Mục lục
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Nam Trúc Hải ở tây nam Đại Yến, biệt viện Hoàng gia tính đến nay đã có hơn hai trăm năm tuổi thọ.

Trước ngày rời khỏi Hoàng thành, Nhạc Sở Nhân từng gửi một phong thư cho Bùi Tập Dạ, nói rõ việc hắn chăm sóc Phong Niên Phi cũng đã lâu rồi, tốt nhất là nội trong ngày hôm nay nên đưa bé về Đại Yến với cha mẹ.

Bùi Tập Dạ có nghe lời không nàng không biết, thế nhưng Nhạc Sở Nhân đoán tên này chắc chắn chín phần không thèm đế ý đến. Với cái tính tình tùy ý của Bùi Tập Dạ, làm sao có thể nghe lời nàng.

Đi tới Nhánh Nam, trên đường rất thong thả, tựa như một đoàn người đi du sơn ngoạn thủy, đi mệt rồi lại dừng lại một nơi chơi vài ngày. Đây là một chuyến hành trình mới mẻ đối với Nhạc Sở Nhân, lại tương đối hiếu kỳ.

Trương Khác và  Đinh Đương là tân hôn, hai người dính nhau như keo kéo không ra, một chiêu kích sát nhân khẩu còn độc thân trong đoàn.

Đã gần tới nơi rồi, non nước sông núi ngày càng nhiều. Bên này không bị quấy nhiễu bởi chiến tranh, mười phần yên ả tường hòa.  (MTLTH.dđlqđ)

Đoàn người còn chưa tới Trúc Hải, rừng trúc ven đường cũng rất tươi tốt. Dân chúng nơi này sẽ không tùy tiện đi sâu vào trong rừng trúc, bởi vì tất cả mọi người đều biết trong đây có biệt viện Hoàng Gia. Nếu như vẫn cố tính đi vào, sẽ bị coi như đạo chích thích khách mà trực tiếp giết chết, quan phủ nơi đây sẽ không chịu trách nhiệm, dù có chết cũng không được chết minh bạch.

Vì lý do này mà dọc đường đi không nhìn thấy người nào cả, bao phủ cả tầm mắt là trúc xanh bừng bừng sức sống, trong không khí tựa hồ cũng có mùi trúc, hương vị rất dễ chịu.

“Thế nào, cảnh sắc hợp lòng nàng chứ?” Cửa sổ mở rộng, có thể nhìn rõ ràng cảnh sắc bên ngoài.

Người bên người chậm rãi nhắm mắt, một bộ dáng hết sức hưởng thụ, thoạt nhìn rất thích nơi này.

“Thích, rất thích. Có chút giống với nơi ta sống trước kia, khí hậu cũng rất giống.” Tóm lại một câu, nàng thực vừa lòng.

Môi mỏng khẽ câu, khuôn mặt tuấn tú nhiễm ý cười: “Nàng thích là tốt rồi, ta chỉ sợ nàng không thích nơi này.”

“Không có gì là không thích, chỉ cần có chàng ở bên cạnh, ở đâu cũng tốt.” Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, cười tủm tỉm.

“Lời này ta thích nghe, nói lại lần nữa xem.” Đưa tay lên xoa đầu nàng, Phong Duyên Thương bộ dạng còn muốn nghe nữa.

“Chỉ cần có chàng bên cạnh, ở đâu cũng tốt.” Nàng như ý nguyện nói lại cho hắn nghe, người nào đó còn cười rất vui vẻ.

Ngả mình dựa vào trong lòng hắn, Nhạc Sở Nhân không nháy mắt nhìn ra bên ngoài: “Biệt viện ở đâu?”

“Ta chưa từng tới nơi này, thế nhưng ta đoán hẳn là đi qua ngọn núi này sẽ đến.” Hắn chậm rãi gật đầu, nói ra suy nghĩ của bản thân.

“Đoán sao? Được rồi, tạm thời tin chàng.” Hắn đoán thì kệ hắn, dù sao đây cũng phải là vấn đề quan trọng.

Đoàn xe chạy sâu vào trong rừng trúc, đường này rõ ràng là chuyên môn cho xe chạy qua. Trên mặt đất không có lấy một ngọn cỏ, dù vẫn còn chút đá nhỏ nhưng không phải chuyện gì lớn.

Phía sau xe ngựa truyền ra tiếng  cười của  Đinh Đương, Nhạc Sở Nhân nhịn không được cười khẽ, Phong Duyên Thương ngồi bên cạnh khuôn mặt nhìn qua có chút phiền chán.

“Sao chàng lại như vậy chứ? Như thế nào, không thể xem người khác tú ân ái trước mặt mình sao?” Nhìn bộ dạng kia của hắn, Nhạc Sở Nhân lại càng cảm thấy vui vẻ.

Hắn khẽ lắc đầu: “Chỉ là đột nhiên xen vào thanh âm của người khác, ta cảm thấy rất phiền.” Lúc bình thường, không có mệnh lệnh của hắn, ai dám lung tung nói cười?

“Đúng vậy, chàng chính là lão đại, người khác nói cười chàng cũng không quen nhìn. Đến nơi rồi thì chàng không cần cảm thấy phiền nữa, dù sao người ta cũng là tân hôn, đang đi hưởng tuần trăng mật, hai người họ còn ước gì cách chúng tax a xa chút, người ta còn chê chúng ta vướng bận đó.” Nàng bĩu môi, bản chất của cổ nhân vẫn là quyền giả.

“Đúng vậy, chúng ta vướng bận.” Ôm lấy nàng, Phong Duyên Thương thở dài, dù sao mỗi lần như vậy đều bị nàng thuyết phục.

“Xem chàng kìa, đến lúc đó hai ta cũng liếc mắt đưa tình, ghê tởm chết người khác.” Rúc vào lòng hắn, Nhạc Sở Nhân đề ra một ý kiến có vẻ hay.

“Việc này như thế nào lại gọi là ghê tởm? Hai ta mới là bình thường.” Hắn nghiêm túc nói.

“Trong mắt chàng là bình thường, nhìn người khác lại thành ghê tởm, tiêu chuẩn kép của chàng khiến ta mở rộng tầm mắt.” Nàng cảm thấy lòng mình rất hỗn loạn, nam nhân này, bá đạo thật.

“Nàng không thích.” Phong Duyên Thương cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu có chút nguy hiểm.

“Thích thích. Chàng ấy, dù có làm chuyện ác chuyện xấu ta cũng vẫn thích chàng.” Nàng liên tục gật đầu, cổ nhân này, cứ được một tấc lại muốn tiến một thước.

Tiến sâu vào trong Trúc Hải, xe ngựa bắt đầu chuyển hướng, đại khái đi khoảng hai khắc liền xuất hiện một cái hồ.

“Đã đến.” Thấy hồ kia, Phong Duyên Thương mở miệng nói. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân đang dựa vào người hắn, nghe vậy liền nhổm người dậy, nghiêng đầu thấy, nàng liền lập tức cảm thán.

“Thật đẹp.” Trúc xá nằm bên cạnh hồ, trời xanh mấy trắng, rừng trúc xanh ngắt bừng bừng sinh cơ, hồ nước trong suốt như mặt gương phản chiếu mọi vật, đẹp đến mức khó có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.

Loáng thoáng sâu trong rừng trúc còn có thể nhìn thấy từng dãy trúc xá đơn giản, đây chắc là nơi ở của nhóm thị vệ.

“Đúng vậy.” Phong Duyên Thương cảm thấy rất vừa lòng, nơi này như thể ngăn cách với thế giới xô bồ ngoài kia, chỉ có hai người bọn họ, càng ngẫm càng thấy tốt.

Xe ngựa dừng lại, hai người lần lượt xuống xe, gió mang mùi hương tươi mát đặc trưng thổi tới, tuy ẩm ướt nhưng rất dễ chịu.

“Vương phi, nơi này thật tốt.” Hai người vẫn bị Phong Duyên Thương xem thường từ xe ngựa phía sau đi xuống.  Đinh Đương mặt mày hớn hở, hoàn toàn là bộ dáng của một nữ nhân hạnh phúc.

Nhạc Sở Nhân gật đầu: “ Đúng vậy, ở đây tùy ý hai người các ngươi thân thiết, chỉ cần không ầm ĩ đến người khác, chắc chắn không có người quấy rầy các ngươi.”

Nháy mắt mặt  Đinh Đương đỏ bừng, Trương Khác vừa nghe thấy lời này của Nhạc Sở Nhân liền biết đây là lời nhắc nhở. Hắn cúi đầu chắp tay: “Thuộc hạ biết tội, lần sau tuyệt đối không tái phạm.”

“Được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn, nhanh chóng ôm nương tử nhà ngươi đến phòng xa nhất mà nghỉ ngơi đi thôi.” Nhạc Sở Nhân vẫy vẫy tay, thiện ý khuyên nhủ đừng nên xuất hiện trước mặt Phong Duyên Thương.

“Vâng.” Trương Khác lập tức đáp ứng, sau đó dắt  Đinh Đương rời đi.



Tập tin gởi kèm:


thengoai.jpg [ 40.29 KiB | Đã xem 133 lần ]

d3bc67f75401b05fe910jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK