• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phu nhân, ngươi có cảm thấy gần đây ánh mắt của Phí thị vệ có chút quái dị không?"   

Khó có lúc Phí Y không ở trong phòng, Đại Hoa tiến đến bên người Ngọc Đào, cân nhắc nói.   

Lúc trước phu nhân nói muốn cùng Phí Y ở chung thật tốt, quyền sinh tử của các nàng đều nằm trong tay hắn, vì vậy nàng ấy đối xử với Phí Y còn tốt hơn so với Trần Hổ.   

Mà Phí Y cũng xem như là người dễ ở chung, đối với hắn tốt hắn có thể cảm giác được, hiện tại cũng sẽ có kiên nhẫn với các nàng, còn nói quận chúa sẽ không tìm được các nàng, hắn cũng sẽ không giết các nàng.   

Đây là chuyện tốt, nhưng chuyện gần đây phát hiện lại làm cho Đại Hoa cảm thấy Phí Y hoàn toàn kém Trần Hổ, rõ ràng là người xấu.   

"Hắn thường xuyên ngơ ngác nhìn phu nhân!"   

Đại Hoa đem những chuyện mà gần bản thân phát hiện không đúng, tất cả đều nói ra, "Nô tỳ không hình dung ra ánh mắt này của Phí thị vệ, nhưng dù sao cũng rất kỳ quái, làm cho người ta cảm thấy không thoải mái."   

Đại Hoa phát hiện ra chuyện, đương nhiên Ngọc Đào cũng đã phát hiện, chỉ là nàng làm bộ không để ý mà thôi.   

Phí Y coi như là ngoài dự liệu của nàng, nàng muốn lợi dụng hắn nên thái độ đối với hắn vô cùng ôn hòa, không có việc gì thì giả vờ quen thuộc, vốn tưởng rằng với thái độ lạnh lùng như băng sương của hắn khi ở trên thuyền. Nếu nàng cứ cố gắng lôi kéo làm quen, Phí Y đều sẽ coi nàng và Đại Hoa là phiền toái.   

Nhưng mà không biết từ khi nào ánh mắt của Phí Y đã thay đổi.   

Ngọc Đào lấy tay chống má, nếu xinh đẹp là một sai lầm, vậy hy vọng nhà nước sẽ đưa ra luật pháp để nàng có thể đóng thuế cho vẻ đẹp của mình, mà không phải là cho nàng loại hoa đào thối này.   

Điều kiện của Phí Y không tính là kém, chỉ là thân là ám vệ, diện mạo nhất định phải thuyết phục mọi người, càng bình thường càng tốt, miễn cho người khác dễ dàng chú ý tới.   

Nói thật, nàng phải mất mấy ngày mới có thể nhớ kỹ được mặt của Phí Y.   

Hơn nữa, nàng mới thoát khỏi lồng giam của Hàn Trọng Hoài, một chút cũng không muốn rơi vào vòng xoáy tình cảm một lần nữa.   

"Sao phu nhân không nói lời nào? Chẳng lẽ người không phát hiện?"   

Nhìn về phía Đại Hoa đang rối rắm, Ngọc Đào xoa xoa đầu nàng ấy, nhẹ giọng nói vài câu bên tai nàng ấy.   

Đại Hoa kinh ngạc mở to hai mắt: "Phu nhân yên tâm."   

Để cho nàng ấy dễ dàng tha thứ cho Phí Y cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nàng ấy không nhất định nhịn được, nhưng để cho nàng ấy có cái gì thì nói cái đó, quả thực chính là hợp ý của nàng ấy.   

*

Kinh thành liên tục có mấy trận tuyết rơi, hơn nữa đang trong đại tang của Thái tử, nhà nào nhà nấy đều treo đèn trắng, đứng ở lầu gác cao trong cung các nhìn ra ngoài, trong lúc nhất thời ngoại trừ màu trắng thì không nhìn thấy được màu sắc nào khác nữa.  

Cảnh sắc cực yên tĩnh, trong đầu Hàn Trọng Hoài lại không thể ngừng suy nghĩ được một lát, nếu canh giờ này Ngọc Đào đang ngủ, trong lòng hắn cũng cảm thấy thuận lợi, cũng không biết có thể nàng đã tỉnh hay chưa, có thể là đứng hay nằm, hay có thể là đang bật cười với ai.   

"Rốt cuộc ngươi đã nói cái gì với quận chúa, đến bây giờ nàng ấy vẫn còn muốn giải trừ hôn ước với ta?"   

