Người trảm yêu ? Lý Bình An giương đôi mắt trắng dã nhìn ra ngoài, rất hứng thú với người được gọi là “Người trảm yêu” kia. “Đoàng! Đoàng!” Từng quả cầu lửa màu đỏ đậm nổ thành từng mảnh trên không trung, giống như vầng mặt trời rực lửa lóe lên một cái rồi biến mất tăm. Một tiếng “Uỳnh!”, nơi nào đó đột nhiên sụp xuống như có một ngôi sao băng lướt qua tạo thành một khe rãnh thật sâu. Thứ đó nện thật mạnh xuống đất, chớp mắt mặt đất nứt ra khe hở dài đến...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.