• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu đầu mục mang theo các nàng bảy lần quặt tám lần rẽ đi vào một doanh trại đang bốc khói dày đặc. Bên ngoài doanh trại chất đống vô số rau củ quả, có vài tướng sĩ không mặc giáp đang nhanh chóng rửa rau.

Tiểu đầu mục vào cửa doanh trại, trực tiếp quát một tiếng: "Lão Lý, ta tìm cho ông vài người giúp việc bếp núc!"

Giúp... giúp việc bếp núc?

Khương Ngôn Ý cùng tất cả cô nương vừa đến đây đều ngây ngẩn cả người, sau đó chính là vui mừng.

So với việc bị ban thưởng cho mấy binh lính, bị hành hạ đến sống không bằng chết, các nàng tự nhiên càng vui khi đến Hỏa Đầu doanh [1] hỗ trợ.

[1] phòng bếp ở doanh trại.

Chỉ có Xuân Hương sắc mặt có chút xấu hổ, trước đó nàng ta một mực chắc chắn nói là họ muốn thưởng các nàng cho tướng sĩ, kết quả là tới đây phụ việc.

Tiểu đầu mục gào to xong thì thấy một lão binh mặc tạp dề bằng vải thô từ trong doanh trại bước ra, trên tay còn cầm cái xẻng.

"Lão ca, ông xem như là giúp ta một đại ân rồi. Đại tướng quân cùng mười vạn binh mã nói đến liền đến, ta đã lấy ra hết nguyên liệu nấu ăn cho sáng mai mới đủ cho bữa cơm tối nay đấy, nhưng nhân thủ thật sự là không đủ."

Đại tướng quân?

Khương Ngôn Ý khẽ nhướng lông mày, đặt trái tim trở về trong bụng, nếu không phải nam chính thì tốt rồi. Nhưng mà trong nguyên tác không có đề cập tới vị Đại tướng quân ở biên quan này, chắc là một người qua đường Giáp rồi.

"Dễ nói dễ nói, những người này ông cứ dùng đi, nếu vẫn thiếu người, ta lại từ trong quân doanh gọi thêm tới." Tiểu đầu mục cùng đầu bếp Lý hàn huyên xong liền mang người đi mất.

Đầu bếp Lý còn phải quay lại bếp để làm việc, không rảnh phân công công việc cho bọn Khương Ngôn Ý các nàng nên kêu đồ đệ của mình tới: "Lưu Thành, ngươi phân việc cho họ, hai mươi vạn đại quân còn đang chờ ăn cơm đó, đến lúc đó mà đồ ăn chưa xong thì đầu chúng ta đều phải dọn nhà!"

"Tuân lệnh!" Lưu Thành tranh thủ thời gian lên tiếng. Hắn ta có dáng người cường tráng, nhìn còn cao to hơn binh sĩ trong doanh trại mấy phần, chỉ có điều ánh mắt hay đảo xung quanh, hiển nhiên là một người nhiều chủ ý.

Hắn ta lần lượt nhìn sang rồi phân việc cho các nữ nhân.

Khương Ngôn Ý chú ý hễ là người có chút tư sắc, nói vài lời tâng bốc thì đều được hắn ta phân cho việc nhẹ nhàng.

Xuân Hương hiển nhiên là quen biết Lưu Thành, hai người mắt đi mày lại một phen, Xuân Hương liền bị gọi đi nhóm lửa.

Nhóm lửa được xem như là việc thoải mái nhất, chỉ cần ngồi ở trên ghế đẩu canh bếp lò, nhìn khi nào lửa sắp tắt thì thêm củi là được.

Còn nhan sắc bình thường thì bị phân đi rửa rau thái thịt, nhìn thì không phải việc gì cực nhọc nhưng phải chuẩn bị cho hai trăm ngàn người ăn vậy thì phải bận đến cổ tay mỏi nhừ.

Khương Ngôn Ý đang đứng ở phía sau cùng, khi Lưu Thành phân chia công việc cho các nàng thì ánh mắt nhiều lần đảo trên người Khương Ngôn Ý, dáng người nàng đẹp, nhìn đặc biệt xuất chúng, không biết làm sao Khương Ngôn Ý vẫn luôn cúi đầu.

Xuân Hương liếc mắt liền nhìn ra ý tứ của hắn ta đối với Khương Ngôn Ý liền ho khan hai tiếng, lại nháy mắt với Lưu Thành.

Lưu Thành nhìn Xuân Hương một chút, nói với đoàn người còn lại: "Các ngươi đi gọt vỏ khoai sọ đi."

Khoai sọ đào từ trong đất lên dính không ít bùn, đây coi như là công việc bẩn nhất, nặng nhọc nhất.

Xuân Hương hài lòng, trước khi đi còn cố ý nhìn qua Khương Ngôn Ý một chút, ánh mắt khinh miệt.

Khương Ngôn Ý không khách khí liếc mắt làm Xuân Hương tức đến mặt đỏ tía tai.

Nàng căn bản không hiểu Xuân Hương rốt cuộc tỏ vẻ cái gì, mọi người không đều là tù nhân sao?

Khương Ngôn Ý cũng không chọn việc, nơi này không có dụng cụ gọt vỏ nên chỉ có thể dùng dao vụng về gọt vỏ khoai sọ, cái này đối với nàng mà nói ngược lại là chuyện tốt, nàng có thể nhờ vào đó để thân thể hiện tại của mình làm quen lại với việc cầm dao.

Kỹ năng dùng dao là kiến thức cơ bản của một đầu bếp.

Đời trước Khương Ngôn Ý luyện đao công bằng việc xắt thịt. Bây giờ cỗ thân thể này quen sống trong nhung lụa rồi, có một đôi tay trắng trắng mềm mềm không có nửa vết chai nên thời điểm Khương Ngôn Ý cầm dao còn không quá quen thuộc, nạo chừng mười củ khoai sọ mới chậm rãi tìm về cảm giác, tốc độ gọt vỏ cũng càng lúc càng nhanh.

Mấy nữ nhân khác được phân gọt vỏ khoai sọ đều cảm thấy mình đều là bị Khương Ngôn Ý hại, thấy Khương Ngôn Ý gọt quá nhanh, liền chất phần lớn khoai sọ đến trước mặt nàng, còn làm ra vẻ mình rỗi rãnh cái gì cũng không làm, đứng lên tám chuyện: "Xuân Hương tỷ tỷ đúng là có nhân duyên tốt."

"Xuân Hương tỷ người ta dáng dấp đẹp, ngươi nếu có dáng dấp đẹp cũng có thể vào nhóm lửa rồi."

Nói đến chuyện dung mạo, các nàng không khỏi nhìn Khương Ngôn Ý thêm mấy lần.

Khương Ngôn Ý bề ngoài không thể chê, mặt trái xoan lớn chừng bàn tay, ánh mắt như làn nước mùa thu, môi đỏ răng trắng, dù là một bộ dạng ốm yếu cũng đặc biệt làm cho người thương tiếc.

Một nữ nhân thấy chậu khoai sọ của Khương Ngôn Ý đã sắp gọt đầy, mà các nàng thì mới được một hai củ, sợ một hồi có người tới lấy hàng sẽ bị mắng, thò tay muốn lấy khoai Khương Ngôn Ý đã gọt xong, miệng còn hung ác nói: "Gọt nhanh lên, đều tại ngươi hết! Nếu không phải ngươi đối nghịch với Xuân Hương tỷ, chúng ta cũng không bị liên lụy!"

Tay nàng ta đã giơ ra một nửa thì Khương Ngôn Ý đột nhiên ném dao trong tay ra.

Dao cắm vào một củ khoai sọ, cách tay của nữ nhân kia chỉ một khoảng nhỏ làm nàng ta bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Khương Ngôn Ý nâng mắt lên nhìn nàng ta, thản nhiên nói: "Ngươi có giỏi thì cầm thử một cái ta xem."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK