Nhóm binh lính nhìn qua thì thấy không biết khi nào đã có một người đang ngồi xổm, trên người mặc thanh sam, tướng mạo nho nhã tuấn tú, nhưng đôi mắt lại giảo hoạt như hồ ly.
Thoạt nhìn thì có vẻ uy nghiêm nhưng cử chỉ thì không có gì đặc biệt, giờ phút này trong tay hắn đang cầm một bát mì cắt nóng hổi, vừa hút mì vừa nhìn họ bằng ánh mắt sáng ngời.
Nhóm binh lính này là bộ hạ cũ của đại doanh Tây Châu, trước đó chưa từng gặp qua Trì Thanh, nhưng thấy quần áo cùng phong thái của hắn thì lập tức nghĩ tới đây là quân sư ma quỷ bên người Đại tướng quân trong lời đồn, mọi người đều gọi hắn là "Thanh y tiếu diện hồ".
Trên đời này không có người nào dễ nói chuyện hơn hắn, nhưng người này trước đó một giây có thể vui vẻ trò chuyện với người, giây sau liền có thể không chớp mắt chặt đầu ngươi.
Nhóm binh lính đổ mồ hôi lạnh ngập ngừng nói: "Trì... Trì quân sư?"
"Ài, các ngươi nhận ra ta à?" Trì Thanh hút một ngụm mì, chợt sờ lên mặt mình, nghĩ không lẽ dáng dấp hắn quá anh tuấn ai cũng nhìn ra.
Nhóm binh lính tim đập như nổi trống, Hỏa Đầu doanh mở bếp tư là làm trái quân quy. Trước đây Đại tướng quân tiền nhiệm biết nhưng nhắm một mắt, có điều bây giờ vị mới nhậm chức này có danh xưng là Diêm Vương sống.
Đều nói quan mới đến đốt ba đống lửa, trước đó vài ngày vì chuyện náo loạn trong doanh kỹ đã đốt ngọn lửa thứ nhất, Hỏa Đầu doanh có khi là ngọn lửa thứ hai sắp phát hỏa.
Trì Thanh nhìn từng hán tử thân cao tám thước thấy hắn mà ai cũng bị dọa sợ mặt như màu đất, lập tức mất hứng thú, thầm trách hung danh của Phong Sóc thật quá đáng sợ làm cho bản thân hắn là một người hòa ái dễ gần cũng bị liên lụy, nhân duyên trong quân đội thật không tốt.
Hắn đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên áo choàng, để lại một câu: "Đêm nay ta cũng muốn đi Hỏa Đầu doanh nếm thử.", liền bưng bát mì nhanh nhẹn đi về phía doanh trướng của Đại tướng quân.
Mấy binh lính bây giờ mới dám thở ra.
Lúc Trì Thanh đi vào thì Phong Sóc mới từ diễn võ trường trở về không lâu.
Vì thuận tiện cho luyện tập võ nghệ nên hắn mặc giáp nhẹ màu sáng, tóc dài dùng trâm quấn lên, ánh mắt nhìn người luôn lạnh lùng khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Nếu như có nét bút hỏng thì có lẽ là do gương mặt kia, thật là còn xinh đẹp hơn nữ tử, cũng may là vì có vài phần sát khí trên mày kiếm nên lại thêm mấy phần khí khái hào hùng.
Tướng mạo của Phong Sóc có mấy phần giống mẫu phi có tiếng họa nước yêu phi của hắn.
Thậm chí trong cung còn có lời đồn, năm Phong Sóc mười hai tuổi có một vị vương tử phiên bang đến kinh bái phỏng, thấy Phong Sóc như thần tiên hạ phàm, tưởng là công chúa nên đã cầu tiên đế tứ hôn.
Lời đồn này thật giả không biết nhưng Phong Sóc năm mười hai tuổi không biết vì lý do gì đã tức giận giết vị vương tử phiên bang tới triều bái kia là thật, bởi vậy còn làm thánh nhan tức giận, bị đày đi sung quân rèn luyện năm năm.
Phong Sóc cũng rất chán ghét người nào lấy dung mạo của hắn ra nói chuyện.
Lúc tiên đế bệnh nặng không thể lâm triều nên để Hoàng trưởng tôn giám quốc, các vị đại thần ủng hộ Hoàng trưởng tôn cảm thấy Hoàng trưởng tôn đắc thế nên trên triều đình nói móc Phong Sóc nam sinh nữ tướng liền bị hắn rút kiếm chặt đầu ngay ở Kim Loan điện, làm cả triều văn võ khiếp sợ.
Trì Thanh làm thuộc hạ Phong Sóc nhiều năm nên biết rõ tính hắn, vì vậy không bao giờ dám liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn nhiều.
Tự mình tìm cái ghế ngồi xuống, vừa vùi đầu ăn mì vừa hỏi Phong Sóc: "Hôm nay huấn luyện 5000 binh lính Tây Châu thấy thế nào?"
Lúc nãy khi đi tới đây, hắn có thấy tướng sĩ từ diễn võ trường từng người mệt như chó dìu nhau trở về liền biết được Phong Sóc huấn luyện có bao nhiêu tàn ác.
Phong Sóc nhớ tới đám binh sĩ yếu ớt kia thì thần sắc càng lạnh: "Một đám thùng cơm, nếu Bắc Nhung xâm phạm thì tất cả đều chờ bị người chặt đầu đi. Đúng là phế vật!"
Trì Thanh miệng nhai mì, hàm hồ nói: "Cái này không phải như ngài dự liệu sao? Dù sao lão thất phu Phàn Uy kia sao có thể lưu một đội quân tinh nhuệ cho ngài được?"
Phong Sóc nhíu mày, thật sự chướng mắt tướng ăn này của Trì Thanh, dù sao cũng là phụ tá số một bên cạnh hắn, thế nhưng tướng ăn cứ như tám đời chưa được ăn cơm, người ngoài gặp sợ là cho rằng hắn khắt khe người dưới.
Giáo dưỡng tốt làm hắn không thể nói Trì Thanh được: "Ngày mai tất cả tướng sĩ đại doanh Tây Châu đều phải theo quân của Liêu Nam Vương huấn luyện chung."
"Binh lính đại doanh Tây Châu sao có thể so với đám lính một tay ngài mang được. Đại doanh Tây Châu có mười vạn người, không mệt chết thì cũng trốn sạch." Trì Thanh lại bắt đầu hút mì nói, âm thanh kia Phong Sóc nghe tới vô cùng chói tai.
Phong Sóc cố hết sức không để ý, lạnh mặt nói: "Bản vương không nói về sau cũng sẽ để bọn hắn huấn luyện chung, chí ít để bọn họ thấy rõ mình và người khác chênh lệch cỡ nào."
Hắn cũng không thể tiếp nhận mười vạn binh lính mất chỉ huy, nhưng cũng không thể để đám binh lính phế vật như vậy được.
"Vương gia anh minh." Trì Thanh có chút đồng ý gật đầu, bưng bát lên húp nước mì sùm sụp. Hôm nay Hỏa Đầu doanh làm mì ăn ngon thật, canh cũng đậm đà chuẩn vị, rất được lòng hắn.
Phong Sóc nhịn đến bây giờ, kiên nhẫn sớm đã khô kiệt, từ trên bàn vớ lấy một quyển binh thư ném tới: "Muốn liếm bát thì lăn ra ngoài cho liếm sạch rồi lại đi vào."
Trì Thanh tranh thủ thời gian ngoan ngoãn buông xuống tô mì đã húp hơn nửa bát, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Canh dễ uống, bên trong còn có thật nhiều thịt băm đó."
Phong Sóc trừng hắn một chút, hắn lập tức không dám nói thầm, trung thực bắt đầu nói chính sự: "Trước mắt chỉ tra được có năm cái đinh ngầm, đều đã giải quyết rồi. Lục học sĩ ở ngự tiền cầu tình cho nhi tử làm thánh nhan tức giận, bị phạt về nhà đóng cửa sám hối. Nhưng người ngài phái đi thì hay rồi, Lục học sĩ hắn ngay cả cửa đều không thèm mờ, lễ cũng không nhận..."
Nói đến đây, hắn cẩn thận từng li từng tí nhìn Phong Sóc một chút.
Nhưng Phong Sóc sắc mặt vẫn như thường, tựa hồ đã sớm đoán được sẽ như thế. Ngón tay hắn gõ nhẹ mặt bàn, không nhanh không chậm nói:
"Lục gia nhiều thế hệ đều có người tài, bây giờ tân đế động đến con trai trưởng Lục gia đã nói lên hắn ta bắt đầu nghi kị Lục gia. Có thể tân đế mượn việc giáng chức con trai trưởng Lục gia để thăm dò lòng trung thành của Lục Mạnh Học, nếu không thì cớ gì hắn ta muốn biếm con trai Lục gia đến Tây Châu?"
Nghe Phong Sóc nói ra, Trì Thanh trong nháy mắt rõ ràng điểm mấu chốt.