiệt độ hơi nóng của nước, vô thức cuộn lại thành một khối, sau đó chợt thoải mái duỗi ra.   

Ngọc Đào vô tội nhìn Hàn Trọng Hoài, đây xem như là cái gì?   

Vốn dĩ Hàn Trọng Hoài Hoài chỉ muốn Ngọc Đào dính nước, tránh cho người bên ngoài cảm thấy miệng hắn không đúng lòng, bất quá nhìn đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn trong nước, hắn không khách khí liền nhéo nhéo.   

Vốn dĩ hôm nay hắn định cùng nàng làm cái gì đó, cũng không phải bởi vì say rượu, mà chỉ là bởi vì đã rời khỏi phủ Quốc công.   

Nàng là người phủ Quốc công cho hắn, nếu hắn chiếm nàng ở phủ Quốc công, giống như là hắn dùng đồ vật của phủ Quốc công.   

Nhưng rõ ràng nàng là của hắn.   

Muốn tới lại không muốn tới, ít nhiều làm cho người ta sinh ra một tia buồn bực.   

Ngón tay Hàn Trọng Hoài gãi gãi ở lòng bàn chân Ngọc Đào, Ngọc Đào ngứa nhưng cũng không trốn, ngón chân run rẩy trong nước, trong miệng phát ra thanh âm giống như mèo con làm nũng, một tiếng lại một tiếng.   

Chân nàng nhỏ nhưng thịt lại không ít, dường như cái gì trên người nàng cũng đều là như vậy, nhìn không có thịt nhưng sờ lên lại mềm mại thoải mái, về phần nhìn chỗ có thịt, đó càng là nhiều hơn một bàn tay không cách nào nhét xuống.   

"Gặp qua Ngụy nhị tiểu thư rồi sao?"   

Bởi vì quỳ thủy đến nên cả người Ngọc Đào có chút phát lạnh, giờ phút này chân được ngâm trong nước suối nóng, cả người ấm áp thoải mái, nghe được Hàn Trọng Hoài hỏi thì "a" một tiếng, trong lúc nhất thời ánh mắt mê mang không biết hắn nói cái gì.   

Đây rốt cuộc hắn chơi nàng hay là nàng đang hầu hạ hắn.   

Hàn Trọng Hoài nhéo nhéo trên chân nàng một cái thật mạnh, Ngọc Đào ngao ngao một tiếng, trợn to mắt: "Thấy rồi, Ngụy nhị tiểu thư mỹ mạo động lòng người, tri thư đạt lý."   

Rõ ràng Ngụy Thải Vũ hướng về phía Hàn Trọng Hoài, Ngọc Đào liền chọn lời tốt mà khen ngợi Ngụy nhị, được tiểu thư thế gia xinh đẹp ngưỡng mộ, khiến cho người ta nghe cũng không phải là một chuyện đáng ghét.   

Hàn Trọng Hoài nghe vậy thì cười khẽ, vốn dĩ Ngọc Đào tưởng rằng hắn hỏi chuyện này là muốn nói cái gì, nhưng thấy hắn cũng không nói thêm gì, giống như chỉ cùng nàng nói chuyện phiếm về việc trong nhà.   

Cùng chân Ngọc Đào ngâm vào trong nước còn có làn váy của nàng, xiêm y ướt át chậm rãi lan tràn, gió đêm thổi qua thì có chút lạnh.   

Nàng còn đang tự hỏi nếu mình bị phong hàn thì có tính là tai nạn lao động hay không thì đã cảm giác Hàn Trọng Hoài vỗ vỗ bên hông nàng: "Đi."   

Nam nhân thật đúng là vô tình, thời điểm nói "tới", thái độ cũng không phải là như vậy.  

Ngọc Đào đỡ eo gian nan đứng dậy, quỳ thủy mới tới nên bụng có chút đau, ông trời đối xử với một tiểu bảo bối như nàng thật sự là quá kém một chút.   

Thời điểm nàng từ phủ Quốc công đến đây còn tốt, ai biết mới nằm trên giường một lát, ga giường đã nhuộm màu giống như nàng sinh non.   

Thân thể này lượng nhiều khủng bố, hơn nữa thời đại này lại dùng cỏ tro để lót, nghĩ đến nếu nàng bước vào trong nước sẽ vừa đỏ vừa xám, chỉ có thể bỏ lỡ hứng thú của Hàn Trọng Hoài.   

Ngọc Đào đi vào trong phòng thay xiêm y mà vẫn còn cảm thấy đáng tiếc.   

Tính tình của Hàn Trọng Hoài quái dị hơn người thường, làm cho người ta nhìn không thấu, nhưng khi đối đãi với hạ nhân, hắn cùng các thế gia công tử ca khác cũng sẽ không có gì khác nhau.   

Trong khoảng thời gian này nàng vô cùng bức thiết đối với việc bò giường, tuy rằng có thể là do quỳ thủy sắp tới, thân thể chủ động truyền ra nhu cầu. Nhưng phần lớn hơn là do nàng suy nghĩ tới thái độ của Hàn Trọng Hoài, quá muốn hưởng thụ tiền thưởng.   

Nếu Hàn Trọng Hoài sớm đã khai trai giống như Hàn Trọng Giác, như vậy đối với chuyện thân mật nam nữ sẽ rất thông suốt.   

Nhưng Hàn Trọng Hoài kéo dài quá lâu, hơn nữa hắn nhìn như vô tình kỳ thực lại niệm tình, cho nên nếu nàng trở thành nữ nhân đầu tiên của hắn, tình cảm của hắn đối với nàng sẽ làm cho nàng sống so với đám người Hồi Thời còn muốn tiêu sái hơn.   

Sao lại không trùng hợp như vậy...   

"Ai."   

Ngọc Đào ngồi trước cửa sổ, sợ nơi xa Hàn Trọng Hoài không nghe được lời than thở đáng tiếc của nàng, cố ý duỗi cổ ra ngoài cửa sổ, để cho tiếng thở dài liên tiếp của mình truyền vào lỗ tai Hàn Trọng Hoài.   

Ông trời sẽ không bạc đãi người cố gắng, Ngọc Đào nghiêm túc nghĩ như thế, đương nhiên là Hàn Trọng Hoài nghe được tiếng âm thanh của nàng.   

Hàn Trọng Hoài dựa vào bên hồ, khóe miệng khẽ nhếch lên, vốn dĩ một tia buồn bực vì cầu mà không được đã bị Ngọc Đào chọc cho biến mất.  

Muốn thứ gì đó kéo dài càng lâu khiến hắn nhớ thương, càng là tra tấn chính mình, dục niệm chồng chất lại càng điên cuồng, lão đầu tử để cho hắn thiếu đi một phần tình cảm kia, hắn biết Ngọc Đào sẽ lấp đầy gấp bội cho hắn.   

Kỳ vọng vào những cảm xúc không rõ, để cho hắn tận hưởng áp lực hiện tại.   

*

"Ta đã sớm nói với hắn muội sẽ ở thôn trang bồi Khánh Bình quận chúa, nhưng hắn vẫn mang theo nha đầu thông phòng kia của hắn, đêm qua còn hỏi điện hạ xin rời khỏi bữa tiệc sớm, muốn mang theo thị thiếp kia đi chơi đùa, như vậy muội còn nhớ thương hắn cái gì."   

Tối hôm qua Ngụy Cẩm Dương bị rót say, tỉnh lại đầu còn đau, vừa mới ngồi vào bàn ăn đã thấy mắt muội muội hắn sưng đỏ, rõ ràng chính là tối hôm qua đã khóc.   

Tuy rằng Ngụy Thải Vũ biểu hiện hào phóng ở trước mặt người ngoài, nhưng nếu nàng không phản ứng lại với Ngọc Đào thì cũng kỳ quái.   

