Khương Ngôn Ý có chút ngoài ý muốn, đầu bếp Lý muốn giao đơn hàng này cho nàng làm.
Triệu thủ lĩnh đêm nay cũng nhìn ra bé con này là người chịu khó, nói: "Con tự đi lấy nguyên liệu nấu ăn lại đây, nhớ kỹ số lượng rồi sau lại nói với ta là được."
Khương Ngôn Ý nhận tiền rồi nói lời cám ơn với đầu bếp Lý và Triệu thủ lĩnh, tranh thủ thời gian vào doanh trại nấu ăn.
Hai cái lính gác thấy thế bất mãn nói: "Lý đầu nhi, ngài không tự mình xuống bếp à?"
Đầu bếp Lý vỗ vỗ vai: "Đứng lâu trong bếp nên đau thắt lưng, để phụ bếp mới tới làm cho các cậu."
Hai người nghe xong nữ tử kia chỉ là một phụ bếp, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, một phụ bếp có thể làm ra đồ ăn ngon gì chứ?
Bọn họ trả tiền cơ mà!
Nhưng cố kỵ đầu bếp Lý, đối phương lại là một tiểu cô nương như hoa như ngọc nên hai người chịu đựng không phát cáu. Hai người không hi vọng xa vời có thể ăn được món gì ngon, chỉ không kiên nhẫn thúc giục nói: "Được thôi được thôi, tùy tiện làm chút đồ no bụng là được!"
Bọn họ nói chuyện rất lớn, Khương Ngôn Ý ở trong phòng bếp cũng có thể nghe được rõ ràng nên tự nhiên cũng biết là hai người kia không vui.
Nàng ước lượng tiền đồng trong tay, kỳ thật nàng cũng không rõ tám văn tiền có thể mua được cái gì, nguyên thân là thiên kim phủ Thượng thư, quản lý đều là kim ngọc bảo thạch, bạc vụn còn chưa có sờ qua chứ nói chi là tiền đồng.
Cũng may nàng trước đó thay đầu bếp Lý đi nhận nguyên liệu nấu ăn nên biết được giá gốc của vài loại nguyên liệu. Tính như vậy thì tám văn tiền cũng gần bằng giá của hai bát mì..
Nàng đi nhà kho lấy bột mì thì phát hiện đồ bột mì dự phòng đã dùng hết, chỉ còn lại đủ lượng để làm màn thầu sáng mai cho các tướng sĩ, không thể động vào.
Phải làm sao mới ổn đây?
Khương Ngôn Ý nhìn thoáng qua bột khoai lang để dành bên cạnh, hai mắt sáng lên.
Cuối thu ban đêm lạnh, ăn bát miến chua cay ấm dạ dày thì không thể tốt hơn!
Ở chỗ này, giá thị trường của bột khoai lang còn thấp hơn bột mì nhiều.
Nàng không rõ cách sử dụng cân cổ đại, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm đầu bếp, nàng dùng tay cũng có thể ước lượng gần chính xác trọng lượng.
Triệu thủ lĩnh yên tâm để nàng một mình đi lấy nguyên liệu chính là tín nhiệm nàng, nếu thiếu cân sẽ để lại ấn tượng xấu với Triệu thủ lĩnh. Khương Ngôn Ý dự định lúc trả tiền cho Triệu thủ lĩnh thì sẽ nói mình lấy nhiều hơn chút.
Sau khi có nguyên liệu nấu ăn, nàng quay về doanh trại nhóm lửa, bắt nồi đun nước.
Nàng đổ bột súng [1] và bột khoai lang vào một chiếc nồi nhỏ, thêm nước vào khuấy đều cho đến khi sền sệt, khi nước trong nồi sắp sôi, nàng đổ bột đã trộn xong vào một cái muôi có lỗ rồi vỗ mạnh, lập tức từ những lỗ muôi kia sẽ tràn ra vô số sợi miến thô.
[1] là tinh bột được sử dụng để làm đặc khi nấu ăn
Chờ miến nấu xong thì vớt lên, để ráo nước, sau đó cho một đĩa đậu phộng và đậu nành vào chảo chiên ngập dầu.
Miến và nguyên liệu đã chuẩn bị xong, Khương Ngôn Ý lấy ra hai bát lớn, sắp xếp nguyên liệu cơ bản xong thì cho dầu thù du và giấm chua vào, sau đó chan nước dùng lên, vị chua cay nóng hổi trong nháy mắt liền tản ra, lại rắc thêm chút đậu phộng và đậu nành đã chiên giòn, cuối cùng nàng cho thêm chút hành tây cắt khúc và rau thơm xắt nhuyễn, vừa nhìn thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Đáng tiếc là không có thịt, cho nên món miến chua cay thiếu thịt này cũng không được tính là hoàn mỹ.
Nàng tìm cái khay đựng hai bát lớn miến chua cay mang ra: "Hai vị quân gia từ từ dùng!"
Hai tên lính gác vừa ngẩng đầu thì bị nụ cười tươi rói của Khương Ngôn Ý làm cho hoa mắt, trong lòng tự nhủ dung mạo của tiểu cô nương này còn xinh hơn cả tiểu thư nhà giàu. Có điều khi thấy miến trong bát thì sự khó chịu trong lòng lại trỗi dậy.
Miến trong bát bọn hắn chưa bao giờ thấy qua, màu sắc xám xịt không như sợi mì trắng nõn, khẳng định là đã dùng loại bột mì dở. Mà sợi miến lại to gần như thân đũa, bản lĩnh nhào bột kéo mì này thật không dám khen.
Bọn họ bỏ tiền ra mà phải ăn thứ như vậy. Đang muốn bộc phát nhưng nhìn thấy tiểu cô nương có nụ cười như gió xuân kia còn đang trông chờ nhìn bọn họ thì tâm tư tức giận liền biến mất.
Bản thân tự an ủi miến này cũng không tệ lắm, chí ít trang trí bắt mắt, nhiều nguyên liệu, mùi thơm nghe cũng không tệ lắm.
Một người trong đó do dự một lát thì cầm đũa lên ăn thử một sợi miến, sắc mặt liền trở nên cổ quái. Lại nếm thêm một sợi, chép miệng một cái thì trực tiếp vùi đầu ăn một đống lớn.
Đồng bạn thấy hắn như thế, còn tưởng là hắn đang muốn lấy lòng tiểu cô nương, trong lòng tự nhủ thằng ngốc này cũng không khờ nha. Hắn cũng cầm lấy đũa bắt đầu ăn, ăn một miếng mắt đột nhiên trợn tròn.
Miến này vừa chua lại cay, mười phần ngon miệng, đậu phộng và đậu nành được chiên qua dầu ngoài giòn trong mềm lại thơm ngát, vừa bỏ vào miệng đầu lưỡi liền nóng đến run lên. Bát mì này nhìn thì xấu xí nhưng mùi vị lại ngon như vậy!
Hắn vội vùi đầu sì sụp ăn miến giống như đồng bạn, vừa ăn vừa mơ hồ hỏi: "Đây là mì gì thế?"
Tay nghề của mình được thực khách công nhận chính là niềm tự hào lớn nhất của đầu bếp. Khương Ngôn Ý cười đến mắt cong cong nói: "Miến chua cay."
Khương Ngôn Ý nói xong thì về phòng bếp tranh thủ thời gian làm cho mình một bát miến chua cay lấp đầy bao tử.
Lý đầu bếp vừa mới thấy Khương Ngôn Ý mang ra hai tô miến kia đã cảm thấy cay con mắt.
Ông làm đầu bếp hơn nửa đời còn chưa thấy ai làm mì mà khó coi đến vậy, vừa nhìn đã thấy khó mà ăn nổi, không khỏi có chút thất vọng đối với tay nghề của Khương Ngôn Ý.
Nhìn hai tên lính gác ăn như hổ đói, theo đầu bếp Lý là do quá đói, ông âm thầm lắc đầu đồng tình với bọn họ. Nhưng sau khi hai lính gác ăn xong, lúc móc rút tiền đưa cho ông, còn nói là ngày mai muốn đến đây ăn món miến này nữa.
Đầu bếp Lý cảm thấy, ngày mai bọn họ quay lại chắc cũng chả phải vì muốn ăn miến, mà là vì thiếu nữ nấu món miến này mới đúng.
Lúc dọn bát ông thấy nước dùng đều bị húp sạch liền có chút buồn bực. Vừa cười vừa lắc đầu, tuổi trẻ thật tốt.