Sắc mặt Ngụy Cẩm Dương khó coi, hai tròng mắt như muốn toát ra lửa.   

Đối đãi với Hàn Trọng Hoài, Ngụy Cẩm Dương luôn luôn có thể giúp hắn, coi hắn là bạn tốt, ai biết Hàn Trọng Hoài lại muốn cạy góc tường của hắn ta.   

Trước khi Thái tử qua đời đã thỉnh chỉ tứ hôn Khánh Bình cho hắn, cũng đã định ra hôn kỳ, ai ngờ bệnh tình thái tử nặng thêm, sống qua năm mới nhưng không chống đỡ được đến hôn kỳ của bọn họ.   

Hôn kỳ trì hoãn, hắn cũng không thèm để ý, cho dù là Khánh Bình bảo hắn chờ ba năm, hắn cũng nguyện ý chờ nàng, nhưng hôm nay hắn đi gặp nàng, nàng đối mặt chính là muốn cùng hắn giải trừ hôn ước.   

Thánh thượng ban chỉ, làm sao có thể nói giải trừ liền giải trừ, hơn nữa bọn họ đã sớm tâm ý tương thông, nàng đột nhiên thay đổi, làm sao hắn có thể cam tâm.   

"Ta không nói gì với nàng ấy."   

Thái tử qua đời, tất cả quan viên đều tham gia tang lễ, Hàn Trọng Hoài mặc áo bào trắng làm nổi bật con ngươi đen trắng rõ ràng của hắn, có một cỗ hàn khí lãnh đạm.   

"Nếu cái gì ngươi cũng không nói, vậy làm sao nàng có thể quyết tâm như vậy, ngay cả di nguyện của Thái tử điện hạ cũng không để ý."   

"Có thể không cẩn thận đụng phải đầu óc."   

Khóe miệng Hàn Trọng Hoài trào phúng mà nhếch lên, rõ ràng trong giọng nói mang theo ghét bỏ.   

"Ngươi đây là có ý gì?!"   

Ngụy Cẩm Dương tức giận không nơi nào phát tiết, chụp hàng rào điêu khắc bên cạnh, tuyết trắng yên tĩnh bị va chạm rơi xuống, "Cho dù Khánh Bình quận chúa không phải hoàng thân thì cũng là vị hôn thê của ta, ta cho rằng chúng ta là bằng hữu tốt."

Nếu Hàn Trọng Hoài coi hắn là bằng hữu tốt, vậy không nên có thái độ như vậy đối với Khánh Bình.   

Thời điểm Ngụy Cẩm Dương tới đây chỉ là bởi vì chuyện của Khánh Bình quận chúa cùng Hàn Trọng Hoài nên mới tức giận, lúc này cũng là bởi vì thái độ của Hàn Trọng Hoài mà có ý tứ quyết liệt với hắn.   

"Nàng ta tự tiện bắt nữ nhân của ta đi, tự mình muốn gả cho ta, ngươi cảm thấy ta nên có thái độ như thế nào?"  

Phiền muộn của Hàn Trọng Hoài không ít hơn Ngụy Cẩm Dương là bao, không những không bị gió lạnh thổi đi, mà ngược lại còn có ý tứ lửa cháy lan ra đồng cỏ.  

"Làm sao ngươi lại xác định là do quận chúa mang thông phòng của ngươi đi..." Tuy nói như vậy nhưng từ hành động của Khánh Bình quận chúa, Ngụy Cẩm Dương cũng cảm thấy Ngọc Đào là bị nàng ta bắt đi.   

Nếu như bắt đi còn tốt, ít nhất còn có cơ hội trả lại, chỉ sợ với quyết tâm kia của quận chúa, có thể đã giết chết người.   

Nghĩ đến có thể người không còn trên nhân thế nữa, Ngụy Cẩm Dương cũng không cãi chày cãi cối với Hàn Trọng Hoài: "Thật sự không liên quan gì đến ngươi? Vậy vì sao nàng lại một mực muốn gả cho ngươi?"

"Ta cùng Thái tử lén có ước định, nàng ta nghe xong được nửa chữ thì cho rằng nếu cùng ta thành thân, có thể giúp Thái tử mau chóng hoàn thành bố trí."

"Nàng sao có thể..." Ngụy Cẩm Dương hơi sững sờ, theo hắn thấy nếu là bởi vì chuyện này, Khánh Bình hoàn toàn có thể nói với hắn, mà không phải là lựa chọn nhấc lên quan hệ với Hàn Trọng Hoài.   

"Nàng ta cho rằng cuộc hôn nhân này sẽ mang lại giá trị cho nàng ta."   

Đây chính là muốn để cho nội tâm thống khổ để tâm vào những chuyện vụn vặt, muốn đem thứ mà bản thân cho là quan trọng nhất lấy ra, cảm động chính mình.   

Suy nghĩ rõ ràng tâm lý của Khánh Bình, Hàn Trọng Hoài càng cảm thấy nhàm chán không thú vị.   

"So với ngươi ta càng muốn nàng ta sớm ngày tỉnh táo."   

Mở miệng nói xong, Hàn Trọng Hoài không nói nhiều với Ngụy Cẩm Dương nữa, Ngụy Cẩm Dương nhìn phương hướng rời đi của hắn, rõ ràng là đi về hướng Đông cung.   

Đông cung một mảnh trắng bệch, âm thanh tụng kinh của tăng nhân không dứt.   

Hàn Trọng Hoài bước thẳng vào trong điện, thủ vệ nội thị ngăn cản hắn, nhưng mà sau khi có người thông báo, Hàn Trọng Hoài vẫn có thể đi lại mà không có trở ngại như cũ.   

Khánh Bình quận chúa mặc đồ tang, một mình quỳ gối bên cạnh bài vị đốt giấy, nghe được tiếng bước chân, mí mắt mệt mỏi hơi nâng lên.   

"Chỉ sợ Hàn Khanh phải chờ ta ba năm, nhưng mà sau khi tang lễ kết thúc ta sẽ hướng Hoàng gia gia thỉnh chỉ, giải trừ hôn ước của ta cùng Ngụy gia..."   

Hàn Trọng Hoài đi tới trước mặt Khánh Bình mới dừng bước, khoảng cách gần như vậy đã xem như là mạo phạm, mùi hương thuộc về Hàn Trọng Hoài ập tới, Khánh Bình theo bản năng muốn lui ra phía sau.   

Chỉ là tư thế của nàng ta vẫn là nửa đứng, đã bị Hàn Trọng Hoài khom lưng nắm lấy cổ.   

Kéo Khánh Bình lên, trong mắt Hàn Trọng Hoài vẫn chưa có bất kỳ khiếp đảm nào, phảng phất như động tác này của hắn không có bất kỳ ý tứ đại nghịch bất đạo nào, chỉ là một tư thế bình thường.   

Năm ngón tay xương khớp rõ ràng đặt trên cổ, trên khuôn mặt tái nhợt của Khánh Bình mơ hồ có màu xanh.   

Cảm giác được Hàn Trọng Hoài đang làm thật mà không phải là đơn thuần hù dọa nàng ta, trong mắt Khánh Bình có một tia sợ hãi.   

"Hàn Trọng Hoài, ngươi muốn làm cái gì! Ngươi cho rằng ngươi đả thương bổn quận chúa, ngươi còn có thể sống sao?"

"Ta đã như vậy nhưng quận chúa cũng không gọi người cầu cứu, nghĩ đến có lẽ ta có thể sống."

Khánh Bình không kêu cứ là bởi vì biết Hàn Trọng Hoài là người của cha nàng ta, hắn còn phải thay cha nàng ta làm việc, cho nên hiện tại cho dù bị ủy khuất nhưng nàng ta cũng không có mở miệng cho cung nhân ngoài cửa tiến vào.   

"Ngươi muốn gì? Chẳng lẽ mấy ngày nay ngươi vẫn còn nhớ thương thông phòng của ngươi?"   

Cổ bị Hàn Trọng Hoài nắm lấy, nhưng vẫn không cản trở ánh mắt trào phúng của Khánh Bình.  

“Một nha đầu thân phận hèn mọn mà thôi, ngươi nên biết phụ vương đem thế lực dưới tay người đều để lại cho ta, ngươi cảm thấy cưới ta hữu dụng hay là cưới nàng hữu dụng."

Cảm nhận được làn da dưới cổ của Khánh Bình, Hàn Trọng Hoài tiếp xúc càng lâu, lông mày càng nhíu chặt.   

Không phải cố ý, mà là một loại chán ghét theo bản năng.   

Hắn kéo mạnh Khánh Bình: "Nàng ở đâu?"   

Chênh lệch chiều cao khiến Khánh Bình phải nhón cao gót chân mới có thể hít thở được không khí trước mặt.   

Đầu choáng váng khiến nỗi sợ hãi dần chồng lên nhau, Khánh Bình hung hăng cắn môi: "Ta không biết, ta phái người đưa nàng đi, vẫn chưa xác định bất cứ địa điểm nào."  

Cảm giác được tay Hàn Trọng Hoài tiếp tục căng thẳng, Khánh Bình vội vàng bổ sung, "Ngươi hẳn là biết vì để cho một ít người cung cấp thông tin có thể toàn thân trở ra, nên sẽ an bài bọn họ rời khỏi kinh thành bằng mật đạo, ta bảo thị vệ đưa nàng ra ngoài bằng mật đạo, dấu vết trên đường đều bị xử lý sạch sẽ, ta thật sự không biết nàng ở nơi nào..."   

Hàn Trọng Hoài mạnh mẽ buông tay ra, chân Khánh Bình nhũn ra, quỳ gối trên đệm.   

"Khụ khụ khụ khụ..."   

Khánh Bình ôm cổ, mặc dù bên cạnh không có gương nhưng nàng ta hoài nghi lực đạo trên tay của Hàn Trọng Hoài đã để lại ấn ký trên cổ nàng ta.   

"Quận chúa không thoải mái chỗ nào, nô tỳ đi truyền thái y?"   

Cung nhân bên ngoài nghe được chủ tử ho khan, lập tức mở miệng nói.   

Khánh Bình ngửa đầu, vẻ mặt của Hàn Trọng Hoài không khác gì khi vào cửa, khóe miệng mím thành một độ cong hơi hướng lên trên, phối hợp với đôi mắt lạnh nhạt của hắn, giống như là cao nhân nhất đẳng đang nhìn chuyện cười trên thế gian.   

Hắn càng như thế này, Khánh Bình càng cảm thấy con át chủ bài của mình có ích.   

"Ta chỉ là không cẩn thận bị sặc, không cần gọi thái y, các ngươi cũng không cần tiến vào."   

"Vâng, nô tỳ tuân mệnh."   

Chung quanh lại khôi phục yên tĩnh, thấy Hàn Trọng Hoài muốn đi, Khánh Bình nói: "Ta muốn giết nàng dễ dàng, nhưng ta không xuống tay, còn đem nha đầu kia bắt đi chung để cho thông phòng của ngươi có người hầu hạ."   

Xoa xoa cổ đau đớn, Khánh Bình còn chưa hạ mình thấp giọng với bất luận kẻ nào như vậy, "Tính mạng của nàng không đáng ngại, như vậy ngươi còn có bất mãn gì nữa? Nếu ngươi thích mỹ nhân, ta sẽ tìm lại cho ngươi."

Nàng ta không ngại bên cạnh Hàn Trọng Hoài có mỹ nhân, chỉ là không thể giống như Ngọc Đào, có thể khiến hắn phấn đấu liều mình.   

"Ngươi nên giết nàng, bằng không đầu óc của ta chỉ nghĩ đến việc tìm nàng."   

Khánh Bình nhìn kỹ Hàn Trọng Hoài, phân biệt xem rốt cuộc lời này của hắn là thật hay giả.   

Thật sự đem người giết đi thì sẽ vạn sự đại cát sao?  

*

Phí Y giống như là hoàn toàn trở thành một phần tử của đám người Ngọc Đào, ví dụ như khi các nàng phải nhập hàng linh tinh, Phí Y đều chậm rãi chủ động làm thay.   

Ngọc Đào nhìn ra được, hắn một là không muốn nàng cùng Đại Hoa chạy quá xa, phòng ngừa xảy ra vấn đề gì. Hai là không muốn nhìn thấy nàng giao tiếp với quá nhiều người.   

Ngay cả khi ở cửa tiệm, nếu không có việc gì thì sẽ để cho nàng mang mạng che mặt, nếu có việc cần phải giao tiếp thì hắn sẽ nhắc nhở Đại Hoa đi lên.   

Ban đầu nàng còn tưởng rằng hắn sợ quá nhiều người biết được diện mạo của nàng, để lại dấu vết khiến cho Hàn Trọng Hoài tìm được, sau đó lại phát hiện hắn còn chưa có được nàng mà đã bắt đầu có dục vọng chiếm hữu nàng.   

Phí Y nhập hàng xong trở lại tòa nhà, việc đầu tiên chính là đi đến phòng của Ngọc Đào.

Phòng Ngọc Đào nửa mở rộng, Phí Y trực tiếp đẩy cửa, căn bản không nghĩ tới việc gõ cửa.   

Tiếng cười trong phòng dừng lại, Đại Hoa quay đầu chỉ thấy Phí Y lại đang gắt gao nhìn chằm chằm phu nhân nhà nàng.   