Nàng ta dùng tâm nhãn an bài nha hoàn trong thôn, trên đường Hàn Trọng Hoài đi thì nói chuyện tán gẫu, nói nàng ta không có ý kiến với thông phòng kia, nói tiểu nha đầu kia luôn nói mình được sủng ái, nhưng là người không hiểu tôn ti chỉ một mực muốn giả bộ khoe khoang.  

Nghe được lời này, nếu có ý nghĩ trấn an nàng ta thì cho dù không mang Ngọc Đào đến nhận sai với nàng ta, vậy cũng nên đưa cho nàng ta một lá thư biểu đạt áy náy, nhưng Hàn Trọng Hoài trở về chỗ ở liền cùng Ngọc Đào thân cận, nghe nói còn là ở trong ôn tuyền.  

Ngụy Thải Vũ cảm thấy vừa ghê tởm lại thẹn thùng, tại sao Trọng Hoài ca lại biến thành như vậy.   

Hắn vẫn luôn như vậy, chỉ là nàng ta không biết.   

"Huynh nói những thứ này làm cái gì, ta chính là hôm qua trong lúc vô tình đụng phải nha đầu thông phòng kia, thân phận như ta cùng nàng nói cũng không tới hai câu, nếu huynh không tin liền đi hỏi quận chúa, đừng ở chỗ này vô duyên vô cớ nói những lời này."   

Nếu không biết nàng ta càng chột dạ thì cùng đúng lý hợp tình, hắn cũng không xứng làm thân ca ca của nàng ta.   

"Dù sao người cũng đã nhìn thấy, bớt làm chuyện dư thừa, để cho người khác nhìn thấy thì sau này ai còn dám cưới muội."   

"Không cưới vừa vặn tốt, ta ước gì ở trong nhà cả đời, mẫu thân chúng ta ta còn chưa hầu hạ, nào có thời gian đi hầu hạ mẫu thân người khác."

Ngụy Thải Vũ thở phì phì quát một câu, không vui nên cũng không dùng bữa sáng, trực tiếp chạy ra khỏi phòng.   

"Nha đầu này!"   

Ngụy Cẩm Dương ôm đầu, đem tất cả mọi chuyện đều tính lên đầu Hàn Trọng Hoài.   

Ngụy Thải Vũ rời khỏi sân, đứng trên đường, trong lúc nhất thời không biết nên đi đâu.   

Hiện tại khắp nơi trong thôn trang đều có người ở, tuy rằng là thôn trang của Ngụy gia nhưng chủ nhân như nàng ta cũng không thể chạy loạn.   

Nghĩ nghĩ Ngụy Thải Vũ liền đi về phía nơi ở của Hàn Trọng Hoài.   

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ta cũng chỉ có thể đi đến chỗ đó.   

Mặc dù ở cùng một chỗ, tính ra đã mấy năm nàng ta chưa từng gặp qua Hàn Trọng Hoài, nàng ta muốn đợi đến khi hắn chủ động đến gặp nàng ta, nhưng xem ra nàng ta chờ không được nữa.   

Nha đầu thông phòng kia biểu hiện thành thật ở trước mặt nàng ta nhưng tính tình hẳn là chân thật giống như bộ dáng kia, quyến rũ xinh đẹp, đem Trọng Hoài ca mê hoặc.  

Ngụy Thải Vũ đi tới cửa, đầu tiên là nghe được từng trận kinh hô.   

Nàng ta cất bước đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trong viện thì sửng sốt.   

Trong lòng nàng ta lẩm bẩm hai người đều ở trong viện, Hàn Trọng Hoài ngồi trên xích đu, mà thông phòng kiều mị của hắn duỗi dài cánh tay đẩy xích đu cho hắn.   

Dây đu dùng dây mây mà làm thành, vừa thô vừa nặng, nàng ta thấy Ngọc Đào một bên thở hổn hển, một bên đẩy Hàn Trọng Hoài lên cao.   

Mà Hàn Trọng Hoài im lặng ngồi ở phía trên, lại giống như đang hưởng thụ nỗi thống khổ mệt mỏi của nha đầu này.   

Cảnh tượng này khiến Ngụy Thải Vũ thu chân lại, không dám đi vào trong viện nữa.   

Hôm qua nàng ta còn hận không thể để cho Ngọc Đào bị Hàn Trọng Hoài hung hăng giáo huấn, nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này, nàng ta không cảm thấy thống khoái, chỉ cảm thấy Ngọc Đào có chút đáng thương.   

Cánh tay mảnh khảnh của Ngọc Đào làm cho nàng ta cảm thấy chính mình nhìn không nổi nữa, Ngụy Thải Vũ dừng lại một lát, không nói một lời lại lui về đường cũ.   

Mà nếu nàng ta đi trễ vài bước, ước chừng sẽ thấy Hàn Trọng Hoài nắm lấy tay Ngọc Đào, kéo người lên xích đu, mang theo nàng cùng nhau bay cao.   

Hít vài hơi không khí trên cao, Ngọc Đào giật mình một cái, áp sát vào người Hàn Trọng Hoài.   

"Thiếu gia, nô tỳ sợ."   

Nói sợ xong, Ngọc Đào ôm Hàn Trọng Hoài càng chặt, một bộ ý tứ muốn chết thì cùng nhau chết.   

Việc đẩy xích đu này là do nàng đề nghị, về phần vì sao lại đề nghị việc này, đây là do nàng nghe được Hàn Trọng Hoài bảo Trần Hổ đi thăm dò xem gần thôn trang có ôn tuyền nào bị bỏ trống.   

Nghe ý tứ có lẽ Hàn Trọng Hoài muốn mua sản nghiệp.   

Đây xem như là nhắc nhở nàng, lúc trước nàng không suy xét những chuyện này, là bởi vì Hàn Trọng Hoài không coi nàng là người của mình, hiện giờ nhìn thế nào thì cũng thấy Hàn Trọng Hoài đều coi nàng là người của hắn, nàng cũng không có nguy cơ bị ném ra khỏi Kỳ Lân viện, vậy có phải nàng cũng có thể bắt đầu bước tiếp theo hay không.   

Nguyên chủ nhìn thì giàu có, là đại nha đầu bình thường được không ít được tiền thưởng, nhưng trên thực tế lại nghèo kiết hủ lậu không chịu được.   

Tiền thưởng và tiền tiêu vặt nếu không phải là lấy đi làm xiêm y thì chính là trợ cấp cho người trong nhà, thời điểm nàng xuyên tới, trong hà bao chỉ có mấy đồng tiền, vẫn là do nàng biểu hiện ưu tú, hầu hạ lão phu nhân mới tích lũy được chút tiền thưởng.   

Mà vì để cho Tôn ma ma giúp đỡ nàng đã tiêu không ít đống tiền thưởng đó.   

Tuy rằng ở Kỳ Lân viện không thiếu ăn thiếu uống, nhưng ngoại trừ lúc ban đầu Hàn Trọng Hoài cho nàng vàng thỏi, sau đó thưởng bạc cho mèo hoang cũng còn hào phóng hơn đối với người liều mạng vì hắn như nàng.   

Theo kế hoạch của nàng, hai mươi lăm tuổi nàng sẽ nghỉ hưu, hiện tại bắt đầu tiết kiệm bạc đã không còn sớm, thậm chí còn có chút muộn.   

Ngọc Đào chui ra từ trong ngực Hàn Trọng Hoài, chớp chớp mắt nhìn Hàn Trọng Hoài, đầu tiên nàng nên bồi dưỡng thói quen thưởng bạc cho hắn.   

Phải biết rằng lao động là vinh quang, dịch vụ phải có giá trị.   

Ngón tay Ngọc Đào che mặt, để cho Hàn Trọng Hoài có thể nhìn thấy vết đỏ trên bàn tay mình, những thứ này đều là vì đẩy xích đu cho hắn.   

Ánh mắt Hàn Trọng Hoài từ mặt nàng trượt đến ngón tay, buông vòng eo của nàng ra: "Muốn ngừng, lại đẩy cao."   

"..." Chậc.   

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK