• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong trướng chủ tướng.

Phong Sóc nhìn sổ con trong tay, đôi mắt phượng hẹp dài nhắm lại.

Ánh chiều tà le lói, trong trướng đã thắp nến.

Hắn dỡ khôi giáp nặng nề xuống, đổi sang trường bào màu đen, sát khí trên người cũng phai nhạt chút ít, nhìn hắn bây giờ hoàn toàn trái ngược với thuở còn là công tử thanh quý của thế gia học đủ thi thư lễ nghĩa của trước kia nhiều

Ánh nến chiếu vào một bên mặt tuấn tú, một nửa lại ẩn trong bóng tối, thần sắc trên mặt làm người khác nhìn không rõ, chỉ có khóe miệng câu lên mang theo vài phần đùa cợt.

"Mấy năm này Tây Châu cũng không có chiến sự, triều đình phát xuống mấy trăm vạn lượng quân ngân sợ đều rơi vào túi riêng của Phàn Uy rồi."

Phàn Uy là Đại tướng quân lúc trước của đại doanh Tây Châu, trong nhà có một nữ nhi vào cung làm quý phi, bây giờ hắn ta đã bị điều đi Đạt Châu làm tổng binh.

Quân sư Trì Thanh ôm một chậu hoa mới trồng đi vào trướng, nghe vậy nhân tiện nói: "Ta còn tưởng rằng ngài không biết đau lòng chứ! Dùng Đạt Châu giàu có kia đổi lấy Tây Châu thâm sơn cùng cốc này, cái gọi là đại doanh Tây Châu này cũng chỉ còn lại cái xác rỗng, đúng là thiệt thòi lớn!"

Phong Sóc ngước mắt nhìn hắn một chút, Trì Thanh nhún nhún vai, thức thời ngậm miệng.

Một lát sau lại không nhịn được trách móc: "Chỉ mong vị trên long ỷ kia có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, ngài giao ra Đạt Châu, hắn ta liền cho phép thái phi nương nương xuất cung an hưởng tuổi già."

Đáy mắt Phong Sóc lóe lên vẻ lạnh lẽo: "Hắn ta không dám nuốt lời."

Nói đến chuyện kinh thành, Trì Thanh nghĩ đến hai cái quan tài mới được binh sĩ khiêng đi chôn mà mình gặp được lúc nãy.

Hắn nhíu mày: "Chuyện đích nữ Khương gia chết ở đại doanh Tây Châu tuyệt đối là một âm mưu. Khương gia bây giờ nói là con gái nhà mình là chết bất đắc kỳ tử, ngày sau không chừng lại đổi giọng nói là ngài lấy quyền thế bức bách mới không dám giải oan cho ái nữ."

"Con gái Khương gia đã chết?"

"Chết rồi." Trì Thanh bị hỏi đến sững sờ: "Sao ngài còn hỏi ta, không phải ngài phái người đi nhặt xác sao?"

Hắn thấy có người nâng quan tài ra khỏi doanh trại mới hỏi thêm một câu, mới biết được là Phong Sóc cho người dùng quan tài chôn doanh kỹ đã chết.

Tiểu binh không biết thân phận của doanh kỹ đã chết, nhưng hắn còn có thể không biết sao.

Ba ngày trước đích nữ Khương gia đụng tường tự sát, đập đến đầu rơi máu chảy, Trì Thanh lúc ấy đã cảm thấy người này khẳng định sống không được.

Phong Sóc không có giải thích quá nhiều, chỉ nói: "Phái người đi điều tra xem Khương gia đã kết thù kết oán với tiểu Hoàng đế như thế nào."

Hắn nhìn thoáng qua chậu hoa Trì Thanh đang ôm trong tay.

Nói là hoa, ngược lại cũng không giống hoa, bởi vì trong chậu cây kết đầy quả, xanh đỏ đều có, hình dạng giống như đầu bút.

Phong Sóc nhướng nhướng mày, hỏi: "Đây là cái gì?"

Trì Thanh đặt chậu cây trước mặt Phong Sóc giống như hiến vật quý, nói: "Tây Châu đổi chủ, thương hộ trong thành tự nhiên phải tìm quan hệ lần nữa. Không chỉ có đưa tới vàng bạc ngọc thạch, còn tặng cả đặc sản quan ngoại, ta thấy bọn họ đưa tới chậu hoa rất thú vị nên liền mang tới cho ngài. Nghe nói là từ Tây Vực mang về, gọi là ớt."

Phong Sóc hiển nhiên không có hứng thú với chậu hoa này, chỉ nhìn về phía Trì Thanh: "Ta nói ngươi đi xử lý sạch sẽ tay chân còn lại của Phàn Uy, từ trưa đến giờ ngươi chỉ làm cái này?"

Sau lưng Trì Thanh vã mồ hôi, ánh mắt đảo loạn: "Vậy … Ta đi ngay đây, đi ngay...". Hắn nói xong liền chạy ra khỏi trướng.

Thân vệ từ Hỏa Đầu doanh mang bữa tối tới suýt nữa thì bị Trì Thanh đụng phải, hắn đối với chuyện này đã sớm không còn kinh ngạc.

Lúc hắn chuẩn bị dọn cơm thấy trên bàn đặt một chậu hoa kết đầy quả xanh đỏ còn nghĩ thật đẹp.

Thân vệ chuyển chậu hoa qua cái bàn khác, dọn xong đồ ăn mới nói với Phong Sóc còn đang xem công văn: "Chủ tử, ngài dùng cơm trước đi."

Phong Sóc chỉ thản nhiên ừ một tiếng, ánh mắt căn bản không có dời khỏi sổ con.

Thân vệ biết chủ tử nhà mình luôn không để ý chuyện ăn uống, xưa nay không thấy hắn bắt bẻ cái gì, cũng không thấy hắn thích ăn món gì.

Đợi một hồi lâu, Phong Sóc phê xong công văn mới nghĩ tới dùng bữa, đồ ăn đã nguội hơn phân nửa.

Thân vệ vội nói: "Để thuộc hạ mang đi Hỏa Đầu doanh hâm nóng."

"Không cần." Phong Sóc liếc qua đồ ăn mà Hỏa Đầu doanh đưa tới.

Kh hắn còn nhỏ ở trong cung ăn trúng một bát tào phớ có độc, may là nhặt về một cái mạng nhưng vị giác hoàn toàn biến mất, cung nhân biết được việc này đều bị xử tử, bây giờ chỉ còn hoàng thái phi biết được bí mật này.

Mười mấy năm qua, dù hắn ăn món ngon gì trên đời cũng không có mùi vị. Đầu bếp trong quân làm đồ ăn dù tinh tế đến đâu, cũng không sánh bằng đầu bếp trong phủ.

Ánh mắt hắn chạm đến chén tào phớ kia, ngược lại là dừng lại thêm vài giây.

Đậu hũ trong chén tào phớ non mịn, sóng sánh, giống như sữa bò ngưng kết thành. Phía trên phủ lên một lớp tương thù du thơm mê người, còn có hành thái cùng rau thơm xanh biếc tô điểm, đầu bếp còn cho thêm dầu đậu nành cùng đậu phộng nát, nhìn thôi đã thấy mười phần ngon miệng.

Phong Sóc múc một muỗng bỏ vào miệng. Vì trong chén có tương nóng nên tào phớ vẫn rất ấm áp, trơn mềm nhuyễn mịn, vào miệng là tan. Tào phớ mang theo một vị mặn vị cay nhàn nhạt, cũng không tệ.

Tay Phong Sóc đang cầm muỗng đột nhiên dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK