• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Ngôn Ý bị Phong Sóc nhìn chằm chằm đến hoảng hốt, đành lễ phép lại không xa cách cười một tiếng.

Phong Sóc lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng những miếng hoành thánh trong bát, vỏ hoành thánh quá mỏng, sau khi nấu xong gần như trong suốt, có thể nhìn rõ phần nhân thịt đỏ au bên trong, viên nào cũng tròn tròn, nhìn là đã muốn ăn.

Nước sốt cũng làm vô cùng tốt, mùi thơm đậm đà, một chút váng dầu cũng không thấy, phía trên chỉ nổi mấy miếng hành thái.

Dù là biết mình không thể nếm ra vị nhưng nhìn hoành thánh ngon như vậy Phong Sóc vẫn muốn ăn thử.

Hắn cầm thìa múc một muỗng lên, vừa bỏ vào miệng, nhất thời cả người cứng đờ.

Ngon!

Mặn!

Thơm!

Hương vị quá rõ ràng, mạnh hơn bất kỳ thứ gì hắn đã nếm mấy hôm trước, Phong Sóc hồi lâu sau vẫn không thể hoàn hồn.

Lập tức, một đôi mắt phượng hẹp dài nhấc lên sóng to gió lớn.

Hắn dùng đũa kẹp một miếng hoành thánh đầy ắp nhân thịt lên ăn, lớp vỏ hoành thánh mềm mịn, nhân thịt bên trong đặc biệt tươi ngon, bởi vì thấm trong nước canh mà hương vị thơm ngon lạ thường.

Phong Sóc không nói nên lời, một hơi đã ăn xong cả bát hoành thánh lớn, nước sốt cũng húp sạch sẽ.

Đây là lần đầu tiên Khương Ngôn Ý gặp một người có thể dùng tốc độ ăn cơm như hổ đói mà vẫn vô cùng ưu nhã.

Nàng nhìn cái bát to trống rỗng, nuốt nước miếng một cái, hỏi: "Ngài còn muốn ăn nữa không?"

Phong Sóc hơi chần chờ chớp mắt một cái, nói: "Không cần."

Bình thường hắn không ăn sau giờ Dậu, đêm nay xem như phá lệ, mặc dù chỉ ăn lửng dạ nhưng không muốn tiếp tục.

Khương Ngôn Ý lén thở dài một hơi, nàng thật đúng là sợ vị quân sư này mở miệng nói muốn thêm một bát nữa.

Dù sao hắn nhìn mảnh khảnh nhã nhặn còn nàng làm hoành thánh chính là phần cho hai người, hắn ăn đến nước sốt đều không thừa đã khiến nàng líu lưỡi.

Lúc Khương Ngôn Ý còn đang cảm khái thì Phong Sóc bắt đầu tra hỏi: "Hoành thánh này cô làm như thế nào?"

Khương Ngôn Ý nghe hắn hỏi thấy cũng bình thường. Nếu đầu bếp làm đồ ăn ngon, chắc chắn sẽ có thực khách hợp ý rồi hiếu kì với cách làm món ăn.

Nàng nói: "Hoành thánh, nhân thịt heo, chỉ cần gói lại rồi cho vào nồi nấu là được. Hương vị thì đều nằm ở trong nước dùng, là dùng gà mái già và xương ống heo hầm ra."

Hoả đầu quân bên cạnh muốn thổi phồng trù tài nấu nướng Khương Ngôn Ý, chen miệng nói: "Khương sư phụ mặc dù là đầu bếp mới của Hỏa Đầu doanh nhưng tay nghề rất tốt! Lần đầu tới đã làm tào phớ được Đại tướng quân ban thưởng, sáng nay lúc làm mì cắt đã thể hiện kỹ năng dùng dao cao siêu làm cho mấy sư phụ khác đều nhìn sửng sốt, giữa trưa lại làm thịt viên cũng ngon tuyệt!"

Phong Sóc nghe hoả đầu quân nói xong, trong mắt nhanh chóng như lướt qua gì đó, khóe môi tinh xảo hơi nhếch lên.

Quả nhiên là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu.

Ánh mắt của hắn một lần nữa rơi trên người Khương Ngôn Ý, lúc nãy đã dò xét nàng hồi lâu, nhìn như thế nào cũng không quá giống một nữ đầu bếp.

Dù sao người xuống bếp lâu dài thì đôi tay không thể bảo dưỡng trắng nõn như vậy được. Dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất trần, cũng không giống như cô nương mà nhà bình thường có thể nuôi ra được. Trên trán có vết thương, còn vừa vặn họ Khương...

Có quá nhiều điểm đáng ngờ, đều mơ hồ hướng về một kết luận.

Chỉ là hiện tại đồ ăn nàng nấu vừa lúc có thể giúp hắn khôi phục vị giác, điều này có chút nhiễu loạn suy nghĩ của Phong Sóc.

Cũng may từ nhỏ hắn đã lớn lên trong hoàng cung ăn thịt người, về sau lại ở trong quân đội lịch luyện nhiều năm, sớm đã có thể làm được cho dù núi Thái Sơn trước mắt có sụp đổ thì mặt vẫn không đổi sắc, giờ phút này vẫn là thái độ thản nhiên: "Nghe có mấy phần ý tứ. Ở đây có giấy bút không? làm phiền viết ra cách làm món này, để ta về phủ bảo đầu bếp làm thử?"

Hoả đầu quân có chút lúng túng nhìn Khương Ngôn Ý một chút, hắn ta làm việc ở Hỏa Đầu doanh đương nhiên biết mỗi một đầu bếp đều vô cùng bảo vệ món ăn sở trường của mình, sẽ không cho người khác học lén.

Hắn ta vốn muốn nói tốt cho Khương Ngôn Ý, làm sao ngờ tới vị quân sư này không hiểu chuyện, trực tiếp hỏi nàng cách làm.

Phong Sóc là hạng người gì, vừa nhìn thấy ánh mắt của tên hoả đầu quân kia liền hiểu ý.

Bây giờ trên người hắn không mang theo bạc, liền tháo xuống khối ngọc dương chi đeo bên hông đặt lên bàn, đẩy về phía Khương Ngôn Ý: "Vật này xem như quà cám ơn."

Lúc nguyên thân còn là thiên kim phủ Thượng thư, kim ngọc bảo thạch qua tay vô số nhưng cũng chưa từng thấy chất ngọc tốt như dương chi bạch ngọc này. Khương Ngôn Ý nào dám nhận, vội nói: "Dân nữ không dám nhận, mấy món ăn có thể được quân sư để ý là may mắn của dân nữ. Sao có thể nhận vật quý giá của ngài như vậy. Dân nữ lập tức viết công thức cho ngài."

Cho ngọc bội làm cái gì? Đem đi hiệu cầm đồ đổi tiền còn phải đưa ra ngọc kế lúc mua ngọc, nếu không sẽ bị coi là trộm cắp. Coi như bán được cũng sẽ bị ép giá cực thấp.

Nếu muốn cho thì trực tiếp cho vàng ròng bạc trắng đi!

Khương Ngôn Ý nhanh chóng mang tới giấy bút, gục đầu xuống bàn vừa viết phối công thức nấu ăn vừa phỉ nhổ.

Phong Sóc tựa lưng vào ghế, một tay chống cằm nhìn nữ đầu bếp đối diện đang tô tô vẽ vẽ, ánh mắt lúc sáng lúc tối, không biết suy nghĩ cái gì.

Ngọn đèn lồng treo ở cửa doanh trướng tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo. Một bên mặt Khương Ngôn Ý ánh lên một tầng ánh sáng nhu hòa, nàng cụp mắt viết công thức nấu ăn, vẻ mặt vô cùng tập trung, lông mi cong dài hình quạt khẽ run run.

Đều nói "Mỹ nhân dưới trăng, ngọc dưới đèn", nhưng ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn dường như có một phen phong tình khác.

Lúc chờ Khương Ngôn Ý viết công thức nấu ăn thì Phong Sóc uống một ngụm trà nóng mà hoả đầu quân dâng lên, cũng không phải trà ngon gì, pha cũng không tốt nhưng ít ra hắn nếm được vị trà.

Sau khi vị chát trên đầu lưỡi mất đi thì lại có chút mùi thơm cùng đắng. Khó trách được văn nhân nhã sĩ thập phần ưu ái.

Phong Sóc nhìn dĩa hạt dẻ rang đường đột nhiên cũng sinh ra tâm tư nếm thử.

Thu Quỳ cứ như vậy nhìn vị quân sư trăng thanh gió mát này bốc hạt dẻ rang đường lên ăn không chút do dự liền giật mình.

Thu Quỳ lòng như rỉ máu —— món nầy vốn là Khương Ngôn Ý định cho nàng ấy.

Cũng may lúc quân sư ăn được nửa dĩa thì Khương Ngôn Ý đã viết xong phối phương, Thu Quỳ lúc này trong lòng an tâm một chút. May mắn may mắn, còn nửa dĩa để ăn.

Phong Sóc tiếp nhận tờ giấy Khương Ngôn Ý đưa qua, nhìn thấy chữ viết trên trang giấy, khóe mắt khẽ giật một cái.

Hắn đây là lần đầu tiên thấy có người viết kiểu chữ trâm hoa tiểu khải [1] mà to bằng cái đấu, chữ viết thật sự vụng về mà lại buồn cười.

[1] Trâm hoa tiểu khải: là kiểu viết chữ khải có nét nhỏ, chuyên dùng cho nữ, nét chữ thanh mảnh mỹ lệ; do Vệ Phu Nhân - thư pháp gia đời nhà Tấn sáng tạo ra. Học trò nổi tiếng nhất của bà là Vương Hi Chi, một trong những thư pháp gia vĩ đại nhất Trung Hoa.

Khương Ngôn Ý tự nhiên cũng nhìn ra quân sư vô cùng ghét bỏ chữ viết của nàng, đành ngượng ngùng đứng ở một bên.

Việc này thật sự không thể trách nàng. Nàng là một người hiện đại, căn bản không biết viết bằng bút lông. Nguyên thân lại là một mỹ nhân tục tằng, kiểu chữ duy nhất học qua là trâm hoa tiểu khải, có điều học không tới nơi tới chốn nên mới thành ra thế này.

Phong Sóc nhìn mấy lần, đoán chừng là ngại cay con mắt nên không có nhìn kỹ, nói: "Cô đã không nhận miếng ngọc bội kia thì ngày mai ta sẽ sai người thưởng bạc qua."

Khương Ngôn Ý nghe vậy mắt lên sáng lên, thầm nghĩ vị quân sư này thật hiểu lòng nàng. Bất quá ngoài miệng vẫn nói: "Quân sư ngài thật sự quá khách khí rồi!"

Phong Sóc nhăn mày, hắn không thích dài dòng, giải quyết dứt khoát nói: "Cứ quyết định vậy đi."

Lúc đứng dậy hắn nhìn thoáng qua hạt dẻ rang đường hỏi: "Đây cũng là do cô làm?"

Khương Ngôn Ý gật đầu.

Phong Sóc nhân tiện nói: "Gói lại để ta mang về."

Thu Quỳ ở một bên nghe hắn nói, cả người cũng run lên một cái.

????????????????????????????

Tác giả có lời muốn nói:

Thu Quỳ:...Ô ô ô ô ô ô... Hạt dẻ của ta...

Editor: Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một ngôi sao ở mỗi chương nhé. (^~^)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK