Khương Ngôn Ý nhìn bóng lưng của đầu bếp Lý sa vào trầm tư, cho dù ăn đồ lạnh, cũng không đến mức tiêu chảy thành như vậy.
Đầu bếp Lý buổi sáng này chỉ uống một chén trà sáng, nhưng trà sáng kia dùng ấm trà lớn pha, những người khác trong hỏa đầu doanh cũng có uống, chứng tỏ vấn đề không nằm ở trà sáng.
Nàng nghĩ đến việc Xuân Hương cất chén trà của đầu bếp Lý sau khi ông đi nhà xí, trong lòng Khương Ngôn Ý rùng mình, có lẽ vấn đề liền nằm ở trên chén trà.
Nàng nhìn chung quanh một vòng, không thấy Xuân Hương ở trong doanh trại.
Bột đã được nhào gần xong, các đầu bếp trên bếp bắt đầu cắt mì cho vào nước nấu.
Đại doanh Tây Châu hiện nay tổng cộng có hai mươi vạn đại quân, các tướng lĩnh lớn nhỏ không có một ngàn cũng có tám trăm, đầu bếp Lý có công phu cắt mì tốt nhất hiện giờ bị đau bụng, phải vội vàng làm ra ngàn tám trăm phần mì cắt này, các đầu bếp còn lại nửa điểm cũng không dám trì hoãn.
Khương Ngôn Ý thấy mình tạm thời không có việc, đang chuẩn bị đi ra ngoài xem Xuân Hương có ở đây hay không, nào ngờ vừa đi tới cửa doanh trại đã bị một đầu bếp gọi lại.
"Cô có biết làm mì cắt không?"
Một đầu bếp khác bên cạnh vừa nhanh chóng cắt mì vào nồi vừa nói: "Được rồi, nha đầu này hôm qua làm miến như thế nào các ngươi cũng không phải không nhìn thấy. ”
Lời này vừa nói ra, các đầu bếp trên bếp đều cười rộ lên, ngược lại không có bao nhiêu ác ý.
Khương Ngôn Ý bị cười đến có chút choáng ngợp, nàng gãi gãi đầu, không rõ miến chua cay tối hôm qua của mình làm không làm tốt ở chỗ nào.
Vẫn là đầu bếp lên tiếng đầu tiên nói: "Thêm một người thì thêm một đôi tay, để cô bé này làm cho các tướng quân Bách hộ ăn là được.”
Các đầu bếp còn lại nghĩ, dù sao những bách hộ kia đều là người thô kệch, cho dù có làm tính tế đến đâu, thì vào miệng bọn họ cũng giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, cũng chả nếm ra được vị gì.
Khương Ngôn Ý cứ như vậy bị gọi qua làm món mì cắt.
Đầu bếp kia lo lắng Khương Ngôn Ý không biết làm, còn làm mẫu cho nàng một chút: "Tay cầm đao ra sức cắt cho đều, như vậy thì mới cắt mì đẹp được, nhìn rõ chưa? ”
Khương Ngôn Ý gật đầu.
Nếu muốn làm ra món mì cắt ngon chánh tông, thì phải nhớ hai tuyệt chiêu, một là công phu nhào bột, hai là công phu cắt mì.
Nàng nhặt một miếng bột đã được nhào từ trước, cầm con dao trong lòng bàn tay bắt đầu cắt mì cho rơi vào nồi.
Tốc độ đao của nàng cực nhanh, giống như gọt vỏ củ cải, lá mì liên tiếp rơi vào trong nồi, theo nước trong nồi quay cuồng, giống như cá bạc nghịch nước.
Đầu bếp bên cạnh thấy nàng trong nháy mắt đã cắt xong một cục bột, còn lo lắng nàng gọt đại, chờ vớt vào trong chén nhìn thì ngây ngẩn cả người.
Những sợi mì đều tăm tắp, hình dạng giống như lá liễu, mỗi một sợi đều không dài không ngắn, vừa vặn sáu tấc.
Đều nói người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề thành thạo, mấy đầu bếp đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Tuy nói lúc trước Khương Ngôn Ý cắt Khấu Tam Ti, bọn họ cũng đã được chứng kiến qua năng dùng dao của nàng, nhưng tốt xấu gì cũng là cắt ở trên thớt, kém xa lần này nàng cắt mì đến chấn động.
Một cô gái còn trẻ, thủ pháp cắt mì lại lão luyện như thế!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều hoài nghi đây là đầu bếp Lý cắt đó chứ
Món ăn kèm theo mì, Khương Ngôn ý dùng thịt vụn.
Lấy thịt nạc ba chỉ, ba phần nạc bảy phần mỡ ướp với rượu vàng để khử đi vị tanh, đợi dầu trong chảo nóng thì cho thịt vào xào, sau khi thịt ra mỡ thì chắt bớt dầu ra. Tiếp theo là cho các gia vị đã chuẩn bị vào xào đến khi dậy mùi thơm rồi mới vớt ra.
Sau đó mới cho hành, gừng, tỏi vào phi thơm, cho thịt bằm vào nồi, thêm nước dùng rồi đun nhỏ lử
Đổ nước dùng đã nấu lên mì, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi.
Ban đầu nói để Khương Ngôn Ý làm cho các tiểu đầu mục ăn, nhưng mấy đầu bếp cuối cùng thấy mì ngon như vậy liền trực tiếp đưa món này cho các tướng quân ăn luôn.
*
Tiếng kèn dùng bữa sáng đã vang lên.
Trước các doanh trại lớn đều là binh lính xếp hàng lĩnh cháo và bánh mì gạo thô.
Đêm qua hai lính gác ăn miến chua cay hôm nay thay phiên nhau nghỉ ngơi, không cần đi canh gác.
Hai người cầm bát cháo ngồi vây quanh một đám huynh đệ, bánh bao gạo thô trên tay chỉ gặm một cái, lẩm bẩm nói: "Đây là đồ ăn của người sao, sớm muộn gì cũng bị nghẹn chết.”
Bên cạnh có người đạp cậu ta: "Không ăn thì cho tôi, tôi vẫn còn ngại không đủ đây này!"
Lính gác quả thật đưa bánh bao qua: "Cho cậu đó, cậu là một quỷ chết đói đầu thai mà."
Người bên cạnh cầm màn thầu nóng hổi ngẩn ra: "À? Thật đúng là cho ta sao, lão Lưu cậu trộm ở đâu hả? ”
Vừa nói đến chuyện này, người lính gác liền cười hắc hắc: "Đêm qua ở hỏa đầu doanh ăn một chén miến.”
Người bên cạnh cười nhạt: "Miến có gì ngon, tay nghề của Lý đầu nhi ở Hỏa Đầu doanh tốt thì có tốt thiệt, nhưng phải trả đủ tiền mới có thể ăn được thịt, chúng ta nào có gia sản lớn như vậy.”
Lính gác nói: "Vậy là các ngươi không biết rồi, Hỏa Đầu doanh mới có một đầu bếp nữ, món mì bốn văn tiền nàng làm ăn cũng ngpn lắm! ”
"Đầu bếp nữ? ! ! !"
Nhất thời lỗ tai muốn lùng bùng luôn.
"Có đẹp lắm không?"
"Ngực có to không?"
"Ngực to có ích lợi gì, mẹ ta nói phải mông to mới tốt, mắn đẻ!"
"Các ngươi thì biết cái gì, mặt mâm mới tốt, người xưa nói là gương mặt phúc hậu!"
Lính gác mặc kệ đám người kia la hét, vẫn bình tĩnh uống cháo.
Cãi cọ một hồi cũng không ra trò trống gì, chỉ có thể thúc giục lính gác: "Nói nhanh đi, lão Lưu, đừng thừa nước đục thả câu!"
Lính gác "chậc" một tiếng, lúc này mới vẻ mặt say mê nói: "Tất cả nữ nhân ta từng gặp qua cộng lại, đều không đẹp bằng đầu ngón tay của đầu bếp kia, bộ dạng quả thực giống như tiên nữ trên trời!”
Bị hắn hình dung như vậy, một đám ngồi vây quanh đều có chút xao động.
"Ánh mắt của ngươi, ta không tin, Vương bà bán bánh nướng ở ngõ Vĩnh không phải cũng được ngươi khen là Tây Thi sao!"
"Không tin thì đêm nay chúng ta đi ăn một chút, ngươi nhìn thấy, tự nhiên sẽ biết!"
"Được! Nếu đầu bếp không đẹp, tiền ăn tối nay sẽ tính cho ngươi nhé.”
"Cái tên này, dẫn ngươi đi ăn đồ ăn ngon, còn bủn xỉn như vậy. Được rồi, tối nay sẽ biết.”
Mấy người đang nói sôi nổi, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói nhàn tản lại tràn ngập hứng thú:
"Thật sự đẹp như vậy sao?"