“Ngưu... ưu...”
“Lão Ngưu, ngươi kêu cái gì vậy?”
Mặc dù Lão Ngưu đang kêu, nhưng trong tiếng kêu không hề lộ ra cảm giác phòng bị.
Chứng minh đó không phải là kẻ địch.
Lý Bình An đến gần nhìn kỹ, thì ra là một người.
Nói cho chính xác thì là một người đang hôn mê.
Ở cánh cổng có dấu vết kéo lê, xem ra là do Lão Ngưu đã kéo người này trở về.
“Lão Ngưu à, sao ngươi lại mang người này về đây?”
Còn là một cô nương.
Lý Bình An khẽ nhíu mày.
Hình ảnh cảm biến nhiệt độ từ người này do [Khoá chặt khí tức] tạo thành hiện lên trong đầu Lý Bình An.
Chà… To quá…
Đây là ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Lý Bình An, ảnh nhiệt chỉ có thể mô tả hình dáng của người đó.
Mà hình dáng của cô nương này, hiển nhiên là có dáng người nổi bật nhất mà Lý Bình An từng gặp qua.
“Lão Ngưu, ngươi mang người này về đây làm gì?”
“Ngưu... ưu...”
“Ta biết nàng bị thương, thế nhưng vết thương của nàng là do bị đâm, nếu nhúng tay vào chuyện này chúng ta sẽ gặp rắc rối, không phải ta đã nói với ngươi đừng dây vào phiền phức hay sao?”
“Ngưu... ưu! Ngưu... ưu!”
Lão Ngưu dụi dụi vào người Lý Bình An.
Lý Bình An nghi hoặc: “Tại sao ta nhất định phải cứu nàng?”
“Ngưu... ưu! Ngưu... ưu!”
Lão Ngưu dùng sức kêu, cái đuôi không ngừng vẫy qua vẫy lại.
Mặc dù Lý Bình An không hiểu vì sao Lão Ngưu nhất quyết muốn hắn phải nhúng tay vào chuyện của người khác.
Thế nhưng đây là tiên đoán của Lão Ngưu, dù thế nào Lão Ngưu cũng sẽ không hại hắn.
Trước đó có thể thoát khỏi sự truy bắt của quan phủ và của người làm thay cũng là nhờ có Lão Ngưu.
Nên Lý Bình An chỉ hơi do dự là đã đóng cổng hậu viện lại.
Hắn bế cô nương nằm trên đất lên.
Cô ấy rất nhẹ, không hề nặng như trong tưởng tượng.
Đây là lần đầu tiên sau hai mươi năm kể từ khi xuyên qua đến giờ hắn tiếp xúc gần gũi với một cô gái.
Ngẫm lại cũng rất thú vị.
Lý Bình An bế nàng đặt lên giường, mặc dù không biết mặt mũi của nàng trông như thế nào.
Nhưng là hắn dựa vào trực giác phán đoán, hẳn là nàng không hề kém sắc.
Lý Bình An cởi áo ngoài của nàng ra, không cần nhìn cũng có thể xác định được vị trí vết thương trên người.
Da thịt lộ ra, bên trong là một mảng đỏ như máu tựa như một đóa hoa đào nở rộ.
Nhìn rất thê thảm, nhưng cũng may nàng chỉ bị thương ngoài da.
Bỗng nhiên, Lý Bình An cảm nhận được một ánh mắt rất mãnh liệt.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
“Ừm…”
Rất lâu sau hắn mới nghe được một tiếng đáp lại.
“Đừng nhúc nhích, để ta chữa thương cho ngươi.”
“Được.”
Hai người giao lưu vô cùng ngắn gọn.
Không có hiểu lầm cẩu huyết nào.
Không có bàn tay nào đánh lên mặt hắn, hay là một giọng nói với âm lượng lớn mà chửi hắn là dâm dê.
Cũng không có bất kỳ cảm xúc dao động gì trong lòng.
Lý Bình An lấy ra một ít thuốc dự trữ dùng để chữa thương, lại tiện tay lấy ra một cây gậy.
“Cắn đi, nếu không sẽ cắn trúng lưỡi.”
“Ta không cần.”
Lý Bình An cũng không ép nàng, bắt đầu làm sạch vết thương.
Nàng cắn môi, từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng lộ da thịt trước mặt một người đàn ông xa lạ.
Đường đường là công chúa một nước, vậy mà lại lưu lạc tới nơi đầu đường xó chợ.
Ngay cả một tên thị vệ cũng không có ở bên.
Nếu không nhờ người có lòng tốt này cứu, chỉ sợ bản thân nàng sẽ phải chết dưới gầm cầu.
Liễu Vận hít sâu một hơi, gương mặt nóng bừng.
Ánh mắt của nàng lướt qua mặt Lý Bình An, bỗng nhiên khẽ giật mình.
Hả?
Thì ra… là một người mù?
Liễu Vận bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Đồng thời từ đáy lòng cũng dâng lên một sự cảm kích,
Sau khi làm sạch vết thương, Lý Bình An bắt đầu đổ một ít bột màu trắng lên đó.
Thân thể mềm mại của Liễu Vận không nhịn được có chút run rẩy, nàng cắn chặt răng.
Trên trán cũng toát ra mồ hôi hột.
“Ngươi từng nghe qua câu chuyện này chưa?” Lý Bình An bỗng nhiên mở miệng.
“Chuyện gì?” Liễu Vận sững sờ.
“Ngày xửa ngày xưa, có một que diêm, một hôm nó bỗng cảm thấy ngứa đầu. Nó liền dùng sức gãi đầu, gãi tới gãi lui. Gãi một hồi thì bị thiêu chết.”
Lý Bình An kể xong, rất lâu sau Liễu Vận mới phản ứng lại.
Này tựa hồ là một câu chuyện cười.
Đối phương vừa rồi cố ý dùng việc kể chuyện cười đến phân tán sự chú ý của mình, khiến mình bớt đau đớn hơn.
Chỉ là giọng điệu bình dị này, phối hợp với loại chuyện cười như vậy…
Phụt!
Liễu Vận không nhịn được bật cười, nàng chợt cảm thấy vết thương đã không đau lắm.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã tiến đến bước cuối cùng là băng bó.
“Thương thế của ngươi cần tĩnh dưỡng ít nhất ba tháng, mấy ngày nay đừng vận động quá gắng sức, có chuyện gì thì nói với ta.”
Lý Bình An thu dọn đồ đạc.
“Đa tạ.” Liễu Vận chân thành nói.
“Không có gì.”
Trong sân này có rất nhiều phòng, Lý Bình An muốn chuyển tới một căn phòng khác để được ở một mình.
Chỉ là ông chủ quán trọ thỉnh thoảng sẽ vào đây xem.
Lý Bình An lo lắng sẽ lộ sơ hở gì đó, cuối cùng đành phải quyết định ở lại trong phòng, nhưng hắn nằm nghỉ dưới đất.
Bữa tối, Lý Bình An mua một phần thịt bò kho tương.
Lại xào thêm một món ăn, nấu một tô canh.
Liễu Vận ở trong phòng buồn bực ngán ngẩm nên táy máy cây đàn nhị của Lý Bình An.
Động tác của nàng rất nhẹ, giống như là sợ làm hỏng công cụ kiếm sống của Lý Bình An.
“Ăn cơm thôi.” Lý Bình An đẩy cửa bước vào.
Liễu Vận ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời lóe lên ánh sáng.
“Làm phiền ngươi rồi.”
Liễu Vận đặt đàn nhị xuống, ngồi vào trước bàn ăn, khép chặt hai chân.
Quần áo trước đó của nàng đã sớm bị rách tơi tả nên không mặc được nữa.
Trên người chỉ mặc nội y, và lớp băng vải màu trắng dùng để quấn vết thương.
Lộ ra da thịt trắng như tuyết, đường cong đẹp đẽ cực kỳ mê người.
Đáng tiếc Lý Bình An vô phúc không thể nhìn thấy cảnh này.
Liễu Vận cầm đũa, chớp mắt nhìn mấy món ăn trên bàn.
Nàng nếm thử một miếng, mùi vị cũng không tệ lắm.
Hai người cũng không nói gì nhiều.
Liễu Vận tựa hồ có chút không chịu được sự im lặng này, cố ý tìm chủ đề để mở lời.
Đáng tiếc hai người đều chỉ biết ăn cơm.
Cuối cùng đành phải vừa ăn vừa chịu đựng sự nhàm chán.
Dựa vào tướng mạo, Liễu Vận phán đoán đối phương tuyệt đối không vượt quá hai mươi lăm tuổi.
Nhưng trên mặt lại mang theo một loại khí chất dãi dầu sương gió, dáng người của hắn tuy không vạm vỡ lắm, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác cường tráng.
Phơi gió phơi nắng, lưu lạc đầu đường.
Vốn dĩ ngoại hình Lý Bình An trông còn già hơn nữa.
Nhờ có được hệ thống cho phép tu luyện.
Tu luyện giúp cơ thể tràn đầy khí huyết, dẫn đến làn da cũng trở nên đẹp hơn, trông có vẻ trẻ ra rất nhiều.
Ăn xong bữa cơm, Lý Bình An như thường ngày ngồi, ở bên ngoài vừa phơi nắng vừa nhàn nhã kéo tiểu khúc.
Vẫn như cũ là khúc “Nhị Tuyền Ánh Nguyệt”.
Liễu Vận chuyên tâm lắng nghe, không tự chủ được bị cuốn vào trong khúc nhạc đó.
Không có ân oán, không có lưu luyến, chỉ là rót lại một đời phiêu bạt hờ hững vào dòng sông thời gian vô tận.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đong qua đưa lại mãi chẳng dừng.
Đọng lại không là trống vắng, là kết cục đã định từ lâu.
Chất chứa cảm giác yên bình và thanh thản không nói ra được bằng lời.
Sau khi khúc nhạc kết thúc, Liễu Vận rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
“Đây là từ khúc gì vậy?” Nàng không nhịn được liền hỏi.
“Nhị Tuyền Ánh Nguyệt.”
“Tại sao trước kia ta chưa từng nghe qua?”
“Chỉ là từ khúc ít người nghe, không nổi tiếng.” Lý Bình An thản nhiên nói.
Ánh nắng ấm áp, gió nhẹ vờn xoay.
Liễu Vận nhìn bóng lưng Lý Bình An, bên tai quanh quẩn giai điệu đã dứt.
Nàng ưu nhã nhấc chân, cánh tay trắng nõn như ngọc nghiêng đỡ thân thể.
Để bản thân tiến vào trạng thái thả lỏng nhất, khiến cho nàng càng thêm mấy phần quyến rũ.