Khương Ngôn Ý trực tiếp trở về Hỏa Đầu doanh, thân thể đầu bếp Lý đã tốt hơn đang chỉ huy mọi người chuẩn bị đồ ăn.
"Lý sư phó thân thể đang không khỏe, sao không nghỉ ngơi nhiều hơn một chút?", Khương Ngôn Ý mặc tạp dề, chuẩn bị đi qua thái thịt.
Đầu bếp Lý bởi vì trận bệnh này mà tinh thần suy yếu hơn ngày thường, nhìn qua hiện ra mấy phần già nua. Ông bình thường trong doanh ăn nói luôn nghiêm túc nhưng nghe nàng hỏi thì sắc mặt có chút hòa hoãn: "Số vất vả, không nhàn được."
Khương Ngôn Ý nghe ông nói vậy lại nghĩ tới cha mình, ông cũng từng nói câu này, ngực lại có hơi đau, câu cha nàng cũng thường nói là "Số vất vả".
Nàng cố quên đi tâm tình không tốt, từ trong rổ cầm lên con gà đã được làm sạch hỏi đầu bếp Lý: "Đêm nay ngài tính làm món gì?"
Đầu bếp Lý nói: "Làm gà hầm hạt dẻ, con chỉ cần chặt gà thành từng miếng là được."
Khương Ngôn Ý nghe vậy giơ tay chặt xuống, chỉ mấy nhát đã chặt xong con gà đặt vào trong mâm.
Lý đầu bếp rất thích cách làm việc nhanh nhẹn lưu loát của nàng, làm đồ ăn lại có linh tính, ông nói: "Hôm nay thịt viên của con làm rất tốt, món gà hầm hạt dẻ tối nay ta cũng giao cho con làm. Nếu làm tốt thì mấy đầu bếp khác sẽ không ý kiến gì nữa, lúc đó ngưcon có thể ghi ra món ăn mình biết làm, ta gọi người thêm vào thực đơn của Hỏa Đầu doanh."
Ông đây là muốn để Khương Ngôn Ý chính thức trở thành đầu bếp của Hỏa Đầu doanh, về sau nàng cũng không cần làm chạy vặt trong bếp nữa mà có thể giống như các đầu bếp khác, chuyên tâm làm đồ ăn là được.
Khương Ngôn Ý được sủng ái mà lo sợ: "Hôm nay con làm thịt viên cũng có chút không quen tay, ở trước mặt ngài chẳng qua là múa rìu qua mắt thợ mà thôi."
Dù là biết lời nàng là đang lấy lòng ông nhưng đầu bếp Lý vẫn cười thoải mái.
Nếu nàng nói mình làm không được, quá khiêm tốn thì giống như làm ra vẻ, nhưng một câu "không quen tay" là nói mình chưa đủ giỏi, lại khen ngợi ông, dù sao kinh nghiệm mấy chục năm của ông không phải ai cũng có.
Nha đầu này cần cù chăm chỉ lại có tuệ tâm, biết đối nhân xử thế, ông biết con đường nàng đi được sẽ rất xa.
Ông nói: "Được rồi, đều đã được Đại tướng quân ban thưởng còn bày đặt mồm mép với ta nữa, cứ quyết định gà hầm hạt dẻ để con làm đi."
Khương Ngôn Ý cho rằng ban thưởng mà đầu bếp Lý nói là kết quả của việc làm món đậu hủ hôm đó, người ta có ý tốt, nàng mà khước từ nữa thì thành ra không biết điều, liền cười đồng ý.
"Con mẹ nó, ngươi đi làm trễ hơn người khác nửa ngày thì cũng thôi đi, xắt đồ ăn mà cũng làm hư một đống lớn! Ngươi nghĩ đồ ăn mua không tốn tiền sao?
Ngoài doanh trướng truyền đến tiếng Triệu thủ lĩnh mắng người, Khương Ngôn Ý quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy người đang bị mắng xối xả là Xuân Hương.
Xuân Hương trước kia ở trong thanh lâu có bao giờ làm qua mấy việc này, trước đó vài ngày vừa tới Hỏa Đầu doanh làm phụ bếp thì có Lưu Thành phân cho công việc nhẹ nhàng, hôm nay Lưu Thành xin nghỉ, từ sáng sớm nàng ta đã trốn ra ngoài lười biếng.
Chiều nay được thưởng cho năm mươi lượng thì chân nàng ta như đi trên mây, lại sợ bị người phát hiện chuyện mạo nhận công lao nên tìm chỗ vắng vẻ giấu bạc đi rồi mới tới Hỏa Đầu doanh.
Ai ngờ vừa đến đã bị Triệu thủ lĩnh phân công đi lặt rau, nàng ta tâm không ở đây nên ỉu xìu, đến bây giờ trong đầu vẫn còn nhớ tới năm mươi lượng bạc kia.
Bị Triệu thủ lĩnh chỉ vào mũi mắng một trận, xung quanh lại có nhiều người nhìn như vậy nên Xuân Hương thấy vô cùng mất mặt. Vừa nghĩ tới bây giờ mình có năm mươi lượng bạc lại nghe Triệu thủ lĩnh mắng nàng ta có tiền hay không.
Lập tứ vứt rau xuống đất, từ vạt áo lấy tiền ra ném xuống đất nói: "Như thế nào? Nhiêu đây đủ bồi thường đống đồ ăn nát này chưa?"
"Ngươi..." Triệu thủ lĩnh không ngờ nàng ta lại càn rỡ như vậy, bị tức đến không nhẹ.
Các nữ nhân xung quanh thì phần lớn là kinh ngạc, lại có mấy phần ghen tị —— Xuân Hương dám trực tiếp cùng khiêu chiến với Triệu thủ lĩnh , có thể thấy đã tìm được một núi dựa lớn.
Xuân Hương lúc này thì mười phần hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mấy nữ nhân quăng tới, trực tiếp nghênh ngang đứng dậy.
Cửa doanh trại luôn mở nên nàng ta vô tình chạm mắt với Khương Ngôn Ý, cảm giác như gặp quỷ, bao nhiêu phách lối đều biến mất.
Khương Ngôn Ý cảm thấy thái độ của Xuân Hương đối với mình có chút kỳ quái.
Mấy nữ nhân đang xắt thịt gần đó thì nhỏ giọng nói Xuân Hương leo lên người một tướng quân, sợ là phong quang đắc ý một hồi.
Khương Ngôn Ý nhớ tới sáng nay gặp được Xuân Hương từ Hồ Dương Lâm đi ra với bộ dáng chật vật, xem chừng mấy lời kia là sự thật. Nhưng nàng ta đột nhiên tránh né mình không lẽ là vì sợ mình mật báo?
Một nữ nhân mắt hạnh má đào có quan hệ tốt với Xuân Hương tới lấy rau nghe mấy người kia đang nghị luận thì cho là Khương Ngôn Ý cố tình bố trí.
Nàng ta nói xoáy: "Xuân Hương tỷ bây giờ chính là phong quang đắc ý, làm gì như người nào đó, được ban thưởng nhưng một chút đồ tốt cũng không cho các ngươi. Xuân Hương tỷ thế nhưng có chỗ tốt gì đều chia cho tỷ muội chúng ta. Có người thèm ăn nhưng lại không được thịt kho tàu Xuân Hương tỷ mang về, nên trốn sau lưng nhiều chuyện hãm hại Xuân Hương tỷ. Thật không có đạo đức mà!"
Nhóm nữ nhân kia thấy nàng ta vừa đi vừa cạnh khóe, thỉnh thoảng còn cùng mấy phụ bếp liếc mắt đưa tình thì tức giận hừ hừ ra tiếng.
Thu Quỳ ở một bên làm việc nhìn Khương Ngôn Ý mấy lần muốn nói lại thôi, trong doanh phòng nhiều người khó giữ bí mật nên cuối cùng cũng không lên tiếng.
Khương Ngôn Ý thì bị Hạnh Hoa mỉa mai nhưng không hiểu gì, nàng ném dao phay về phía thớt gỗ một cái, dao cắm phập bên trên thớt gỗ.
Tiếng vang không lớn nhưng làm cho mọi người đều nhìn lại. Mấy phụ bếp cho là nàng nổi giận nên cùng Hạnh Hoa phân rõ giới hạn.
Hạnh Hoa thấy vậy mặt trắng bệch, trước đó cảnh nàng ta muốn đoạt khoai sọ của Khương Ngôn Ý thì xém bị nàng chặt đứt tay vẫn còn rõ mồn một.
Nhưng Khương Ngôn Ý thật ra không nổi giận, nàng chỉ là có thói quen ném dao phay lên thớt gỗ mà thôi, bất quá nàng cũng lười giải thích.
Nàng trước đó đã báo giả hộ tịch, không biết có thông qua được không. Nếu không thể, nàng muốn làm hộ tịch thì phải cần dùng đến tiền, thừa dịp này cũng nên tích lũy chút tiền phòng thân mới được.
Đầu bếp Lý đã cho nàng cơ hội tiến vào Hỏa Đầu doanh làm đầu bếp thì nàng phải nắm cho thật chắc cơ hội này.
Khương Ngôn Ý nghĩ đến điều này, động tác trên tay lại càng nhanh hơn.