Thảo khô ưng nhãn tật, Tuyết tận mã đề khinh. (Trích thơ “Quan lạp” - Vương Duy) (Cỏ tàn chim nhìn rõ Tuyết tan ngựa phi nhanh. ) Lý Bình An và lão Ngưu không chọn đi đường lớn mà vui vẻ đi trên con đường nhỏ, suốt hành trình hai người vừa đi vừa nghỉ. Tuyết càng rơi càng lớn, bụi cây hai bên đường dần dần bị tuyết đọng phủ kín biến thành một mảnh trắng xóa. Hai người vượt qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác. Con đường lên núi càng lúc càng hẹp, ngày...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.