Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu
Một tay hắn ôm chắc thắt lưng cô, tay kia nâng lên, làm động tác như đang cầm nắm vật gì đó. Một giây sau, quả bóng bàn trên kệ ti vi bay thẳng vào lòng bàn tay hắn.
Nhạc Sở Nhân sửng sốt, nhìn bóng bàn trong tay hắn, thổn thức: “Đại Tướng quân, anh đây chính là dị năng á.”
“Chuyện này cũng bình thường thôi, chỉ là chút nội lực thôi.” Hắn tung hứng bóng bàn trong tau, đột nhiên hắn vung tay. Bóng bàn bay thẳng ra ngoài, bay qua sân, lướt qua cổng lớn, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhạc Sở Nhân rướn cổ nhìn trong chốc lát, thị lực nàng không tốt, cơ bản nhìn không được. Nhưng cô có thể khẳng định rằng nó bay đi rất xa. (MTLTH.dđlqđ)
“Tuy em rất hâm mộ loại năng lực của anh, nhưng anh phải khổ luyện hơn hai mươi năm mới có thể đạt được trình độ này. Đời này của em hẳn là muốn cũng không được.” Cô thở dài, đúng là có chút ít ghen tị, nhưng phải công nhận là nhìn động tác này man thật.
Hắn vỗ vỗ thắt lưng nàng: “Nếu muốn xem tiếp, cứ tìm anh.”
Nhạc Sở Nhân cười tủm tỉm: “Được đấy, đến lúc đấy anh phải biểu diễn cho em xem đấy.”
Cốc cốc cốc.
Nhạc Sở Nhân vừa dứt lời, cửa lớn liền có tiếng gõ. Hai người liếc nhau, Nhạc Sở Nhân lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Diêm Cận mặc quần áo vào, vài bước tới cửa nhìn người đi đằng sau Nhạc Sở Nhân. Không ai khác ngoài lão thái thái.
“Lão thái thái, người đến đây là để điều tra việc gì phải không? Có phải người đã nghe được cái gì?” Nhạc Sở Nhân chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm nghiêng đầu nhìn lão thái thái mặc một bộ đồ rất thời thượng màu trắng. Khí chất này của lão thái thái, nghiễm nhiên không thể một hai năm mới có thể luyện ra. (MTLTH.dđlqđ)
Lão thái thái lườm cô một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn lầu hai, liếc mắt đã thấy Diêm Cận, nụ cười trên miệng đầy ẩn ý.
“Diêm tiên sinh thì sao? Xem ra cậu ta có vẻ như không về được rồi, tính toán cả đời ở thế giới này sao?” Lão thái thái vừa bước lên bậc thang, vừa nói.
Nhạc Sở Nhân vô tư trả lời: “Tất nhiên rồi ạ. Nếu như anh ấy muốn về, con sẽ không để cho anh ấy được như ý.”
Lão thái thái quay đầu nhìn cô: “Xem ra lần này là thương người ta thật?”
Cô nhíu mày: “Tin tức của người linh thông thật. Không phải người đi hỏi anh tiểu Giang đấy chứ? Lão thái thái của con, người đúng là để bụng đến chuyện chung thân đại sự của con.”
Lão thái thái hừ mấy tiếng: “Ta không quan tâm con còn có thể quan tâm ai? Từ ngày ta nhặt được con trong rừng cây, có khi nào ta không lo lắng cho con?”
“Đúng vậy đúng vậy, trên đời này dù có quên ai con cũng không quên lão thái thái người. Công nuôi dưỡng còn lớn hơn công sinh thành, người nuôi lớn con, con tuyệt đối sẽ hiếu thảo với người cho đến giây phút người lâm chung.” Nhạc Sở Nhân cúi đầu khom lưng, rất khoa trương.
Lão thái thái không một chút lưu tình cốc vào đầu cô một cái rõ đau: “Ở đấy mà nói hươu nói vượn, còn nói nữa có tin ta đá con mấy cái không?”
Nhạc Sở Nhân ôm đầu, cười hớn hở: “Vâng vâng vâng, con không bao giờ nói hươi nói vượn nữa, những lời này con chỉ để trong lòng.”
Lão thái thái trừng mắt nhìn cô, bước chân lên bậc thang cuối cùng.
“Diêm tiên sinh.” Lần này lão thái thái đánh giá Diêm Cận rất kĩ càng, là cái loại mắt nhìn của mẹ vợ xem con rể.
Diêm Cận cúi đầu: “Lão phu nhân.” So sánh với lần trước, lần này thái độ của hắn cung kính hơn nhiều.
Lão thái thái cười cười, vòng qua người hắn đi vào phòng khách.
Nhạc Sở Nhân lại gần, huých hắn một cái: “Đừng khẩn trương, lão thái thái nghe nói chuyện của chúng ta mới tới đây xem náo nhiệt.”
Diêm Cận gật đầu, nhưng trong lòng vẫn chẳng nhẹ nhõm hơn chút nào. Trường hợp này là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm. Vả lại lão phu nhân không phải người đơn giản, hắn ít nhiều vẫn còn lo lắng suy nghĩ của lão thái thái đối với hắn. Chung quy là hắn sợ ảnh hưởng vị trí của mình trong lòng Nhạc Sở Nhân.
Trong phòng khách, ba người tách ra ngồi hai bên sô pha, lão thái thái nhàn nhã dựa người vào ghế. Một bên khác, Diêm Cận ngồi rất nghiêm chỉnh, Nhạc Sở Nhân vắt chéo chân, nghiêng người tựa vào người hắn, nhìn qua tâm tình rất tốt.
“Hai đứa có phải là nhanh quá không?” Sau một lúc lâu, lão thái thái mới mở miệng hỏi. Bà mới rời đi không lây, hai người này cứ như vậy mà hợp mắt nhau rồi. Cô nam quả nữ chung sống sớm tối với nhau, bà vẫn cảm thấy thế này thực không được.
“Nhanh sao? Lão tháo thái, bây giờ không phải những năm tám mươi người sống. Xã hội hiện tại, chỉ cần hợp ý nhau là có thể lăn giường được rồi. Hai đứa con vẫn tuyệt đối quy củ làm theo quy trình yêu đương, vả lại vẫn chưa làm những chuyện khác người. Lão thái thái, người còn không hài lòng?” Nhạc Sở Nhân phản kích rất nhanh, cô biết lão thái thái đang nghĩ gì, quanh đi quẩn lại vẫn là những suy nghĩ của xã hội cũ.
Lão thái thái nhìn hai người họ, nghe Nhạc Sở Nhân nói, trên mặt vẫn biểu hiện chút không hợp.
“Tiểu Giang đâu?” Nhắc tới hai chữ tiểu Giang, sắc mặt Diêm Cận liền đen sì.
Nhạc Sở Nhân thở dài: “Lão thái thái à, người đừng nhắc tới tiểu Giang nữa được không? Hay là chúng ta nói sang chuyện khác đi, lão yêu quái Dịch Vong sư kia đã chết rồi.”
Lão thái thái nhíu mày: “Thật sao?”
“Đúng vậy, chết trong tay bọn con.” Cô huơ huơ ngón tay, khuôn mặt rất đắc ý.
“Dễ dàng như vậy? Là hai đứa giết?” Lão thái thái không tin. Dịch Vong sư kia là lão yêu quái gần như bất tử, sẽ dễ dàng chết trong tay hai đứa nhỏ này sao?
Nhạc Sở Nhân cười cười: “Hay là con dẫn người đi xem. Vì làm thịt lão, Đại Tướng quân của con bị thương rất nặng đó.” Cô quay đầu nhìn Diêm Cận, trong đôi mắt đều là tình yêu.
Diêm Cận nhìn cô, đôi môi cong lên, nụ cười động lòng người như thế.
Nhìn hai người bọn họ, lão thái thái lắc đầu, bà vẫn cảm thấy cổ nhân là những tên không nên dựa vào nhất. Trong xương đều là chủ nghĩa đại nam nhân, lối sống, cách suy nghĩ khác hiện đại như vậy, làm sao có thể bên nhau cả đời được.
“Con lại đây, mau mang ta đi xem thi thể của Dịch Vong sư kia.” Lão thái thái đứng dậy, khí chất tao nhã cao sang như thể khắc vào trong xương.
“Không phải thi thể, lúc lão chết liền hóa thành một đống thịt.” Hai tay cô khoang một vòng, miêu tả một đống thịt như thế nào.
Lão thái thái ngạc nhiên: “Đi, đi xem.” Dứt lời liền dẫn đầu đi trước.
Danh Sách Chương: