Tướng sĩ Hổ Bộ doanh tuy là bộ binh, nhưng đều là người Phong Sóc một tay bồi dưỡng, sẽ không có chuyện phản bội hắn mới đúng.
Phong Sóc mắt sắc lạnh như băng: "Ngươi tự mình đi tra, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, ngày đó được hạ táng có thật là đích nữ Khương gia hay không."
Hình Nghiêu từ trong lời nói của Phong Sóc nghe ra điểm không bình thường liền vội vàng khom người lui ra: "Thuộc hạ lập tức đi tra!"
Sau khi Hình Nghiêu rời khỏi đại trướng, Trì Thanh mới hỏi: "Nghe ý tứ của ngài là đích nữ Khương gia vẫn chưa chết?"
Đôi mắt phượng của Phong Sóc sâu thẳm, ánh mắt xám xịt không rõ: "Cậu đi qua chỗ Hồ Dương Lâm bên kia một chuyến, mang danh sách doanh kỹ qua đây cho ta."
Không đợi Trì Thanh trả lời, hắn lại nhéo nhéo mi tâm, trực tiếp lấy áo choàng treo trên tường đi ra ngoài: "Thôi, để bản vương tự mình đi một chuyến."
Lại nói Hỏa Đầu doanh bên này, sau khi đưa tiễn Phong Sóc xong thì Khương Ngôn Ý thấy Thu Quỳ như muốn khóc, lập tức hiểu được sự đau lòng của nàng ấy, vội vàng nói: "Trong nồi còn đó."
Thu Quỳ hít mũi một cái lắc đầu, bên trên gương mặt tròn đều là cố chấp cùng chất phác: "Cái đó là người giữ lại chuẩn bị đưa cho mọi người trong Hỏa Đầu doanh mà. Em không ăn."
Cô nương này chính là như vậy, ngươi nói nàng ấy ngốc, nàng ấy lại có phần hiểu đạo lí đối nhân xử thế hơn nhiều người.
Ngươi nói nàng ấy không ngốc, nhưng nàng ấy lại bị người bán còn giúp người ta đếm tiền cũng không biết.
Khương Ngôn Ý trong lúc nhất thời cũng dở khóc dở cười.
Nàng nói: "Em cũng là người của Hỏa Đầu doanh."
Thu Quỳ nghe nàng nói như vậy, chẳng biết tại sao lại có mấy phần sốt ruột, muốn giải thích lại không biết nói thế nào, gấp đến độ đỏ mắt: "Em... em muốn giúp người làm việc."
Nói xong lại bổ sung một câu: "Không phải vì ăn."
Mặc dù Thu Quỳ nói không rõ nhưng Khương Ngôn Ý vẫn hiểu được những gì nàng ấy muốn bày tỏ.
Nàng nói: "Nha đầu em nghĩ gì thế, em vốn dĩ khác với người khác. Em xem em có miến chua cay để ăn, những người khác không có. Em có thể ăn được nhiều hạt dẻ rang đường, người khác ta không cho nhiều như vậy đâu."
Thu Quỳ lúc này mới lộ ra nụ cười thật thà: "Người chia cho những người khác cũng không đủ, em sẽ không ăn."
Cô nương ngốc này. Khương Ngôn Ý trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Trước khi rời khỏi doanh trại trở về nghỉ ngơi, Khương Ngôn Ý chia một ít hạt dẻ rang đường cho mấy hoả đầu quân.
Từ ngày mai nàng sẽ chính thức lên làm đầu bếp. Mấy hoả đầu quân đêm nay thấy nàng làm đồ ăn được quân sư nhìn trúng, ngày mai còn có thể được ban thưởng. Bọn họ vốn đã có ý muốn lấy lòng, bây giờ nàng đưa hạt dẻ rang đường qua, lời dễ nghe lại càng không ngừng tuôn ra.
Bây giờ giành được nhân duyên, ngày sau chắc chắn sẽ có nơi để dùng.
Hai người Khương Ngôn Ý chào tạm biệt bọn họ xong thì cầm theo cái sọt nhỏ đựng hạt dẻ từ từ đi bộ về phía doanh trại Hồ Dương Lâm.
Vào thu trời mau tối, mới qua giờ Dậu mà bên ngoài đưa tay ra đã không thấy được năm ngón.
Cũng may cách mỗi mấy quân trướng sẽ có một chậu than được đặt trên giá cao ba chân để thắp sáng, tuy không chiếu sáng được tất cả mọi nơi nhưng cũng không tới mức bị lạc đường.
Các nàng ở doanh trại sát bên Hồ Dương Lâm, khá gần với doanh trại của tướng sĩ.
Dù sao đây cũng là quân doanh, nếu như doanh trại của một đám doanh kỹ đặt bên cạnh doanh trại của tướng sĩ, chẳng lẽ ban đêm binh lính trong doanh trại sẽ trèo tường sao?
Lúc tới gần doanh trại Hồ Dương Lâm có một đoạn đường không được chiếu sáng nên Khương Ngôn Ý còn đặc biệt cầm theo cái đèn lồng.
Trên đường nàng đã cố gắng nhét cho Thu Quỳ một ít hạt dẻ rang đường làm nàng ấy vô cùng vui vẻ vừa đi vừa ăn dọc đường.
Nhưng không biết có phải vì hôm nay ăn quá nhiều hay không mà tới giữa đường Thu Quỳ bị tiêu chảy.
"Không được, Em... em mót quá ..." Nàng ấy ôm bụng, vẻ mặt vừa mắc cỡ day dứt lại xấu hổ.
Khương Ngôn Ý nhìn một vòng, chỗ của các nàng không kịp chạy về doanh trại, chỉ có cách để Thu Quỳ tìm bụi cỏ dại cao chừng nửa người cách đó không xa.
Vì phòng ngừa có địch tập kích, toàn bộ đại doanh Tây Châu đều dùng cây vót nhọn đầu làm hàng rào vây quanh, mỗi hai trăm mét có một trạm gác. Sau bụi cỏ dại chính là Hồ Dương Lâm, nhưng ở giữa được ngăn cách bởi một hàng rào gỗ sắc nhọn.
Thu Quỳ chỉ chỉ chỗ bụi cỏ dại: "Em trước qua bên kia giải quyết một chút."
Khương Ngôn Ý đưa đèn lồng cho nàng ấy: "Vậy em cầm đèn lồng theo đi, coi chừng dưới chân."
Thu Quỳ liên tục khoát tay nói không cần, trực tiếp chạy về phía bụi cỏ dại.
Khương Ngôn Ý biết nàng ấy sợ cầm theo đèn lồng, bị người phát hiện sẽ càng lúng túng hơn nên đứng ở một chỗ đợi Thu Quỳ.
Nhưng nàng không biết trong bụi cỏ dại có một đôi mắt âm trầm đang nhìn hai người chăm chú.
Sau khi Thu Quỳ vừa chạy tới liền giống như phát hiện cái gì, đột nhiên nhìn sang phía bên cạnh, nhưng mà chưa kịp hét lên đã bị người ta che miệng lại.
Động tĩnh này hơi lớn làm Khương Ngôn Ý không khỏi nhìn sang hướng bên này.
Bụi cỏ dại bên kia quá tối, đèn lồng không chiếu tới, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng ngọn cỏ.
"Thu Quỳ." Nàng kêu một tiếng, không có người trả lời.
Một trận gió đêm thổi qua, bụi cỏ dại hơi hơi lung lay, trong Hồ Dương Lâm còn truyền ra vài tiếng quạ gáy.
Bàn tay đang cầm đèn lồng của Khương Ngôn Ý không khỏi siết chặt, nàng đi lên phía trước mấy bước, lại kêu một tiếng: "Thu Quỳ."