• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Sóc dứt khoát cũng không nói rõ với bọn họ, dự định trở về sẽ hỏi lại Trì Thanh sau.

Hắn không biến sắc đánh giá Hỏa Đầu doanh, ánh mắt lạnh thấu xương.

Ở trong quân doanh dám mở bếp tư, thật không ra thể thống gì! Từ ngày mai, người của Hỏa Đầu doanh toàn bộ đều phải đổi!

Lúc hắn đang suy tư thì cửa bếp đã có người bước ra.

Nữ đầu bếp vừa mới đi vào bưng ra một dĩa hạt dẻ rang đường màu nâu nhạt, đặt dĩa lên bàn: "Vỏ và nhân hoành thánh đều đang làm, ngài ăn mộchút hạt dẻ rang đường lót dạ nhé."

Nói xong lại khẽ cúi người rồi lui xuống.

Dung mạo xinh đẹp, cử chỉ tự nhiên hào phóng.

Phong Sóc nhìn bóng lưng của nàng thì rơi vào trầm tư, tác phong quy củ, sợ là chỉ có thế gia vọng tộc mới có thể dạy dỗ ra, tại sao lại đến quân doanh làm đầu bếp nữ?

Tròng mắt hắn đảo qua dĩa hạt dẻ rang đường trước mắt, hạt dẻ bóng láng bóng lưỡng, vỏ đã nứt lộ ra thịt quả vàng óng bên trong, nhìn rất mê người, trong không khí đều tràn ngập vị ngọt.

Phong Sóc cuối cùng cũng không chạm vào dĩa hạt dẻ rang đường này, hắn không thích ăn mấy món ăn vặt của nữ nhân, còn bóc vỏ phiền phức, huống hồ hắn cũng nếm không ra mùi vị gì.

_______________

Trong bếp Khương Ngôn Ý đang bận nhào bột mì.

Ở cổ đại muốn ăn sủi cảo, hoành thánh gì đó thì từ vỏ đến nhân bánh đều phải tự mình đi làm, dù sao thời đại này còn chưa có ai bán sẵn lá hoành thánh.

Nàng ép khối bột đã nhào xong rồi phủ lên một lớp vải trắng để bột nở một lần. Đều nói hoành thánh ăn vỏ còn sủi cảo ăn nhân, hoành thánh muốn làm ăn ngon thì vỏ là mấu chốt.

Sau đó nàng đi tìm miếng thịt heo ba phần mỡ bảy phần nạc ra để băm làm nhân bánh, cho một chút gừng vào, để cân bằng vị lại băm chút rau xanh, đánh một cái trứng gà để tăng độ sệt, rồi cho muối và gia vị, cuối cùng mới đổ dầu vừng vào trộn đều lên để qua một bên.

Đợi một lúc cục bột nở rồi thì Khương Ngôn Ý cắt ra từng viên nhỏ, dùng chày cán thành từng lá mỏng như cánh ve.

Thu Quỳ nhìn mà trợn mắt hốc mồm, hô to thần kỳ.

Khương Ngôn Ý bắt đầu lấy lá hoành thánh gói nhân rồi cười nói: "Nếu em muốn học, hôm nào ta dạy cho em."

Thu Quỳ gật đầu thật vọng, vẻ mặt khát vọng.

Khương Ngôn Ý gói hoành thánh với tốc độ cực nhanh, trên cơ bản là múc một muỗng thịt đầy, ngón tay bóp bóp mấy cái là đã gói xong.

Hoành thánh gói xong thì phồng lên, nhìn như muốn xé rách lớp vỏ mỏng, nhìn có chút đáng yêu.

Mấy ngày nay Khương Ngôn Ý cũng biết được lượng ăn cơm trung bình của người trong quân doanh là khá nhiều, nàng sợ vị quân sư này ăn không đủ no nên làm khẩu phần cho hai người.

Người xưa có câu “Mở nồi nấu nhân, đậy nắp nồi nấu da”, Khương Ngôn Ý đợi mớ hoàng thành trong nồi nổi lên, đậy nắp nồi lại rồi bảo Thu Quỳ mau tắt bếp.

Trước đó còn dư chút nước sốt thịt, nàng vốn định giữ lại sáng mai nấu mì cho các tướng quân, không nghĩ tới lúc này liền có đất dụng võ.

Nàng thêm gia vị vào bát, múc hoành thánh cùng nước sốt thịt đổ vào, rải lên một nắm hành thái, chỉ mới nghe mùi thôi đã khiến người ta muốn nuốt luôn đầu lưỡi.

Bát quá nóng nên Khương Ngôn Ý dùng khăn lót lên mâm rồi mới bưng ra ngoài.

Nàng thấy dĩa hạt dẻ rang đường vẫn còn nguyên thì thầm nghĩ xem ra vị quân sư đại nhân này không thích ăn đồ ngọt nha, hoặc là ngại bóc vỏ hạt dẻ làm mất hình tượng.

Có kinh nghiệm đưa hạt dẻ trước đó, Khương Ngôn Ý nhìn ra được vị quân sư này là người không thích ồn ào, bởi vậy lần này mang hoành thánh ra nàng cũng chỉ nhẹ chân nhẹ tay, không nói nhảm câu nào.

Phong Sóc cụp mắt nhìn nữ đầu bếp dọn bát đũa, bóng đêm làm mắt hắn tối sầm lại, bàn tay trong tầm mắt hắn rất đẹp, năm ngón tay trắng nõn thon dài, yếu ớt như không xương.

Dời mắt nhìn lên trên, chỉ thấy một nửa cổ tay trắng nõn lộ ra ngoài ống tay áo, bởi vì quá gầy nên có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt trên đó.

"Quân sư, mời dùng hoành thánh."

Một giọng nói nhẹ nhàng, cung kính và xa cách lọt vào màng nhĩ khiến Phong Sóc hoàn hồn lại.

Hắn khẽ ngước mắt lên, ánh mắt tản mạn rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thuần khiết kia, rồi lại vài giây trên vết sẹo trên trán nàng, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm sau, khắp nơi trong quân doanh đều đồn quân sư vô cùng tuấn tú đẹp trai.

Trì Thanh: (sờ cằm cảm thán) Thế nhân cuối cùng cũng nhận ra giá trị nhan sắc của ta.

Phong Sóc: (nhìn công văn) à.

Khương Ngôn Ý: Quân sư trông đẹp quá!

Phong Sóc: ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK