Mục lục
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xem ra vương phi thật sự hoàn toàn không biết gì về bổn vương cả, thậm chí trước đại hôn cũng chưa từng hỏi thăm bổn vương một chút."

Hắn liền như vậy cúi mâu nhìn nàng ôn hòa nói, tuy vẫn là đang cười nhưng lại mang theo một tia lạnh như băng.

Nhạc Sở Nhân có chút nhíu mày, hắn hoài nghi nàng ? Nhưng là hoài nghi có thể hoài nghi ra cái cái gì? Thân thể này quả thật là của Nhạc Sở Nhân a, đốt thành tro cũng là Nhạc Sở Nhân, chỉ có nàng có phải Nhạc Sở Nhân hay ko mà thôi, cứ việc tên giống nhau.

"Thất vương phi, ngài là thật không biết hay cố ý khảo nghiệm Thất vương gia vậy? Thất vương gia trong phủ nhưng là không có một nữ quyến, năm đó phụ hoàng còn từng ban thưởng cho Thất vương gia vài cái thiếp, nhưng đều bị Thất vương gia từ chối ."

Một sườn phi của Phong Duyên Thiệu đi tới, như là hoà giải hoặc như là giúp Phong Duyên Thiệu nói tốt, lại giống như có vài phần hâm mộ lôi kéo tay Nhạc Sở Nhân.

Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Phong Duyên Thương đã muốn đi vào đại sảnh:

"Ngươi thật đúng là được cho kỳ ba một đóa!"

Đây là tự đáy lòng tán thưởng. Phong Duyên Thiệu lưng cứng đờ, bên kia ngồi ở chủ vị thượng vừa vặn có thể thấy được Phong Duyên Thương biểu tình, Phong Duyên Thiệu cười khẽ:

"Thất đệ cùng đệ muội ở chung hình thức đặc biệt. Nếu như đệ muội cảm thấy cô đơn, muốn thất đệ nạp hai cái thiếp thất cùng đệ muội làm tỷ muội cũng không phải là không thể a."

Không biết thiệt tình hoặc là giả ý, Phong Duyên Thiệu liền nói như vậy. Nhạc Sở Nhân vừa vào đến, vị sườn phi ben cạnh nghe vậy uay đầu nhìn về phía nàng.

Ngoài ý muốn là Nhạc Sở Nhân không có biểu tình đặc biệt gì, vẫn cười tủm tỉm thoạt nhìn bộ dáng thực sung sướng:

"Ngũ ca thật không phúc hậu, hỏi một vị thê tử giúp trượng phu tìm tiểu lão bà được không. Ta muốn là nói không được, ngũ ca ngươi khẳng định nói ta keo kiệt là cái đố phụ, ta mà nói được, khó bảo đảm ta ngày nào đó tâm tình không tốt liền tát một phen độc dược đem bọn họ đều độc chết."

Đến bên người Phong Duyên Thương ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân nói thực vui vẻ.

Hai cái sườn phi đứng ở Phong Duyên Thiệu bên người, nghe lời nói của Nhạc Sở Nhân như nói ra tâm tư các nàng, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.

Phong Duyên Thiệu có nháy mắt ngốc lặng, sau đó lắc đầu bật cười:

"Thiên hạ trăm ngàn nữ nhân, ngươi không ngừng hạ độc, nhưng khó đảm bảo thất đệ không ngừng nạp?"

Lời hắn vừa nói ra, hai cái sườn phi bên người vẻ mặt buồn bã. Nhạc Sở Nhân cười sáng lạn đến cực điểm:

“ Lời nói vừa rồi của ta ngũ ca không có nghe rõ ràng, ta nói tát một phen độc dược đem bọn họ đều độc chết, bọn họ này bao hàm cả thất đệ ngựa đực của ngươi a!”

Nàng có chút tức giận, Phong Duyên Thiệu một bộ dáng không xem nữ nhân ra gì thực làm nàng nổi bão rồi.

"Vương phi, việc này đều là ngũ ca giả thiết, không phải chủ ý của bổn vương, tại sao lại muốn mắng bổn vương?"

Phong Duyên Thương nghe không nổi nữa, hắn thật trong sạch nha, lại bị Phong Duyên Thiệu nói thêm vài câu, khó bảo đảm sau này Nhạc Sở Nhân sẽ không thấy hắn không vừa mắt mà hạ độc a. Bất quá lại không hiểu tâm tình lại rất tốt, tức giận vừa rồi đều biến mất.

Nhạc Sở Nhân tà tà ánh mắt nhìn lướt qua vẻ mặt vô tội của Phong Duyên Thương, cong lên khóe môi:

"Nói cũng đúng, hậu viện của ngươi cũng không có một đám tiểu lão bà. Bất quá ở thời đại này, nam nhân có bản lĩnh tượng trưng chính là có một đám lão bà cùng một đống đứa nhỏ, ta có thể hiểu được. Ngươi nếu muốn làm cho ngoại nhân thoạt nhìn thấy là nam nhân có bản lĩnh, hoàn toàn có thể học tập ngũ ca. Theo ta thấy về phương diện này ngũ ca cũng rất thành công a!"

Một bên bưng lên chén trà, Nhạc Sở Nhân từ từ nói, nhưng người tinh ý liền nghe ra nàng đang châm chọc a.

Phong Duyên Thương cười cười không nói lời nào, gần một tháng qua hắn cũng coi như hiểu biết Nhạc Sở Nhân , lúc nàng tâm tình không tốt, tốt nhất không nên nói thêm lời nào.

Phong Duyên Thiệu nheo mắt nhìn chăm chú vào Nhạc Sở Nhân, gần một tháng qua hắn đã phái người điều tra Nhạc Sở Nhân, nhưng vô luận điều tra theo phương nào, ngũ tiểu thư thượng thư phủ vẫn là thứ nữ không được coi trọng. Càng miễn bàn cùng y thuật, độc thuật có liên quan , nhưng lại tinh thông như vậy. Hôm nay này một phen ngôn luận, cho dù là thượng thư phủ Nhạc Sở Nhân hay là bất kì nữ tử Đại Yến nào chỉ sợ đều không thể nói ra a.

Hắn trời sinh vốn tính cẩn thận, hoài nghi rất nhiều. Ngược lại Phong Duyên Thương lại rất nhanh tín nhiệm người ta, hơn nữa hắn nhìn ra được, vị Thất vương phi không giống người thường này lại rất đúng khẩu vị Phong Duyên Thương.

Đại sảnh nhất thời lâm vào yên tĩnh, Nhạc Sở Nhân không cảm thấy có gì không được tự nhiên, nhưng thật ra hai cí sườn phi của Phong Duyên Thiệu bộ dáng lại có chút lo lắng, muốn nói gì đó lại do dự, dùng ánh mắt trao đổi hồi lâu vẫn không nói nên lời.

"Cái gì chó má đại phu, cút cho ta! Người đâu? Ngũ ca, ngũ ca ngươi mau phái người tiến cung, đem ngự y đến, ta muốn ngứa chết a."

Tiếng hô của Phong Duyên Tinh từ bên ngoài truyền vào, còn có thanh âm mấy đại phu thỉnh tội.

Nghe được thanh âm của Phong Duyên Tinh, Nhạc Sở Nhân liền vui vẻ. Buông chén trà quay đầu xem xét ngoài đại sảnh chuẩn bị xem diễn.

Quả nhiên, ngay sau đó Phong Duyên Tinh từ bên ngoài chạy vội vào, hoa pơhục màu đỏ trên người đã nhăn nhúm không thành bộ dáng, ngực lộ ở ra ngoài, trên da thịt nổi một tầng màu đỏ như bệnh sởi, có vài chỗ bị hắn gãi đã chảy máu.

Hắn vài bước chạy vội tới bên người Phong Duyên Thiệu, một bên cao thấp gãi một bên hét lớn kêu to. Phong Duyên Thiệu thờ ơ, hai cái sườn phi lại tiến lên quan tâm, nhưng nhìn đến hắn đầy người hồng chẩn lại không dám đụng vào hắn.

Nhạc Sở Nhân có chút hứng thú, chống cằm nhìn trò vui. Phong Duyên Thương lắc đầu, sau đó xoay người nhìn Nhạc Sở Nhân, vẻ mặt cũng có chút bất đắc dĩ:

"Vương phi, cho hắn giải dược đi."

Nhạc Sở Nhân chớp mắt nhìn chằm chằm Phong Duyên Thương, con ngươi phản chiếu khuôn mặt hắn tuấn mỹ ôn hòa, có chút đắn đo.

"Thập bát, hướng thất tẩu ngươi xin lỗi."

Thanh âm Phong Duyên Thiệu đột nhiên vang lên, Phong Duyên Tinh sửng sốt, ngay cả hai cái sườn phi kia cũng đều sửng sốt.

"Ngũ ca, ngươi nói cái gì vậy?"

Phong Duyên Tinh xem xét hai vợ chồng Phong Duyên thương đang diễn màn liếc mắt đưa tình phía đói diện, không rõ vì sao Phong Duyên Thiệu lại nói như vậy.

"Ngươi thành tâm thành ý hướng thất tẩu ngươi xin lỗi, ngươi lập tức có thể hết ngứa."

Phong Duyên Thiệu nhìn lướt qua bên kia, hắn ngồi ở chỗ này, chỉ có thể nhìn được đến bộ dáng Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt vô tội.

Phong Duyên Tinh nghe vậy tức giận trừng mắt:

"Ta trên người ngứa là nàng làm?"

Phong Duyên Thiệu nghiêm mặt:

"Còn muốn vô lễ? Ngươi nếu lại tiếp tục, ăn đau khổ càng nhiều."

Phong Duyên Tinh cắn răng:

"Ta đi nói cho phụ hoàng!"

"Thập bát, ngươi muốn tới chỗ phụ hoàng cáo cái gì?"

Thanh âm Phong Duyên Thương từ sau đầu truyền đến, Phong Duyên Tinh lập tức dừng bước, trừng mắt nhìn thoáng qua Phong Duyên Thương, sau đó tầm mắt như đao nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân.

Nhạc Sở Nhân gác chân, cười tủm tỉm nhìn hắn:

"Ta nơi này còn có 'Da tróc thịt bong tán', 'Đầu tiết như tuyết hoàn' 'Thối thí mấy ngày liền phấn' 'Nước mũi giàn giụa yên', a, còn có ta mới nghiên cứu chế tạo ra 'Nam biến nữ nữ biến nam thần kỳ thiếp giấy' . Không biết tiểu thập bát muốn thử thứ nào một chút nha?" ( Eo mấy loại dược của tỷ ạtật biến thái, ta cứ để nguyê đó nghe có vẻ lạ tai hj hj)

"Ngươi… "

Phong Duyên Tinh gãi ngực, một bên nghiến răng nghiến lợi hung hăng nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, hận không thể đem nàng ăn luôn.

Nhạc Sở Nhân cười đến thực vui vẻ:

"Cái kia 'Nước mũi giàn giụa yên', Nghiêm Thanh đại hộ vệ đã thử qua, không bằng tiểu Thập bát đi hỏi một chút, kia năm ngày năm đêm nước mũi giàn giụa tư vị ra sao ?!"

Sĩ Thủ chỉ chỉ Nghiêm Thanh đang đứng ở ngoài đại sảnh, Nhạc Sở Nhân tương đương đắc ý.

Nghiêm thanh vô ý thức lui về phía sau từng bước, ánh mắt các hộ vệ Thất vương phủ khác đều lộ vẻ đồng tình, đặc biệt khi nhìn đến Phong Duyên Tinh kia một thân hồng chẩn đang cực kì thống khổ.

Liếc mắt nhìn Nghiêm Thanh lui về phía sau, Phong Duyên Tinh biết hắn khẳng định là đã từng ăn đau. Tuy nhiên, nhìn bộ dáng Nhạc Sở Nhân đắc ý dào dạt, hắn liền tức giận khó kiếm chế a.

"Thập bát, hướng thất tẩu ngươi xin lỗi."

Thanh âm Phong Duyên Thiệu bình tĩnh lại cất lên, Phong Duyên Tinh khẽ cắn môi, áp chế đấy bụng phẫn hận :

"Thất tẩu đại nhân đại lượng, đừng so đo với tiểu đệ."

Nhạc Sở Nhân hé miệng, Phong Duyên Thương bên người cầm tay nàng, mặc dù không nói cái gì, nhưng trong mắt viết rõ mong nàng thủ hạ lưu tình.

"Đinh đương, đem ngân châm của ta đến đây."

Đứng lên, Nhạc Sở Nhân cước bộ thản nhiên hướng Phong Duyên Tinh đi đến.

Đinh đương từ ngoài chạy vào, hướng về phía mấy người khác hành lễ, sau đó đem cuốn trấn mở ra, mấy trăm cây ngân châmxuất hiện, Phong Duyên Tinh da mặt run rẩy.

Cầm một ngân châm lớn nhất, Nhạc Sở Nhân vẻ mặt cười hiền lành đi đến bên người Phong Duyên Tinh. Phong Duyên Tinh gắt gao nhìn chằm chằm tay cầm ngân châm của nàng, yết hầu động động.

Mạnh mẽ cầm trụ cánh tay Phong Duyên Tinh, lôi kéo hắn đưa lưng về phía nàng. Nhạc Sở Nhân xuống tay cực nhanh, nháy mắt liền hướng mông hứn đâm xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK