Người vây xem ban đầu còn tưởng rằng Khương Ngôn Ý sẽ bị phạt, không nghĩ tới là được thưởng, tất cả đều lộ ra thần sắc cực kỳ hâm mộ. Bây giờ không đánh trận, nên một tháng lương của quân tạp vụ bọn họ cũng chỉ có 600 văn tiền, một xâu chính là 1000 văn tiền.
Khương Ngôn Ý nhận lấy xâu tiền mà ngu người luôn. Nàng đây là được ban thưởng nhưng khí thế tới đây sao giống như muốn chém đầu nàng vậy?
Nàng mơ màng một lúc mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Đầu bếp Lý cho là nàng là vui quá nên choáng váng, nhắc nhở nói: "Chớ vội kiêu ngạo, làm tốt đồ ăn mới là đúng đắn."
Khương Ngôn Ý gật gật đầu, lại nói cám ơn với đầu bếp Lý.
Đại tướng quân cũng không biết người làm tào phớ là mình, nếu đầu bếp Lý tham phần công lao này thì nàng cũng không biết, nhưng đầu bếp Lý không có. Tiền thưởng không quan trọng, mấu chốt là nàng có cơ hội được chú ý, Khương Ngôn Ý là thật tâm cảm kích ông.
Lưu Thành ở một bên nhìn một màn này, trong mắt lóe lên một chút không cam lòng. Nếu không phải hắn ta nhường ra cơ hội này, làm gì đến phiên Khương Ngôn Ý được làm tào phớ cho Đại tướng quân.
Xuân Hương cũng khó chịu, nàng ta hôm nay ở phòng bếp mất mặt, mà người mới tới lại được chú ý, vậy sau này nàng ta sao có thể vênh mặt giữa một đám nữ nhân chứ, ánh mắt nhìn Khương Ngôn Ý càng thêm không tốt.
Khương Ngôn Ý cất tiền thưởng vào tay áo, cảm giác ống tay áo trĩu nặng làm nàng có chút an tâm.
Bởi vì lần ban thưởng này mà nhóm đầu bếp đối với nàng có chút khách khí, mấy nữ nhân kia cũng sẽ chủ động bày tỏ thiện ý với nàng.
Tâm tình Khương Ngôn Ý rất vi diệu, nàng nhớ tới trước kia nghe qua một câu: "Lúc ngươi cường đại, bên cạnh đều là người tốt, đối với ngươi đều là vẻ mặt ôn hoà." Bây giờ nàng ở nơi dị thế này, ngược lại đã cảm nhận được như thế nào là từng trải.
Cháo lúc nãy đã đổ nên nàng chuẩn bị múc chén cháo mới, nhưng lúc này trong bếp lại đột nhiên bận rộn.
Đầu bếp Lý nhìn một vòng không thấy Lưu Thành lại gặp Khương Ngôn Ý đứng cạnh thùng cháo liền bảo nàng: "Con qua đây phụ ta một tay."
Khương Ngôn Ý cứ tưởng rằng trong quân phải làm thêm đồ ăn nên không dám chậm trễ, vội đi tới bếp lò.
Đầu bếp Lý đưa cho nàng một tờ giấy: "Con đi tìm Triệu thủ lĩnh, rồi lấy nguyên liệu làm mấy món này cho ta, nói với ông ấy ta sẽ ứng tiền sau."
Lấy nguyên liệu nấu ăn rồi ký sổ thì Khương Ngôn Ý biết, nhưng ứng tiền này kia thì nàng cũng có chút mơ hồ.
Tuân thủ nguyên tắc làm nhiều, nhìn nhiều, nói ít hỏi ít, nàng cầm danh sách trực tiếp đi tìm Triệu thủ lĩnh.
Triệu thủ lĩnh xem tờ danh sách xong sảng khoái đưa nguyên liệu nấu ăn cho nàng, còn thuận miệng càm ràm hai câu: "Bây giờ đại doanh Tây Châu đổi chủ rồi, bếp tư của lão Lý không biết sau này còn được mở không."
Khương Ngôn Ý giật mình, thì ra đầu bếp Lý hiện tại muốn làm đồ ăn là để vụng trộm bán cho các tướng sĩ trong quân.
Khó trách đầu bếp Lý dùng nguyên liệu phải trả tiền.
Nàng từ trong miệng Triệu thủ lĩnh mới biết lúc trước Đại tướng quân tiền nhiệm còn ở đây, vì cơm nước trong quân không tốt nên binh sĩ đói đến mức nửa đêm phải chạy ra khỏi quân doanh trộm đồ ăn ở ở những nơi gần đó, làm cho bách tính xung quanh đầy tiếng oán than.
Sau khi đầu bếp Lý mở bếp tư nhân này, các tướng sĩ nếu ăn không đủ no hoặc ngại đồ khó ăn sẽ chạy tới đây mua. Trước đây Đại tướng quân tiền nhiệm đối với chuyện này nhắm một mắt, có điều đầu bếp Lý phải hiếu kính một phần lớn cho Đại tướng quân tiền nhiệm.
Bây giờ bốn biển thái bình, quốc khố sung túc, triều đình cũng không có chèn ép thuế ruộng, thế nhưng binh sĩ đại doanh Tây Châu mỗi ngày vẫn phải ăn gạo thô, hiển nhiên là do người phía trên tham ô. Người tham là ai không cần nói cũng biết.
Khương Ngôn Ý cầm nguyên liệu về bếp, rồi sơ chế theo yêu cầu của đầu bếp Lý, nàng tay chân lanh lẹ, người lại chịu khó, mặc kệ lúc đầu bếp Lý xào rau cần cái gì, nàng đều có thể kịp thời đưa tới, thậm chí có chút gia vị hoặc trình tự đầu bếp Lý quên nói, nàng cũng có thể chuẩn bị tốt.
Đầu bếp Lý nhớ tới lúc Lưu Thành làm trợ thủ cho ông, thường xuyên tay chân luống cuống thì không khỏi thở dài.
Sau khi các đơn hôm nay đều làm xong thì cất hết đồ ăn đều vào trong hộp cơm, lúc sau sẽ có mấy tướng sĩ tới mang đi. Sau khi tính tiền sẽ đưa thêm tờ đơn mới, chính là tư đơn phải làm cho ngày mai.
Trong đó có cái hộp đựng thức ăn là mấy nữ nhân hồi giữa trưa nhét cho hoả đầu quân, Khương Ngôn Ý giờ mới hiểu được các nàng cùng Xuân Hương trước đó vì sao không ăn cháo gạo thô.
Những người khác tan tầm thì đã về doanh rồi, nhưng trời còn còn sớm, đầu bếp Lý cùng mấy đầu bếp khác hôm nay được tiền thưởng, trong lòng vui vẻ nên dọn bàn lấy rượu và đồ ăn ra tán dóc một chút.
Khương Ngôn Ý đến bây giờ bụng còn đói, nàng dù có tiền nhưng thấy đầu bếp Lý cùng mấy người Triệu thủ lĩnh uống rượu trò chuyện say sưa cũng thức thời không đi quấy rầy nói mình muốn mua đồ ăn.
Đơn đặt hàng riêng mà đầu bếp Lý bọn họ làm đều là phải đặt trước một ngày mới được. Nàng dù có thể xuống bếp nhưng nguyên liệu nấu ăn còn phải qua tay Triệu thủ lĩnh. Nàng vừa vào Hỏa Đầu doanh mới một ngày mà muốn được người ta thiên vị, sẽ lộ ra mình không có quy củ.
Nàng nhìn thùng cháo lúc nãy thấy bên trong còn dư chút gạo thô vẫn còn nóng, liền tìm cái bát múc ra rồi ngồi xổm trong góc uống từng ngụm.
Đúng vào lúc này, có hai lính gác vừa đổi ca tới. Một người trong đó xoa xoa tay cánh tay hỏi đầu bếp Lý: "Lý đầu nhi, còn có gì ăn không?"
Mấy người đầu bếp Lý bận bịu cả ngày, khó lắm mới được nghỉ ngơi nên có chút lười biếng, với giờ này họ không xuống bếp nữa nên từ chối nói: "Đã qua giờ cơm rồi, không còn gì ăn hết."
"Lý đầu nhi, tài nghệ của ngài mọi người đều biết, ngài tùy tiện làm chút gì cho huynh đệ chúng ta ăn là được. Hôm nay, buổi sáng chỉ gặm hai cái màn thầu chay, một hồi còn phải đi đổi ca nữa, thật sự là đói gần chết." Lính gác để bảy tám văn tiền lên bàn, hắn và đồng bạn ngồi xuống, hiển nhiên là khách quen ăn khuya.
Hắn đã nói tới mức này thì đầu bếp Lý cũng biết bọn họ phải đứng gác nên không kịp ăn cơm, hai người này ông cũng quen biết nên không từ chối được.
Nhưng giờ ông đã uống mấy chén, có chút say không nhúc nhích nổi, quay đầu thì thấy Khương Ngôn Ý ngồi ở một góc uống cháo.
Cô gái có tướng mạo xinh đẹp nhưng mấy ngày qua chịu không ít khổ, gầy tới mức cằm đã nhọn, màu da dưới ánh đèn mười phần tái nhợt, trên đầu còn có băng gạc thấm màu, càng lộ ra vẻ đáng thương.
Ông động lòng trắc ẩn, nói: "Mấy đồng này con thu, đi làm cho hai vị quân gia chút đồ ăn no mang tới, cũng làm cho mình một phần đi."