"Phí thị vệ ngươi có bệnh về mắt sao, tại sao gần đây lại gắt gao nhìn chằm chằm phu nhân nhà ta."   

Phí Y "A" một tiếng, nhất thời không tìm được lời giải thích.   

Hắn muốn nhìn biểu tình của Ngọc Đào, lại phát hiện nàng đã nghiêng qua một bên, chuyên tâm chăm sóc hoa cỏ nuôi dưỡng ở bệ cửa sổ.   

"Ta mang chút điểm tâm trở về..."   

Đại Hoa đứng lên: "Sao lại mang đồ ăn vào phòng như vậy, dù sao cũng phải bày ra mâm trước, còn có Phí Y phong trần mệt mỏi..."   

Dẫn Phí Y cùng nhau ra cửa phòng, Đại Hoa nhớ rõ lời dặn của phu nhân, không thể đắc tội quá mức với Phí Y. Đến phòng bếp, nàng ấy nước nóng đưa đến trước mặt Phí Y.   

Vẻ mặt Phí Y âm trầm, rõ ràng là mất hứng.   

Đại Hoa làm bộ như không nhìn thấy: "Có đôi khi cảm thấy Phí thị vệ ngươi đối với phu nhân thật tốt, phu nhân thích ăn điểm tâm đều ghi nhớ."   

Vẻ mặt Phí Y thoáng biến đổi.   

"Nhưng ngẫm lại đây không phải đều là tiền do phu nhân tự mình kiếm được sao." Đại Hoa nhìn điểm tâm trắng nõn, "Quận chúa cho ba trăm lượng căn bản không đủ, mua nhà cùng mở cửa tiệm là phu nhân tự mình lấy trang sức của nàng bán đi, Phí thị vệ ngươi vẫn chưa hỗ trợ cái gì … So sánh một chút, Hàn đại nhân có nhiều bạc hơn."

"Nàng không thích bạc."   

Nghe được Phí Y trực tiếp gọi phu nhân là nàng, Đại Hoa hừ một tiếng ở trong lòng.   

"Đương nhiên là phu nhân không thích tục vật, nhưng nếu Phí thị vệ muốn dùng ánh mắt như vậy nhìn phu nhân, vậy dù sao cũng phải làm cái gì đó, cho dù có thể dùng bạc của phu nhân nhưng cũng nên tự mình kiếm ra bạc, ta dùng bạc của phu nhân là đương nhiên, bởi vì ta là hạ nhân của nàng, vậy ngươi thì sao?"   

Đại Hoa đặt câu hỏi đến từ linh hồn, một đoạn lời nói đổi thành ngôn ngữ đơn giản lại thô lỗ, ý chỉ ngươi con mẹ nó là một nam nhân bình thường cường tráng như trâu, lấy đâu ra cái tự tin học tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm.   

"Đây là..."   

Sắc mặt Phí Y biến hóa, nhưng mà không phải là khó coi, mà là sắc mặc tốt hơn.

Cũng không phải là ngày đầu tiên hắn lang bạt giang hồ, sở dĩ vừa rồi hắn tức giận là vì biết tính tình Đại Hoa đơn giản, chỉ biết truyền đạt ý tứ của Ngọc Đào, vừa rồi Đại Hoa nói chuyện ở trong phòng nhưng Ngọc Đào lại mắt điếc tai ngơ.   

Hắn liền cảm thấy lời Đại Hoa nói là đang truyền đạt ý tứ của Ngọc Đào.   

Mà lúc trước ý tứ chê bai là của Ngọc Đào, vậy để cho hắn kiếm bạc của mình, nhất định cũng là ý nghĩ của Ngọc Đào.   

Sau khi động tâm, hắn vẫn không biết nên phá vỡ cửa sổ giấy này như thế nào, không nghĩ tới Ngọc Đào lại chủ động đem gậy đưa ra.   

"Ý của ngươi là, chỉ cần ta kiếm được bạc, liền xứng với phu nhân nhà ngươi?"   

Trong lòng Đại Hoa trợn trắng mắt, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc gật đầu: "Muốn làm gia chủ của một nhà thì ít nhất phải có một nghề nghiệp đứng đắn, bằng không lấy cái gì nuôi gia quyến."   

Phí Y liền nhanh chóng đi kiếm bạc đi, đi giao tiếp đi xã giao, tốt nhất là bận rộn chân không chạm đất, như vậy nàng ấy cùng phu nhân có thể tìm cơ hội cao chạy xa bay, cách những nam nhân đầu óc có bệnh này càng xa càng tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK