Ngày mùa hè chói chang, một mảnh rừng trúc như một đám mây xanh, chống lên một mảnh xanh biếc ưu mĩ. Gió núi như một bàn tay vô hình, mang từng cơn sóng liên tiếp, xen lẫn mùi thơm ngát của lá trúc. Trên con đường núi, người cùng trâu không nhanh không chậm bước đi. Bọn họ khi thì nghỉ ngơi, khi thì chậm dãi ung dung đi, chẳng có mục đích gì. Gió núi chợt cao chợt thấp, trúc đào tầng tầng, ngẫu nhiên còn kèm theo vài tiếng chim hót... Cảm giác thiên địa linh khí...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.