Giọng Kỳ Bài quan vang lên như tiếng chuông vang làm hơn phân nửa người của Hỏa Đầu doanh đều nghe thấy được.
Các hoả đầu quân và nữ nhân trong doanh trại đang bận rửa rau và chuẩn bị đồ ăn đều kinh ngạc nhìn Xuân Hương.
Có xem thường có kinh ngạc cũng có cười trên nỗi đau của người khác.
"Phi! Thì ra dĩa thịt kho tàu ngày đó nàng ta cầm về là nhờ vậy mới có!" Nữ nhân đêm qua bị Xuân Hương bạt tai chửi thề một tiếng về phía nàng ta.
"Dám mạo nhân công lao của Khương sư phụ để nhận thưởng của Đại tướng quân, đã vậy trở về còn cố làm ra vẻ, thật là không biết xấu hổ!"
Nhóm nữ nhân có mối quan tốt với Xuân Hương đều thấy ngượng ngùng, tự biết không còn mặt mũi nên giờ phút này không dám thay nàng ta nói chuyện.
Xuân Hương xưa nay thích nhất là sĩ diện nhưng bây giờ cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về mình nữa.
Nàng ta không biết mạo nhận ban thưởng phải chịu tội như thế nào nhưng nếu phải gánh thêm một cái mạng thì nhất định không còn đường sống.
Xuân Hương bị hai tiểu binh áp giải, liều mạng giãy dụa, căng giọng kêu khóc cầu khẩn: "Oan uổng quá quân gia, ta không có —— "
Ngày hôm qua, bởi vì Kỳ Bài quan làm việc thất trách mà sáng nay đã bị cấp trên hung hăng quở trách một trận, hiện giờ đang bực bội muốn chết còn nghe Xuân Hương không biết xấu hổ kêu oan thì tức giận đạp một cước vào bụng nàng ta: "Ồn ào cái gì, cái đồ đê tiện như ngươi ông đây vẫn còn nhớ, không tới mức nhận nhầm người đâu."
Xuân Hương chỉ cảm thấy cú đá đó làm ruột nàng ta đều muốn đứt thành từng đoạn, trong bụng quặn đau, dạ dày lăn lộn, bữa cơm đêm qua gần như sắp phun ra, tiếng kêu oan trong nháy mắt nhỏ đi.
Mấy nữ nhân trong doanh trại Hồ Dương Lâm ngày đó đều nhìn thấy Kỳ Bài quan đứng ở ngoài cửa đợi Xuân Hương, bây giờ chuyện bại lộ nên các nàng cũng liền xâu chuỗi đầu đuôi, ánh mắt nhìn Xuân Hương càng thêm khinh bỉ.
Lúc Lưu Thành nghe thấy tiếng hét lớn của Kỳ Bài Quan đã cảm thấy không ổn, vừa đi ra doanh trại đã bắt gặp Xuân Hương bị mang đi, trong mắt hắn ta không tránh khỏi có chút hoảng loạn.
Khóe mắt Xuân Hương liếc qua nhìn thấy Lưu Thành, liền vươn tay về phía hắn ta, thê lương kêu to: "Cứu ta —— cứu ta —— ".
Lưu Thành sợ hãi lui về sau nửa bước, trong lúc mọi người đều tới xem náo nhiệt thì hắn ta lại trốn ở tuốt phía sau, người bên ngoài cũng không nhìn ra Xuân Hương là đang gọi hắn ta.
Thấy Lưu Thành như vậy, Xuân Hương đột nhiên giống như phát điên muốn chạy về phía bên này, tiểu binh áp giải suýt không giữ được, buồn bực đạp cho nàng ta mấy phát, Xuân Hương bị đá đến mức đứng không vững, trên bụng lại bị đánh mấy quyền, cũng không còn khí lực để gào, giống như cái bao tải bị kéo đi.
Lưu Thành nhìn thấy cảnh này, lặng lẽ rút lui khỏi đám đông.
Hắn ta đi tìm mặt rỗ, muốn hỏi chuyện đêm qua nhưng tìm khắp cả Hỏa Đầu doanh cũng không tìm thấy người đâu.
Lưu Thành đành phải hỏi người ở chung doanh trướng với mặt rỗ: "Chu Lăng tử, có thấy mặt rỗ đâu không?"
Hoả đầu quân bị hắn ta hỏi lắc đầu: "Từ sáng sớm đã không thấy hắn đâu. Không biết lại chạy đi nơi nào lười biếng. Lưu ca ngươi tìm mặt rỗ có việc gì sao?"
Lưu Thành nghe mặt rỗ một đêm không về, trong lòng lại càng nặng nề thêm mấy phần, chỉ miễn cưỡng ứng phó hai câu: "Không có việc gì, do sáng giờ không thấy tiểu tử kia nên mới hỏi một chút. Ngươi đi mau đi."
Hắn ta càng nghĩ càng hoảng, cho dù là chuyện mặt rỗ bên kia bị lộ, hay là Xuân Hương bên này bị thẩm tra đều có thể khai mình ra.
Cách duy nhất là trước khi quân doanh tới đây bắt người thì bỏ trốn trước. Nhưng đào quân là đại tội, đại doanh Tây Châu phòng thủ sâm nghiêm, chỉ sợ còn chưa kịp chạy thoát đã bị bắn thành cái cái sàng.
Xin nghỉ rời khỏi quân doanh cũng phải báo trước một ngày, hiện tại chỉ có cách lợi dụng Triệu thủ lĩnh mới có thể quang minh chính đại ra khỏi quân doanh.
Triệu thủ lĩnh quản lý Hỏa Đầu doanh nên thường xuyên dẫn người ra ngoài đi mua nguyên liệu nấu ăn. Nếu lấy được đối bài của Triệu thủ lĩnh thì lính gác ở cửa đại doanh sẽ không hoài nghi.
Lưu Thành nghĩ vậy lập tức quyết định đi trộm đối bài.
Sáng nay, Triệu thủ lĩnh đang bận rộn điều phối lương thực và hậu cần với Liêu Nam quân do Đại tướng quân đưa đến. Lưu Thành là đồ đệ của đầu bếp Lý, Triệu thủ lĩnh đương nhiên sẽ không phòng bị, hắn ta dùng lý do giúp đỡ nên dễ dàng trộm được đối bài của Triệu thủ lĩnh.
Mọi thứ đều thần không biết quỷ không hay.
Nhưng lòng bàn tay của Lưu Thành vẫn mướt mồ hôi, hắn ta lén nhìn thẻ gỗ cũ kỹ trong lòng bàn tay, tim đập liên hồi.
Hiện tại chỉ cần tìm lý do rời khỏi Hỏa Đầu doanh, lại quay về phòng cầm năm mươi lượng bạc là có thể trực tiếp rời khỏi quân doanh!
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một tiếng quát khẽ: "Lưu Thành!"
Mồ hôi lạnh trên trán Lưu Thành đều vã ra, hắn ta cuống quít nhét đối bài vào trong tay áo, quay đầu nhìn thấy người gọi không phải Triệu thủ lĩnh mà là đầu bếp Lý mới thở phào một hơi.
Trên mặt miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Sư phụ, ngài gọi con."
Trên khuôn mặt già nua của đầu bếp Lý đầy nếp nhăn giống như vỏ cây tùng, bình thường ông luôn nói năng thận trọng, nhưng hôm nay còn muốn nghiêm khắc hơn bình thường mấy phần.
Ông nhìn Lưu Thành một cái: "Ngươi đi theo ta, ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Nói xong liền chắp tay sau lưng quay người rời đi.
Lưu Thành tưởng đầu bếp Lý đã nhìn thấy mình trộm đối bài của Triệu thủ lĩnh, tim hắn ta như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, hắn ta đi sau lưng đầu bếp Lý, lưng rét run, dưới chân như nhũn ra.
Đầu bếp Lý dẫn Lưu Thành đi vào tới chỗ cất lương thảo không có người rồi mới dừng lại.
Ông ngồi xuống ghế, cầm ấm trà đã chuẩn bị sẵn châm trà.
Lưu Thành thấy thế bước lên phía trước một bước tiếp nhận ấm trà: "Sư phụ, để con."
Hắn ta rót trà cho đầu bếp Lý.
Đầu bếp Lý nhận chén trà lại không uống, ông nhìn đồ đệ đã theo mình gần mười năm, ánh mắt ảm đạm phức tạp: "Từ lúc con mười hai tuổi đã dâng trà bái ta làm sư phụ, mười năm này trà ta uống đều là qua tay con."
"Ai biết được, trong chén trà này có bỏ thêm thứ gì không?"
Lưu Thành vốn đã thấp thỏm, giờ nghe lời nói có ý ám chỉ của đầu bếp Lý lời, thì từng hạt mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ thái dương lăn xuống.
Hắn ta miễn cưỡng cười cười, nói: "Đồ nhi nghe không hiểu lời của sư phụ."
Đầu bếp Lý đặt mạnh chén trà xuống, đôi mắt đã trải qua mười năm gió sương sắc nhọn như móc câu, nói: "A Thành, con thành thật nói cho sư phụ, con có làm chuyện gì có lỗi với sư phụ không?"
Lưu Thành quỳ trên mặt đất, vẻ mặt bi thương: "Sư phụ, ngài chính là phụ mẫu tái sinh của con, nếu con làm chuyện gì có lỗi với ngài thì lương tâm chẳng phải đã bị chó tha đi sao.""
Đầu bếp Lý nhắm mắt che giấu thất vọng: "Ta vốn định cho con một cơ hội. Con biết ta có bệnh cũ, chỉ cần ăn thứ gì có bột đậu sống là tiêu chảy, trong Hỏa Đầu doanh này ngoại trừ con ra, đến cả lão Triệu cũng không biết việc này..."
Lưu Thành quỳ lết hai bước ôm lấy chân đầu bếp Lý, khóc ròng nói: "Sư phụ, con oan uổng quá! Hôm qua là sinh thần của mẹ già con nên con mới đặc biệt xin nghỉ về nhà thăm bà. Hôm qua con không có ở Hỏa Đầu doanh, làm sao động vào chén trà của ngài được"
Ánh mắt đầu bếp Lý hoàn toàn lạnh xuống: "Nãy giờ ta chưa nói gì, làm sao con biết bột đậu kia là bỏ vào trong trà?"
Lưu Thành không ngờ mình lại lỡ miệng, cúi đầu thấp xuống che dấu âm ngoan trong mắt. Việc đã đến nước này, nếu lão già vội vàng tìm chết thì cũng không thể trách hắn ta được!
Đầu bếp Lý còn chưa biết Lưu Thành đã động sát tâm, trong lòng thấy khó chịu quay mặt sang chỗ khác nói: "Duyên phận thầy trò giữa ta và con xem như đến đây là chấm dứt, con về sau... Ách..."
Ông còn chưa nói xong đã bị Lưu Thành bóp chặt cổ, vấp cái ghế mà cùng nhau ngã xuống đất.
Đầu bếp Lý cố gắng giãy dụa nhưng không địch lại khí lực của Lưu Thành.
Lưu Thành bóp cổ ông, lúc này đâu còn bộ dáng thành khẩn như vừa nãy. Mặt mày dữ tợn như đối với kẻ thù: "Cái lão bất tử ông đó! Ta bị ông sai bảo la mắng mười năm, thế nhưng nửa điểm trù nghệ cũng chưa từng truyền thụ cho ta, còn dám nói mình có ân với ta."
Đầu bếp Lý căn bản nói không ra lời, hít vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu, mắt chỉ còn tròng trắng, cũng không còn sức đẩy tay Lưu Thành ra.
Đúng lúc này, phía ngoài truyền đến tiếng nói chuyện..
"Lúc nãy Lý sư phó mang theo đồ đệ Lưu Thành đi qua bên này, không biết quân gia ngài tìm Lưu Thành là vì chuyện gì?"
Lưu Thành nghe tiếng bước chân lộn xộn cảm thấy hoảng hốt, thấy đầu bếp Lý không còn cử động nữa thì buông tay ra, không biết là hôn mê hay là tắt thở, nhưng hắn ta không còn thời gian để kiểm tra.
Hắn ta tìm một thanh chủy thủ cắt rách màn vải phía sau quân trướng hốt hoảng chạy trốn.