Trương Võ không nghĩ tới kẻ có thể dọa đám Đại Hổ tè ra quần lại là tên mù hát rong.
"Ta muốn nói chuyện với ông chủ của các ngươi, có thể dẫn đường không?"
Giọng tên mù trầm thấp theo cơn gió bay tới.
Trương Võ hừ lạnh một tiếng: "Ông chủ nhà chúng ta không rảnh gặp ngươi! Ngươi đánh huynh đệ của ta bị thương, chuyện này phải giải quyết."
tên mù vuốt ve cây gậy chống, lẩm bẩm nói: "Tháng này ta nhận việc vào ngày ba, ngày sáu và ngày mười hai, đủ cho ta ăn hai tháng còn có thể uống thêm hai bữa rượu ngon."
Trương Võ cười lạnh nói: "Đây chính là cái giá phải trả cho việc xen vào chuyện của người khác."
"Ta cũng không muốn quản nhiều nhưng ai bảo nàng mỗi ngày đều cho ta ăn đậu hũ, ngươi thấy có ai chê ăn đậu hũ đâu."
Hù hù hù ~
Gió tuyết thổi làm người ta mở mắt không ra.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh răng rắc răng rắc.
Bóng đen đột nhiên đánh vỡ màn tuyết mang theo tiếng gió gào thét.
Dường như còn kèm theo cả tiếng đao rút ra khỏi vỏ đao.
Tốc độ tên mù cực nhanh, người đứng xa chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
Còn người đứng gần thì chỉ thấy một luồng ánh sáng nhàn nhạt.
"Phốc phốc" vài tiếng trầm đục.
Lập tức có mấy tên thủ hạ kêu thảm ngã xuống đất.
"Đừng hốt hoảng!"
Trương Võ hét lớn một tiếng.
Đồng thời xoay tay cầm đao xẹt thành một đường vòng cung chém tới phía trước.
Nhưng mà đối thủ lại nhẹ nhàng tránh thoát.
Bỗng nhiên có một bàn tay nắm lấy hắn, dùng sức ném đi.
Trương Võ lập tức ngã gục.
Con mẹ nó đây mà là một tên mù sao?
Tiếng sắt thép va chạm không ngừng vang lên, có vài tên bị chém bay binh khí.
Có vài tên bay thẳng ra xa mấy trượng rồi ngất xỉu.
Vài tên khác thì miễn cưỡng chịu được một kích nhưng rốt cuộc cánh tay cũng không cầm nổi binh khí.
Trong một mảnh hỗn loạn, đao của tên mù giống như bông tuyết trên không trung, yên tĩnh bay múa.
Chính xác mà nói thì đây không phải là đao.
Mà là cây gậy chống.
[Thính Phong đao pháp (40%)]
Trương Võ nín thở, biết rõ đối phương là tên mù.
Thừa dịp bất ngờ, đại đao trong tay mang theo tiếng gió bén nhọn vẽ ra một cái tàn ảnh trên không trung.
tên mù xoay tay đánh trả lại một đao, mượn tốc độ trả đao.
Ánh đao màu xanh nhạt giống như đuôi sao xẹt một đường vòng cung trên không trung.
Trương Võ lộn vài vòng trên mặt đất, "phịch" một tiếng ngã xuống đất.
Trên ngực có một vết thương dài hơn một thước, máu tươi ào ào chảy ra.
Khuôn mặt vặn vẹo, hai tay run rẩy.
Đại Hổ sớm đã sợ choáng váng, tóc gáy toàn thân dựng đứng.
Hắn co quắp ngồi ở một góc, hoảng sợ nhìn Lý Bình An.
Bất kể thế nào hắn cũng sẽ không ngờ được tên mù thường ngày mặc cho hắn tùy ý bắt nạt vậy mà lại là cao thủ tuyệt đỉnh.
Đậu mẹ ta gặp quỷ!!
"Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng, tiểu nhân đây có mắt không tròng xúc phạm đại nhân."
Trương Võ bình thường uy phong lẫm lẫm, giờ phút này lại nằm rạp trên mặt đất, hoàn toàn không có dáng vẻ oai phong ngày xưa.
Tên mù trầm giọng nói: "Dẫn ta đi gặp ông chủ của các ngươi."
...
Uyên Ương lâu.
Chỗ ăn chơi lớn nhất trong huyện An Khánh, là một khu phức hợp gồm quán rượu, thanh lâu, sòng bạc.
Sòng bạc có tấm rèm ngăn, bên trong chỉ có một cái bàn nhỏ.
Khách đánh bạc đứng thành một vòng, trước mặt mỗi người đều chất đống những thẻ đánh bạc.
Loại địa phương này không phải nơi người bình thường có thể tới.
Ông chủ tên là Quách Vũ, cháu trai của Quách huyện lệnh.
Không phải người khác, chính là cháu trai của Quách huyện lệnh.
Đương nhiên, công khai mở thanh lâu sòng bạc cũng không thể thỏa mãn được lòng tham của Quách Vũ.
Nên đã lén lút mua bán người.
Đem bán con gái bản địa đến các vùng khác như Tây Vực, Đột Quyết, khắp trời nam biển bắc.
Trong góc sòng bạc có rất nhiều hộ vệ đầy tớ đứng quanh.
Đều là người mặc đồng phục, trong tay cầm binh khí, rất có dáng vẻ của một môn phái.
Một nam trung niên mặt dữ tợn đang ôm một cô gái xinh đẹp.
Vừa uống rượu vừa chuyện trò vui vẻ.
Chính là ông chủ của nơi này, Quách Vũ.
"Phịch!!"
m thanh không hài hòa phá vỡ cảnh náo nhiệt có phần giả tạo này.
Đám thủ hạ của Trương Võ bị ném vào, tên mù đi sát ngay sau.
"Ta tìm ông chủ."
Lông mày Quách Vũ nhướn lên, cho người ta một cảm giác khinh thường.
Uyên Ương lâu này đã bao lâu không có ai tìm đến gây chuyện.
Hắn phất phất tay ra hiệu thủ hạ đuổi đám khách đánh bạc đi.
Rất nhanh, sòng bạc lớn như vậy chỉ còn lại Quách Vũ và một đám hộ vệ.
Còn có một tên mù đội mũ rộng vành.
"Muốn tìm các hạ bàn chuyện làm ăn."
Quách Vũ đứng ở lầu hai, từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Ta nhớ ra ngươi tên là…… Lý cái gì ấy nhỉ?"
"Lý Bình An."
"Lý Bình An." Quách Vũ bừng tỉnh đại ngộ nhẹ gật đầu, "Nhìn không ra tiểu tử ngươi bản lĩnh không nhỏ, lá gan cũng không nhỏ."
"Các hạ quá khen, chẳng qua là kiếm miếng cơm ăn."
"Làm sao? Đến chỗ của ta đoạt bát cơm?" Quách Vũ cười lạnh.
Một đám thủ hạ đã lặng lẽ không một tiếng động bao vây tên mù, chỉ đợi Quách Vũ ra lệnh một tiếng.
Từ hành động đâu ra đấy của bọn họ có thể thấy, mặc dù cách ăn mặc giống như người trong giang hồ nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được.
Bọn họ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, đã ở trong quân đội thời gian rất dài.
Nhất là Y Huyền cầm đầu, còn không giống người Trung Nguyên.
Hai lỗ tai đeo một đôi khuyên tai màu vàng kim lóng lánh.
"Các hạ hiểu lầm, ta và các hạ không oán không thù, cũng không phải đến để đoạt mối làm ăn.
Có phải Ngưu Nhị ở thôn Đông thiếu ngài một số tiền lớn hay không, tiền này để ta trả.
Mong rằng các hạ cho chút thể diện, đừng tiếp tục gây khó dễ cho hai mẹ con kia."
Quách Vũ thoáng suy nghĩ mới nhớ ra.
"Không được, nữ nhân kia được đại gia ta coi trọng.
Nếu ngươi cũng coi trọng nàng, đợi ta chơi chán, ngươi tốn ít tiền tới thanh lâu này, nói không chừng có thể chuộc được nàng.
Khóe miệng Quách Vũ nhẹ nhàng cong lên.
Một tiếng thở dài không thành tiếng: "Tội gì phải khổ như thế chứ."
Giọng Quách Vũ lành lạnh: "Giết hắn!"
Sau lưng, một tráng hán vung dao róc xương bổ tới đầu tên mù.
Phập phụt!!
Máu tươi bắn tung tóe.
"A..." Một tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên.
Tiếp theo là tiếng đao rơi xuống đất, "phịch" một tiếng, có người ngã xuống.
tên mù đâm thẳng cây gậy chống vào con mắt bên phải của người nọ.
Lại có hai tên hán tử kêu thảm một tiếng, thân thể cao lớn bay ra ngoài.
Phịch một tiếng rơi ra xa hơn hai trượng.
Một người khác cũng hét thảm một tiếng, trên vai chịu một đao, máu tươi lập tức điên cuồng phun ra.
tên mù đoạt lấy một thanh Hồ đao.
Lưỡi đao sắc bén, sống đao mỏng, chuôi đao uốn lượn.
Y Huyền đạp mạnh một bước, bổ một đao về phía đầu.
Hai bóng người đan vào một chỗ, mỗi một đao đều mang theo kình phong bén nhọn.
Một đao rồi lại một đao, nhanh đến mức làm người ta hãi hùng khiếp vía.
Sau mấy hơi thở, Y Huyền bị thương mà thốt lên.
"Đao pháp hay!!"
Rời quân doanh nhiều năm, cao thủ bậc này đúng là hiếm thấy.
tên mù mở bàn tay, dùng Quy Tức công làm thẻ đánh bạc trong tay bắn ra.
Vù vù vù!!
Mục tiêu là đèn đuốc bốn phía, lập tức sòng bạc sa vào trong bóng tối.
Bóng người đan xen vào nhau, ánh đao chớp liên tục.
Lúc sáng lúc tối, hỗn chiến với nhau tạo tình cảnh hỗn loạn tới cực điểm.
Y Huyền hét lớn một tiếng, "Không cần loạn!!"
Mấy cận vệ hạ vây xung quanh Y Huyền, ánh đao chĩa ra ngoài.
Dường như muốn dùng phương pháp này ngăn cản tên mù.
Đám người không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Từ lúc bọn họ làm những chuyện thương thiên hại lý này thì kết cục của bọn họ đã được chú định.
Mấy người Y Huyền tạo thành trận hình, tạm thời không bị trúng công kích.
Nhưng tiếng kêu thảm thiết bốn phía giống như một thanh đao nhọn đâm vào trái tim của bọn họ.
Một ánh đao lóe lên một cái trên không trung rồi biến mất, nghiêng nghiêng bổ vào người một đại hán.
Người nọ kêu thảm một tiếng, lộn một vòng trên mặt đất.
Ánh mắt Y Huyền ngưng tụ, hai tay cầm đao vẽ ra một đường đao trên không trung, cơ thể lóe lên một cái đã đến chỗ đại hán ngã xuống.
Tên mù vụt tránh về phía bên trái, tránh né một đao kia.
Phản ứng đã cực nhanh nhưng vẫn bị quẹt trúng, bị thương.
Nhân cơ hội này, một người từ phía sau nhảy ra.
Ánh đao tuyết trắng nhanh như thiểm điện.
Nhưng lại nghe người nọ kêu thảm một tiếng, cả đầu và vai đều bị bổ xuống một đao.