Vương Nghị xấu hổ cười ngượng ngùng: "Tiên sinh ngài yên tâm, bằng hữu này của ta rất đáng tin cậy!” Bàn Tuấn vội vàng gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ nghiêm khắc giữ mồm giữ miệng. Sau một hồi im lặng, từ trong miệng Khổng Dương phun ra lời lẽ lạnh lùng đầy sát ý. “Ngươi xuống đến âm tào địa phủ cũng đừng trách ta.” Ong!! Một âm thanh sắc bén chói tai ù ù vang vọng xung quanh. Hai người bị âm thanh này làm cho giật mình, cả hai đều hoảng sợ. “Chạy đi!” Vương Nghị...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.