Trần Hổ không hiểu rốt cuộc chủ tử đang suy nghĩ cái gì, nhưng Ngọc Đào là thông phòng của chủ tử, chủ tử đã nói mặc kệ không đón, nếu hắn nói nhiều hơn nữa thì có vẻ hắn vừa ngu xuẩn lại tự cho mình là thông minh.
Vì không muốn mình ngu xuẩn như vậy, Trần Hổ đúng lúc ngậm miệng lại, cũng không có ý định nhắc tới chuyện của Ngọc Đào nữa.
Chỉ là hắn không đề cập tới, mấy ngày sau trong miệng chủ tử cũng không ngừng nhắc tới Ngọc Đào.
Chỉ cần chủ tử vừa có thời gian rảnh rỗi sẽ gọi hắn đến bên người, nhưng không phải để cho hắn theo dõi người của Tô gia để hỗ trợ tra án, mà là hỏi hắn quá trình ngày đó đưa Ngọc Đào đi.
Chủ tử đặt câu hỏi, đương nhiên hắn phải thật tỉ mỉ mà đáp.
Nhưng chính là không nghĩ tới, trả lời một lần không đủ, thế nhưng chủ tử có thể hỏi hắn vài lần trong một ngày.
"Ngọc Đào cô nương nói chổi lông gà kia bóng loáng sáng bóng, vừa nhìn đã biết là chổi lông do gà trống mao làm ra, nhà mới cần phải có thứ gì đó để trấn trạch..."
Trần Hổ bắt đầu nhắc tới những thứ này, khi miêu tả còn dùng từ "giống như nói như vậy", "đại khái là như vậy", nhưng Hàn Trọng Hoài hỏi nhiều lần, hình như trí nhớ của hắn cũng tốt lên, tất cả những gì xảy ra ngày đó đều sống động như thật trong đầu, tùy thời đều có thể lật ra kể lại.
Trên bàn tròn bằng gỗ hoa lê bày các loại trà bánh. Hàn Trọng Hoài ngồi trước bàn đồ ăn bốc khói nghi ngút, vừa nghe Trần Hổ nói chuyện, ngón tay vừa chạm nhẹ lên mặt bàn, giống như là đang tưởng tượng hình ảnh Ngọc Đào nói những lời này.
Ngửi được mùi đồ ăn trong không khí, Trần Hổ khó hiểu được chủ tử của mình, mấy thứ này cũng không phải là món mà ngày thường Hàn Trọng Hoài thích ăn, mà là do hắn hỏi phòng bếp, biết được bình thường Ngọc Đào thích ăn cái gì sau đó sai phòng bếp chuẩn bị.
Sau khi mang đến cũng không ăn, chỉ đặt trên bàn ngửi mùi.
Nếu người khác làm loại chuyện này, Trần Hổ đã sớm mở miệng mắng người điên, nhưng người làm việc này chính là chủ tử tôn kính mà hắn sùng bái, hắn chỉ có thể đem tất cả những thứ này nghĩ thành đầu óc của người thông minh bất đồng với người thường.
"Đại nhân, không bằng đi xuống trạch viện một chuyến xem Ngọc Đào cô nương thế nào?"
Mấy ngày tra tấn, Trần Hổ nhịn không được cũng mặc kệ cái gì tự cho là thông minh, bộ dáng này của chủ tử rõ ràng là không bỏ được Ngọc Đào, nếu như vậy thì tội gì chỉ hỏi hắn như vậy, "Trạch viện không có người gác cổng, Ngọc Đào cô nương chủ tử một mình, nói không chừng sẽ gặp phải ác nhân gì đó."
Trần Hổ sớm đã nói với Hàn Trọng Hoài chuyện ngày đó có nam nhân vây quanh xe Ngọc Đào, hơn nữa ngày đó khi hắn đến gần, giống như còn nhìn thấy những nam nhân kia tặng đồ cho Ngọc Đào dỗ nàng vui vẻ.
"Ngọc Đào cô nương xinh đẹp như hoa, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, khó tránh khỏi có người biết nàng sống một mình, nổi lên ý xấu gì đó."
Lời nói nguy hiểm như vậy, nhưng trên mặt Hàn Trọng Hoài lại không có chút khẩn trương nào hiện lên.
Nhìn điểm tâm trên bàn đã không còn nóng, Hàn Trọng Hoài phất tay bảo nha đầu trong phòng lui xuống.
"Ta nói này Trần thị vệ, nếu thiếu gia đã nói sẽ không đi đón nha đầu kia, ngươi làm cái gì mà vẫn luôn dạy thiếu gia làm việc khiến cho ngài ấy thấy phiền lòng."
Hồi Thời trừng mắt nhìn Trần Hổ, mấy ngày nay trái tim nàng ta vẫn treo lơ lửng không rơi xuống, Ngọc Đào đi rồi, nàng ta mới vừa cao hứng đã thấy chủ tử hỏi đến Ngọc Đào, thấy chủ tử hỏi mà không đón về, nàng ta lại cảm thấy cao hứng, nhưng chủ tử lại hỏi...
Cứ vậy vòng đi vòng lại, trái tim của nàng ta cũng sắp hỏng rồi.
Hôm nay nhìn thấy Trần Hổ còn khuyên Hàn Trọng Hoài, nàng ta tức giận không nhịn được, nàng ta ước gì Ngọc Đào chết ở bên ngoài, như vậy cho dù chủ tử hối hận thì cũng không có cách nào vãn hồi.
Cũng chính là do dung mạo của nàng ta không đủ, nếu nàng ta mỹ mạo một chút, trước mắt chủ tử có nữ nhân xinh đẹp có thể sánh ngang với mỹ mạo của Ngọc Đào, như vậy chủ tử cũng sẽ không thường xuyên nhớ tới Ngọc Đào.
"Ty chức chỉ là không muốn thấy đại nhân tra tấn chính mình."
Nếu Hồi Thời đã hỏi, vậy Trần Hổ cũng dứt khoát nói ra, không muốn để cho chủ tử hiểu lầm mình.
"Đại nhân ngày ngày hỏi Ngọc Đào cô nương, rõ ràng là nhớ nàng, nếu nhớ nàng, vì sao không đi gặp nàng?"
Hàn Trọng Hoài không muốn cùng người không hiểu đàm luận tâm tư của mình.
Người không hiểu làm sao có thể biết được, tra tấn mình cùng tra tấn quả đào kia có bao nhiêu mới mẻ thú vị.
Vấn đề của Trần Hổ không có đáp án, trong phòng xông vào một người, người tới là quản sự bên cạnh Quốc công gia, hắn ta nghiêm mặt: "Tứ thiếu gia, Quốc công gia cho mời."
Tư thế này khiến cho Trần Hổ sửng sốt, cũng không nghĩ đến chuyện của Ngọc Đào nữa, Quốc công gia vừa trở về liền muốn gặp chủ tử, chỉ sợ là đã biết chuyện trên triều đình.
Tuy rằng thái độ người tới khẩn cấp, nhưng Hàn Trọng Hoài vẫn đứng dậy thay đổi một thân áo suông ngân bạch, sau đó mới chậm rãi đi về phía thư phòng của quốc công gia.
Quốc công gia đã đi vòng quanh thư phòng hơn mười vòng, trên người vẫn là áo choàng dính đầy phong trần, nếu không phải bận tâm mặt mũi, chỉ sợ hắn vừa bước vào phủ Quốc công đã đi thẳng về phía viện tử của Hàn Trọng Hoài.
Sao nghịch tử này dám gây phiền toái lớn như vậy cho phủ Quốc công!
Lần này Quốc công gia rời thành là vì muốn bồi dưỡng tình cảm với mấy gia chủ của các đại gia tộc, vốn dĩ tất cả đều theo kế hoạch của ông ta mà tiến hành, nhưng khi tin tức Hàn Trọng Hoài dâng tấu chương truyền ra, lúc trước các gia chủ còn cùng hắn nói nói cười cười, chớp mắt sắc mặt đã đổi thành kỳ quái.
Chợt nghe được Hàn Trọng Hoài nổi bật như vậy, tuy rằng hắn cảm thấy rêu rao, nhưng nghĩ Hàn Trọng Hoài là người của Thái tử cho nên cũng không suy nghĩ nhiều lắm.
Nhưng sau đó có quan viên quen biết nhắc nhở quan hệ sau lưng Tô Tề Ninh, hắn liền đầu đầy mồ hôi lạnh, hận không thể giết chết Hàn Trọng Hoài.
Cửa vừa vang lên, Hàn Phong Lâm lập tức cầm chén trà hung hăng ném tới cửa.
"Nghịch tử ngươi còn không quỳ xuống!"
Hàn Trọng Hoài hơi nghiêng người, chén trà vỡ tan trên mặt đất.
Đối mặt với vẻ mặt giận dữ của Hàn Phong Lâm, Hàn Trọng Hoài đi thẳng đến trước bàn ngồi xuống: "Phụ thân làm sao vậy, vừa về nhà đã nổi giận thành như vậy."
"Nghịch tử ngươi, ai cho phép ngươi ngồi xuống!" Thường ngày Hàn Phong Lâm dùng được Hàn Trọng Hoài, đối với Hàn Trọng Hoài cũng để cho hắn tùy ý ngồi xuống, chỉ cảm thấy quan hệ giữa hai phụ tử đã tốt lên, không chỉ không tức giận với Hàn Trọng Hoài mà còn có thể cảm thấy cao hứng, nhưng hôm nay ông ta chỉ cảm thấy Hàn Trọng Hoài không để mình vào mắt.
"Có ghế không ngồi, phụ thân muốn đứng nói chuyện với ta?"
Hàn Trọng Hoài đưa ra vấn đề, người vẫn không có ý tứ đứng lên.
Thấy lão thần hắn ở đây, trong lòng Hàn Phong Lâm thoáng chờ mong, đánh giá vẻ bình tĩnh lộ ra từ trong xương cốt của Hàn Trọng Hoài, mở miệng nói: "Hoài nhi ngươi thành thật nói cho phụ thân biết, tất cả những chuyện này có phải là do Thái tử điện hạ bày mưu tính kế ngươi làm như vậy hay không?"
"Sao phụ thân lại nghĩ như vậy?" Hàn Trọng Hoài nhướng mày, giống như không hiểu tại sao Hàn Phong Lâm lại hỏi ra vấn đề ngu ngốc này, "Tô Tề Ninh có sáu muội muội, tất cả đều gả cho quan viên trong triều đình, trong đó có một người còn là chính thê phụ tá của Thái tử điện hạ. ”
Hàn Trọng Hoài nói không nhanh không chậm, tay chống đầu, giống như là đang thưởng thức tiết tấu nói chuyện của mình, sắc mặt Hàn Phong Lâm lại càng ngày càng khó coi.
Trong lòng hắn mất hứng, tự nhiên liền hy vọng bất luận kẻ nào bên cạnh hắn cũng không nên lộ ra khuôn mặt tươi cười, ở bên cạnh hắn càng khó chịu càng tốt.
"Tấu chương của ta chưa từng thông qua ánh mắt của thái tử điện hạ, cũng bởi vì như vậy nên quan viên của phe Thái tử không để ý tới ta, cảm thấy hành động của ta là không tôn trọng Thái tử."
Hàn Phong Lâm nghe được phần sau thì kinh hãi trợn to hai mắt: "Ngươi … ngươi điên rồi sao? Ngươi biết quan hệ lợi hại thế nhưng còn cố chấp, ngươi muốn chết liền tự mình đi chết, ngươi có biết hành động này của ngươi sẽ hại chết phủ Quốc công hay không!"
"Những lời phụ thân nói hài nhi không hiểu, hài nhi đây là đang hoàn thành di nguyện của tổ phụ. Trận chiến ở Sông Tang năm đó, nếu như không phải Tô Tề Ninh lầm quân lương, tổ phụ cũng sẽ không phải đánh đến chết, thân thể để lại nhiều vết thương nên mới khiến người mất sớm như vậy."
Chuyện mà Hàn Trọng Hoài nói là một chuyện xưa, cái tên quen thuộc "Sông Tang" này là một địa danh, Hàn Phong Lâm hồi tưởng nửa ngày, cũng không biết lúc chuyện này phát sinh, nghịch tử Hàn Trọng Hoài này đã sinh ra hay chưa.
Chuyện liên quan đến di nguyện của vong phụ, Hàn Phong Lâm chột dạ một chút mới trừng mắt nói: "Chuyện cũ nhiều năm trước, một tiểu tử như ngươi có thể điều tra rõ cái gì, nếu tổ phụ ngươi có di nguyện này thì làm sao mà ta có thể không biết được!"
Nghĩ đến lời dặn dò trước khi chết của lão gia tử, Hàn Phong Lâm hối hận đến cực điểm, "Trước khi chết tổ phụ của ngươi đã dặn dò ta, không được để ngươi đứng lên, không cho ngươi rời khỏi phủ Quốc công, miễn cho ngươi gây tai họa cho phủ Quốc công, ta cũng không nên mềm lòng với ngươi, khi chân ngươi tốt ta nên chặt đứt chân ngươi, nếu ta quyết tâm thì hiện tại làm sao có thể để cho ngươi gây ra tai họa lớn như vậy!"
Hai di nguyện khác nhau một trời một vực, Hàn Trọng Hoài híp mắt: "Vậy phụ thân đây là tính toán hiện tại sẽ chặt đứt chân con?"
Nếu chém chân hắn có thể khắc phục tình trạng hiện tại, Hàn Phong Lâm tuyệt đối sẽ không chút do dự cầm lấy rìu.
Nhìn ra Hàn Phong Lâm đang suy nghĩ cái gì, Hàn Trọng Hoài nghiêng môi cười: "Phụ thân cứ như vậy không tin vào bản lĩnh của con?"
"Ngươi còn có bản lĩnh gì nữa?"
Bộ dáng của Hàn Trọng Hoài khiến cho Hàn Phong Lâm cảm thấy hắn còn có hậu chiêu, nhưng nghĩ đến chuyện ngay cả Thái tử điện hạ hắn cũng đã chọc giận, ông ta thật sự không thể tưởng được hắn còn có thể nghịch chuyển thế cục như thế nào.
"Dù sao phụ thân cũng phải nhìn một chút mới có thể biết được."
Hàn Trọng Hoài ra vẻ bí mật khiến cho Hàn Phong Lâm muốn đánh chết hắn, nhưng nghĩ đến nói không chừng hắn thật sự có biện pháp, nhịn rồi lại nhịn, vẫn là đem hắn lông tóc không tổn hao chút nào thả trở về Kỳ Lân viện.
Nhưng mà Hàn Trọng Hoài trở về Kỳ Lân viện chưa được bao lâu, Hàn Trọng Giác bên kia đã được miễn cấm túc, khôi phục được tự do.
"Quốc công gia vậy mà lại dùng việc này để gây áp lực cho đại nhân."
Nghe được tin Nhị thiếu gia đã được thả ra ngoài, Trần Hổ cũng không biết chính mình nên cảm thấy buồn cười hay là lạnh lòng, lúc trước Quốc công gia không nói một câu nặng lời đối với chủ tử, hiện giờ thấy cục diện không tốt, thế nhưng trở mặt nhanh như vậy.
"Nếu hắn không như vậy, vậy thì không giống hắn."
Hàn Trọng Hoài cười khẽ, Hàn Phong Lâm là phụ thân của hắn, nhưng từ nhỏ hắn đã không nghĩ tới việc lấy lòng Hàn Phong Lâm, bởi vì hắn rõ ràng, Hàn Phong Lâm không có bản lĩnh, lại ích kỷ tự luyến, nếu tốn thời gian lấy lòng ông ta thì chỉ là lãng phí tinh thần.
Nếu muốn cho đầu óc của Hàn Phong Lâm choáng váng, phụ tử tình thân giả dối là không được, ngược lại sắc đẹp thì có thể.
Hàn Trọng Hoài nhớ tới Lục Ti mà mấy ngày nay hắn thường xuyên gặp phải: "Người ngươi thích là Hồi Thời hay Nhạn Tự?"
Hàn Trọng Hoài nhớ rõ Trần Hổ đang nhớ thương một nha đầu trong viện, nhưng lại quên mất là nha đầu nào.
Vốn đang nói đến quốc công gia, đột nhiên nhắc tới chuyện riêng của mình, trên mặt Trần Hổ có vài phần không được tự nhiên: "Hồi đại nhân, là Nhạn Tự."
"Đã như vậy thì để lại nàng, không cần để lại Hồi Thời."
Lục Ti thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn, không phải hắn cùng nàng ta có nhân duyên mà chính là do có người bên cạnh hắn đem hành tung của hắn bán ra ngoài.
"Đại nhân?"
Hàn Trọng Hoài thường xuyên hỏi chuyện mấy hôm trước của Ngọc Đào, hiện giờ lại muốn đuổi Hồi Thời, Trần Hổ hoài nghi có phải chủ tử mình bị thứ gì đó bẩn thỉu bám vào người hay không.
"Hồi Thời chính là nha đầu mà năm đó lão quốc công gia chọn cho đại nhân."
Mấy năm nay không chu toàn cũng đều mặc kệ, hiện giờ chỉ là vì còn chưa điều tra rõ ràng, liền đuổi người đi như vậy?
"Ta đã không còn nợ phủ Quốc công cái gì."
Hàn Trọng Hoài thản nhiên nói, hắn không nợ phủ Quốc công cái gì, trên người cũng không chảy máu người Hàn gia, vậy còn cần phải dễ dàng tha thứ cái gì.
Hơn nữa hắn nhớ rõ dường như Ngọc Đào không thích Hồi Thời.
Nghĩ đến Ngọc Đào, trên mặt Hàn Trọng Hoài lại có ý cười: "Nói với ta một chút, làm sao Ngọc Đào lại sai ngươi đi mua vịt quay."
Trần Hổ:...
Ngày mai hắn vẫn nên đi tìm một đạo sĩ đến trừ tà cho chủ tử đi.