Lý Bình An trở về phòng, dùng thử cây gậy.
Một đầu được quấn bằng một lớp vải mềm, phía trên còn được buộc một sợi dây đỏ treo chuông nhỏ.
Chất liệu từ gậy gỗ biến thành gậy trúc rắn chắc đẹp mắt.
Lý Bình An cười.
Chắc hẳn Liễu Vận đã bỏ ra không ít tâm tư, vừa sờ vào lớp vải thì hắn đã biết.
Mặc dù đường may không đẹp, nhưng rất chắc chắn.
Không biết cô nương này bị kim đâm vào tay bao nhiêu lần, chẳng trách hắn cảm giác tư thế ăn cơm của nàng hai ngày nay có hơi kỳ lạ.
Ngày thứ hai.
Lý Bình An cầm cây gậy mới đi trên đường, không đi theo lộ trình thường ngày để hát rong.
Mà đi đường vòng qua phố Khánh Phong.
Trên phố Khánh Phong, cửa hàng san sát, phần lớn đều bán đồ trang sức châu báu, tơ lụa quần áo.
Con đường này rất được các cô nương ở Lạc Thủy thành yêu thích, có không ít nam tử thường xuyên đến đây.
Giữa đám người đi tới đi lui, có một cô nương xinh đẹp chen tới.
“Khách quan, mua trang sức cho phu nhân sao? Ngài vào xem thử đi, cuối năm bán đại hạ giá rất có lời.”
Cô chủ xinh đẹp nhiệt tình mời chào Lý Bình An.
Nhưng Lý Bình An không đi vào, chỉ hỏi thăm giá cả, sau đó quay người rời đi.
Nhìn thì đẹp, nhưng giá trên trời.
Phần lớn tiền của Lý Bình An đều dùng để mua “Sinh Mạch tán”, đã sớm không còn thừa lại bao nhiêu tiền.
Số tiền còn lại chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tiền thuê nhà và phí sinh hoạt của hai người.
Hắn nghĩ rằng đồ trang sức có hơi mắc, cho nên định mua một ít vải vóc để Liễu Vận may một bộ quần áo.
Kết quả là ngay cả tấm vải rẻ nhất mà Lý Bình An cũng không mua nổi.
Cuối cùng sau khi đi một vòng, đành phải rời khỏi phố Khánh Phong.
Xem ra bất luận là thời đại nào, tiền vẫn là thứ không thể thiếu.
Trước mắt sắp qua năm mới, mặc dù trong nhà thiếu thốn nhưng dù sao cũng phải chuẩn bị đồ ăn tết.
Với lại hắn cũng đã dùng hết “Sinh Mạch tán” hơn nửa tháng trước.
Vương Đại Lực ngược lại rất biết làm việc.
Thấy Lý Bình An không thể trả tiền liền miễn phí cho hắn hơn hai tháng nữa.
Đây là một số tiền không nhỏ, Lý Bình An không thích nợ ân tình của người khác, nên mỗi một khoản tiền hắn đều nhớ kỹ, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trả.
Kéo xong tiểu khúc, thời gian một ngày thoáng chốc đã trôi qua.
Trên đường về nhà, lúc đi ngang qua quán trọ của chủ nhà, bỗng nhiên hắn dừng bước.
Trong khách điếm có rất nhiều hơi thở, theo lý thuyết thì chuyện này không có gì hiếm lạ.
Quán trọ ngày nào cũng có rất nhiều thực khách.
Nhưng những hơi thở hôm nay này lại rất khác nhau, đều là nam.
Hơn nữa đều là những tên nam tử cường tráng.
Lý Bình An còn nghe thấy tiếng đồ vật bằng sắt va chạm mặt đất phát ra âm thanh.
Nhưng mà Lý Bình An chỉ hơi dừng lại một chút liền tiếp tục đi về phía trước.
Người ta thường nói “Ăn no mặc ấm, bớt can thiệp chuyện vô bổ.”
Chuyện khổ không nói ra ngoài, chuyện vui không tự đắc, chuyện vô bổ không quan tâm thì mới có thể sống dài lâu.
Ai ngờ về đến nhà không bao lâu, bên ngoài nhà liền vang lên tiếng đập cửa dữ dội.
“Mở cửa! Mở cửa!”
Cửa vừa mở ra, mấy đại hán vạm vỡ liền bước vào từ bên ngoài.
Không nói hai lời đã tìm ghế trong sân ngồi xuống.
Những đại hán này đều mặc quần áo màu nâu thống nhất, mang lại cho người ta một cảm giác hùng hổ dọa người, vừa nhìn liền cảm thấy không giống người tốt.
“Mấy vị là?”
Đại hán cầm đầu nói: “Ở đây có phải là nhà của Thường Tứ không?”
Thường Tứ, chính là chủ nhà của Lý Bình An.
“Nếu mấy vị muốn tìm ông chủ Thường nói chuyện, thì tới quán trọ Cát Tường là được.” Lý Bình An nói.
“Ngươi không cần nhiều lời! Phòng này không cho thuê nữa, mau thu dọn đồ đạc của ngươi rồi rời khỏi đây đi.”
Đại hán không khách sáo chút nào.
Giọng điệu của Lý Bình An vẫn bình tĩnh như cũ: “Mấy vị là người của ông chủ Thường?”
“Chúng ta là chủ nợ của hắn.”
Một người khác rút ra thanh đao ngắn bên hông ra để lên bàn: “Đừng có nói con mẹ nó nhảm nữa, mau cút xéo đi!”
Ý định uy hiếp hết sức rõ ràng.
Lý Bình An nói: “Thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên, chỉ là vội vàng như vậy không kịp dọn đồ. Không biết các vị có thể cho ta một ngày để thu dọn đồ đạc, tiện thể tìm một chỗ ở khác hay không?”
Đại hán cầm đầu lúc này mới đứng dậy: “Coi như tiểu tử ngươi thức thời, nhớ tranh thủ thời gian đó.”
“Được.”
Đợi mấy người đó rời đi, Liễu Vận mới thò đầu ra từ trong nhà.
“Chúng ta phải dọn đi sao?”
“Không cần, để ta đi tìm Thường Tứ nói chuyện.”
Lý Bình An tìm được Thường Tứ tại quán trọ.
“Là Bình An à? Có chuyện gì không?”
Vẻ mặt Thường Tứ buồn thiu, trong giọng nói cũng hơi mệt mỏi.
“A Phúc, cho một bình trà.”
“Ông chủ Thường, ta không tới đây để uống trà.”
Lý Bình An đi thẳng vào vấn đề, kể lại một lần chuyện xảy xa lúc nãy.
Thường Tứ thở dài một hơi: “Đám khốn kiếp đó vậy mà lại đến tìm ngươi.”
“Ông chủ Thường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thường Tứ một bụng nước đắng, một năm một mười kể ngọn nguồn mọi chuyện cho Lý Bình An nghe.
Gần đầy trong Lạc Thủy thành có một bang phái mới nổi, tên là “Phi Ưng bang”.
Cộng lại không tới hơn năm mươi người, thế nhưng mỗi người đều có thân thủ cường tráng.
Cùng với bang phái bản địa phát sinh mấy trận đấu lớn, nhưng không thể áp chế Phi Ưng bang, ngược lại còn để nó trở thành một thế lực.
Thậm chí còn đoạt địa bàn, địa bàn không đoạt được thì đến từng nhà đòi phí bảo hộ.
Lúc Thường Tứ còn trẻ từng vào nam ra bắc, cũng có vài phần địa vị tại Lạc Thủy thành.
Thời điểm trước đây, những bang phái khác quản lý cũng chưa từng thu phí bảo hộ của Thường Tứ.
Hiện tại bang phái mới đến này là nghé con mới sinh không sợ cọp, có thể bất chấp tất cả.
Thường Tứ muốn nhượng bộ cho yên chuyện, bèn nộp một ít phí bảo hộ.
Thế nhưng Phi Ưng bang này lại không vừa lòng, dường như muốn lấy Thường Tứ lập uy.
Liền chơi nhổ lông dê.
Hắn không trả tiền, vậy thì cho người đến quán trọ của Thường Tứ, kêu ấm trà liền ngồi cả ngày.
Dọa cho khách khác không dám đến.
Lý Bình An uống một hớp trà: “Vậy bây giờ ông chủ Thường định làm sao?”
Thường Tứ hừ một tiếng: “Cùng lắm thì cá chết lưới rách. Mẹ! Lão tử cũng không phải quả hồng mềm.”
Tuy lời nói cứng rắn, nhưng Lý Bình An có thể nghe được.
Thường Tứ cũng không muốn làm lớn chuyện, dù sao hắn đã lớn tuổi như vậy rồi, còn có một nhà lớn nhỏ.
Không phải như lúc còn trẻ, một người ăn no cả nhà không đói bụng.
Nhưng nếu nhường nhịn nhiều lần, đám gia hoả này sẽ được đằng chân lân đằng đầu.
Hiện giờ không chỉ uy hiếp Thường Tứ, ngay cả người thuê nhà của Thường Tứ như Lý Bình An cũng chịu liên luỵ.
Lý Bình An có thể rời đi ngay, thế nhưng ở Lạc Thủy thành làm gì còn có nhà cho thuê nào rẻ như vậy.
Huống chi trong thời gian ngắn, cũng không thể tìm được chỗ thích hợp.
Thường Tứ nhìn ra sự khó xử của Lý Bình An, có hơi áy náy nói:
“Lần này là do ta liên lụy ngươi, để ta kêu quản gia lấy một ít tiền, ngươi tìm chỗ khác ở đi.
Chờ đến khi ta thu xếp bên này xong, ngươi có thể trở về bất cứ lúc nào.”
Không đợi Lý Bình An nói gì, quản gia liền mang tiền đi tới.
Lý Bình An duỗi tay lần mò, số tiền lúc trước hắn đưa cho Thường Tứ chỉ đủ tiền thuê nhà hai tháng.
Mà số tiền này lại đủ để thuê nhà trong một năm.
Nói thế nào thì Thường Tứ vẫn luôn đặc biệt quan tâm hắn.
Lý Bình An do dự một chút: “Ông chủ Thường, tụ điểm của Phi Ưng bang này ở đâu?”
“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?” Thường Tứ khó hiểu.
“Ta đi tìm bọn họ nói chuyện.”
“Vô dụng thôi, nếu có thể nói chuyện được thì đã nói từ lâu rồi.”
Thường Tứ lại nói: “Ta nhận ý tốt này của ngươi, đám người kia không phải là người dễ nói chuyện, cẩn thận tự rước lấy họa.”
Nói đến đây, Thường Tứ thở dài.
Hắn từng cho rằng ngày thường bản thân giao thiệp với rất nhiều bằng hữu, lấy nghĩa làm đầu.
Ai ngờ được lúc xảy ra chuyện, những bằng hữu cáo chó kia đều lập tức giải tán, sợ tránh hắn còn không kịp.
Đến cuối cùng lại phải nhờ một khách trọ ra mặt thay.