Hắn có chút khó tin, lại múc một muỗng bỏ vào miệng, tuy rằng vị giác trên đầu lưỡi rất nhạt, nhưng quả thật là vị cay mặn mà còn thơm nữa.
Phong Sóc hơi nhíu mày làm thân vệ bên cạnh bị dọa sợ, tưởng đồ ăn không hợp khẩu vị của hắn. Sau đó lại thấy hắn dùng đũa gắp món ăn khác, cá kho, vịt bát trân, giò heo kho, ... tất cả đều nếm được vị.
Vị mặn cay chua ngọt đều được hắn nếm ra, cảm giác thật mười phần lạ lẫm. Phong Sóc cầm đũa gỗ mun khảm bạc, thần sắc trên mặt không thể phân biệt được: "Thức ăn này..."
Thân vệ vội nói: "Thuộc hạ lại phân phó Hỏa Đầu doanh mang một phần tới."
Phong Sóc lắc đầu, lại dùng muỗng bạc múc một miếng tào phớ: "Thức ăn này... hương vị khá được, đặc biệt là tào phớ làm rất tốt. Thưởng."
Vị giác hình như khôi phục một chút nhưng hắn cố biểu hiện thật bình tĩnh, không để người khác nhìn ra sơ hở.
Tuy vậy thân vệ đã hết sức kinh ngạc, cậu ta đi theo Phong Sóc nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy chủ tử thưởng cho đầu bếp nên lưu tâm một chút. Phong Sóc ăn món nào nhiều hơn một chút cậu ta liền ghi nhớ.
Quan sát một hồi mới phát hiện chén tào phớ kia đã được ăn sạch sẽ làm thân vệ có chút không dám tin vào mắt mình. Chủ tử mỗi lần dùng cơm đều yêu cầu một bát tào phớ, nhưng trước đây đều là nếm thử một miếng sau đó không động vào nữa, tình huống như hôm nay trước giờ chưa bao giờ có.
Thân vệ nghĩ chắc phải thưởng thật hậu hĩnh cho mấy đầu bếp ở Hỏa Đầu doanh, đặc biệt là người đã làm món tào phớ kia.
*
Ban đêm, lửa bên ngoài doanh trại đã được thắp sáng.
Sau khi các đại doanh đều đã phái người đến lãnh đồ ăn, người của Hoa Đầu doanh rốt cuộc cũng rảnh rỗi, tốp năm tốp ba ngồi ở chỗ đất trống bên ngoài doanh trại.
Khương Ngôn Ý hôm nay chỉ uống được nửa bát cháo gạo thô, bận bịu đến mức giờ đã đói tới ngực dán vào lưng.
Bữa tối các nàng được phát cho rau xanh cùng cháo gạo thô nấu với nước luộc khoai sọ, cơm canh quả thực tốt hơn giữa trưa nhiều.
Trong quân doanh, chỉ có các tướng quân mới được ăn ba bữa cơm gạo trắng cùng chút thức ăn. Các tướng sĩ bình thường buổi sáng chỉ có hai cái bánh bao cao lương cùng một bát cháo gạo thô, buổi trưa sẽ là một bát cơm gạo thô, buổi tối là cháo gạo thô cùng rau xanh.
Trong bếp dùng bao nhiêu gạo và đồ ăn đều có người kiểm tra và ghi vào sổ sách, người trong Hỏa Đầu doanh cũng không dám ăn vụng.
Khương Ngôn Ý bưng chén cháo tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Vừa uống cháo gạo thô khó nuốt vừa nhớ tới buổi trưa, có mấy nữ nhân trong doanh trại đưa đồ cho hai hoả đầu quân đưa cơm hòng chiếm chỗ tốt. Chẳng lẽ họ tiêu tiền cho một bát cháo đặc như vậy sao?
Khương Ngôn Ý nhìn thoáng qua mấy nữ nhân ngồi cách đó một khoảng, Xuân Hương cũng ở trong đó, các nàng dường như có mối quan hệ khá tốt, nhưng trên tay mấy nàng lại đều không có chén cháo nào.
Mấy nàng cũng nhìn qua Khương Ngôn Ý, châu đầu ghé tai không biết thì thầm cái gì, sau thì Xuân Hương cũng nhìn về phía Khương Ngôn Ý bên này.
Nàng ta làm hòa với Lưu Thành không biết từ lúc nào, bây giờ đang liếc mắt đưa tình nói chuyện như sợ Khương Ngôn Ý không biết với hắn ta, còn ném cho nàng một ánh mắt khiêu khích.
Khương Ngôn Ý thấy nhưng cũng không thèm để ý tới nàng ta, chỉ mặt không đổi sắc uống cháo của mình.
Đột nhiên phía trước nàng có bóng người, một tên lính mặt đầy rỗ ngồi xuống trước mặt nàng, nhe miệng cười lộ ra hàm răng vàng: "Nghe nói cô là doanh kỹ mới tới."
Hắn ta híp mắt nhìn Khương Ngôn Ý: " Còn ầm ĩ muốn tìm cái chết, vẫn còn là chim non đúng không?"
Khương Ngôn Ý chán ghét đến mức tóc gáy đều dựng đứng hết lên, nàng trực tiếp bưng lên chén cháo đứng dậy rời đi.
Tên mặt rỗ chặn đường nàng: "Tiểu cô nương trốn cái gì, ca ca cũng không ăn thịt người."
Người xung quanh đều dùng tư thái xem kịch vui nhìn hai người.
Khương Ngôn Ý lạnh lùng nói: "Đại tướng quân có lệnh ai tìm gái vui chơi, xử lý theo quân pháp!"
Mặt rỗ nở nụ cười: "Ta nói chuyện tâm tình với tiểu cô nương đâu tính là chơi gái được."
Mọi người đều cười vang.
Khương Ngôn Ý biết tên này không sợ, nghĩ nàng là doanh kỹ nên chắc không có khả năng cáo trạng tới chỗ Đại tướng quân được.
Có điều nàng vò mẻ không sợ nứt, vậy thì cứ quậy lớn chuyện lên thôi.
Nàng ụp cả chén cháo nóng lên đầu hắn ta: "Tâm tình con mẹ mày!"
Mặt rỗ bị phỏng kêu thảm một tiếng, giơ tay muốn đánh nàng: "Kỹ nữ, cho thể diện còn không cần!"
"Làm gì đó!" Một tiếng quát khẽ vang lên.
Người tới là một tiểu quản sự có quen biết với đầu bếp Lý, râu trên miệng có hình chữ bát, nhìn qua là người khôn khéo.
Mặt rỗ lập tức ác nhân cáo trạng trước: "Triệu thủ lĩnh, nữ nhân này cầm canh nóng tạt ta, ông nhìn đi, mặt ta đều phỏng hết rồi nè!"
Triệu thủ lĩnh liếc mắt nhìn hắn ta: "Được rồi, Vương mặt rỗ, thu hồi tâm địa gian xảo của ngươi đi."
Ngược lại nhìn về phía Khương Ngôn Ý nói, nhấc mi mắt: "Người của Đại tướng quân đến, cô đi với ta một lát."
Khương Ngôn Ý nghe xong trong lòng lộp bộp, chẳng lẽ tào phớ không hợp khẩu vị của Đại tướng quân.
Trên đường tới doanh trại đều có người nhìn theo nàng, thần sắc không đồng tình thì là thương hại, còn có người cười trên nỗi đau của người khác làm nàng tâm thần không yên.
Vừa bước vào doanh trại liền gặp một người mặc giáp Kỳ Bài quan [1] đứng ở chính giữa, hắn lưng hùm vai gấu, trên mặt có vết sẹo dài lộ ra hung thần ác sát, bên hông còn giắt theo cây đao làm người xung quanh không dám thở mạnh một tiếng.
[1] Một chức quan chức chịu trách nhiệm truyền đạt mệnh lệnh
Đầu bếp Lý cùng mấy đầu bếp khác mười phần câu nệ đứng ở một bên.
Khương Ngôn Ý thấy tràng diện này trong lòng càng thêm bất an, miễn cưỡng duy trì trấn định lên tiếng chào: "Quân gia ngài gọi ta."
Kỳ Bài quan quan sát nàng một chút, tiếng nói giống như chuông lớn: "Tào phớ là cô làm?"
Khương Ngôn Ý tim nhảy dồn dập, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi. Vậy là tào phớ làm không hợp khẩu vị Đại tướng quân nên muốn chém đầu ư? Nàng sợ rằng mình sẽ trở thành người xuyên sách chết nhanh nhất trong lịch sử quá.
Khương Ngôn Ý liếm liếm đôi môi khô khốc, chậm rãi mở miệng: "Là... là... ta làm."
Đôi bàn tay to như quạt hương bồ của Kỳ Bài quan sờ sờ bên hông --
Nơi đó chỉ treo một thanh đại đao.
Đây là muốn trực tiếp chặt đầu ở Hỏa Đầu doanh luôn sao?
Không có cách nào cứu vãn sao?
Chân Khương Ngôn Ý như nhũn ra đứng không vững, trong đầu vẫn còn đang không ngừng suy nghĩ nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
"Thức ăn của cô làm rất tốt, đây Đại tướng quân thưởng!" Kỳ Bài quan từ bên hông lấy ra mấy xâu tiền.
Đầu bếp Lý được chia hai xâu, mấy chủ bếp khác thì đều là một xâu.
Kỳ Bài Quan đưa xâu tiền cuối cùng cho Khương Ngôn Ý: "Đại tướng quân nói tào phớ cô làm rất tốt."