Viết thư, chữ viết bằng cút lông của Nhạc Sở Nhân không tốt, liền dùng bút chì viết. Trong thư cho Diêm Cận có thêm một bức họa, là vẽ Phong Niên Đồng. Làm cữu cữu, Diêm Cận chắc cũng rất muốn thấy được Đồng Đồng, chỉ là khoảng cách quá xa. Nàng vẽ xuống dáng vẻ của Đồng Đồng, Đồng Đồng trong bức vẽ cùng Diêm Cận có chút tương tự.
Tất cả phong thư đều được gửi đi suốt đêm, ngay đêm đó, cửa sổ Ngự Thư Phòng nhất thời cũng khép chặt, Cần Vương cùng Cần Vương phi trong đó, không ai biết bọn họ cùng Thái tử điện hạ thương nghị cái gì.
Ngày Phong Duyên Thiệu lên ngôi đang đến gần, trong cung cũng rất bận rộn. tẩm cung của Hoàng đế, cung điện của nhóm nương nương tương lai ở, Phong Triệu Thiên vẫn còn một nhóm phi tử để lại trong cung, tất cả đều phải di chuyển phân bố sao cho cân xứng, cho nên trong lúc vô hình người ở trong cung cũng trở nên nhiều hơn. Nếu như nói kỹ hơn, thực ra nhiều nhất là cấm quân được bao bọc cả người bằng khôi giáp. Hơn nữa mỗi lúc đêm đến, trong cung đèn lồng được đốt không ngừng, còn có các chậu than được nhấc lên thật cao. Lửa trong chậu than được đốt cháy rừng rực, màu sắc ngọn lửa khác hẳn với ngọn lửa tầm thường, ngọn lửa kia quá sáng chói, không thể nhìn chăm chú vào một thời gian dài, nếu không mắt sẽ bị thương.
Phong Duyên Tinh từ phương nam trở về, ở phía sau hậu cung có một cung điện hoang phế trong cung điện hắn khiêm tốn ở đó, vô số những thứ quái dị đều được vận chuyển vào bên trong tòa cung điện kia. Có lúc cung nhân đi lại sẽ đụng phải những thứ cấm quân đang vận chuyển đó, vẫn luôn tránh ra, bởi vì nhóm cung nhân cũng lén lút truyền tai nhau, nói Thập Bát gia nghiên cứu loại độc dược làm cho người ta muốn chết không thể muốn sống không xog.
Cây cối đâm chồi, cỏ xanh mọc lên, trừ gió thổi có chút lạnh bên ngoài, một mảnh xuân ý dồi dào. (ý nói là bắt đầu chuyển xuân, tà để nguyên cho dễ nghe)
Đầy các loại đồ chất đống trong sân cung điện, một bóng dáng màu trắng vùi đầu ngồi chồm hổm bên tường đang bận việc gì đó.
Cửa viện, một người áo choàng dài khoác chạm đất đứng đó, mũ trùm đầu dựng lên, ở bên dưới mũ bị khẩu trang che lại, chính là Nhạc Sở Nhân.
Nàng hiện không làm được những thứ này, Thích Kiến lại ở Bắc Phương, Diêm Tô còn đang ở cữ, cho nên có thể làm những thứ này chỉ có Phong Duyên Tinh.
Phong Duyên Tinh đạo hạnh không đủ, nhưng bây giờ cũng không còn biện pháp, ngựa sống hơn ngựa chết nên dùng thôi.
"Khụ khụ khụ, , , Thất tẩu, xương cốt này hòa tan rồi." Bên tường, Phong Duyên Tinh sau một hồi ho khan kịch liệt. Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Nhạc Sở Nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn thành thành thục hơn rất nhiều mơ hồ có mảng tím bầm.
"Hòa tan chính là thất bại, đào hố chôn nó đi, tiếp tục làm lại lại." Thật giống như không thấy sắc mặt tím bầm của Phong Duyên Tinh, Nhạc Sở Nhân lạnh nhạt nói.
"Vâng." Phong Duyên Tinh đồng ý, đứng dậy giơ bình sứ nho nhỏ này lên đi tới góc tường, thân thể mơ hồ có chút sáng ngời.
Thở dài, chân mày Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu lại, hồi tưởng lại tất cả các bí thuật nàng đã xem qua trước đây, không có bất kỳ một quyền nào có đề cập tới Dịch vong sư. Nàng suy nghĩ mấy loại phương án, muốn thí nghiệm lần lượt một lần, nhưng nàng không cách nào ra tay, cho nên chỉ có thể mượn tay Phong Duyên Tinh để làm. Hắn mới nghiên cứu âm cổ, y thuật cũng chỉ mới nghiên cứu được một thời gian, hơn nữa lại làm âm cổ. Thất bại vô số lần, nàng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Thích Kiến cùng Diêm Cận tất cả đều viết thư hồi âm cho nàng, duy chỉ có chỗ của Bùi Tập Dạ là không có động tĩnh. Nàng không biết hắn làm cái gì, nhưng nàng vẫn có lòng tin, mặc kệ Dịch vong sư này có phải là người của hắn hay không, hắn cũng nói với nàng sự thật.
Phong Duyên Tinh vẫn còn tiếp tục, hắn cũng muốn thành công, nhưng không biết làm sao mỗi lần đều thất bại. Nguyên nhân thất bại không chỉ có chuyện hắn không có bốc đúng định lượng trong tài liệu, cũng bởi vì các loại tà môn này hiểu biết của hắn không đủ, cho nên hắn hoàn toàn ép không được luồng tà khí phát ra, mỗi lần đều bị độc đến chóng mặt. Cũng thật may là Nhạc Sở Nhân đã cho hắn uống một viên thuốc trước đó, nếu không khẳng định là hắn bị độc chết rồi.
Mặt trời dần lặn xuống ở phía tây, Nhạc Sở Nhân rời khỏi tẩm cung hoang phế này, đợi đến lúc trở về đến cung điện của Phong Niên Đồng thì mặt trời hoàn toàn đã lặn xuống.
Từ sau khi ra đời, Phong Niên Đồng thì phải một mình ở trong một cung điện, chỗ ở của Diêm Tô mặc dù cách nơi này rất gần, nhưng là không cho phép cả ngày lẫn đêm được ở cùng nhau.
Cô ấy làm mẫu thân lại không có biện pháp đến nơi này ban đêm, Nhạc Sở Nhân ngược lại là có thể. Diêm Tô cũng đã nói, mẹ đẻ là nàng ấy địch không lại với nàng cái nghĩa mẫu này.
Nhạc Sở Nhân cảm thấy những quy củ này rất biến thái, lo lắng đứa bé sẽ vô cùng lệ thuộc vào mẫu thân mà tính tình sẽ có thiếu sót. Muốn hắn từ nhỏ dưỡng thành tính tình độc lập, về sau giáo dục mới có ích.
Lệ thuộc vào thì sao chứ? Chỉ có ở cùng với mẫu thân nhiều hơn, ngày sau mới có thể hiếu thuận, nếu không những thứ hiếu thuận kia chỉ là nói ngoài miệng thôi. Bất luận Phong Duyên Thiệu hay là Phong Duyên Thương, từ nhỏ đều lớn lên như vậy, xem bọn họ có ai hiếu thuận? Cả ngày lục đục đấu đá, sớm quên hai chữ hiếu thuận viết như thế nào rồi. Cho nên, sau này con của nàng nàng nhất định phải tự tay chăm sóc, cho dù là không thể mỗi sự kiện nàng đều trải qua cùng đứa trẻ, nàng cũng nhất định sẽ là một mẫu thân có trách nhiệm cùng nghĩa vụ.
Còn chưa đi vào đại sảnh, đã nhìn thấy đứng bên ngoài đại sảnh là hộ vệ vương phủ, bọn họ ở nơi này, vậy đã nói lên Phong Duyên Thương tới đây rồi.
Chạy chậm đi vào, Phong Duyên Thương cũng đứng dậy đón, "Tại sao lại trở về trễ như thế?"
"Rất muộn sao? Lúc mặt trời vừa lặn xuống, ta đã trở lại." Cởi áo choàng ra, cung nữ ở một bên lập tức nhận lấy.
"Sau này trở về sớm một chút, giao phó xong xuôi, để cho đệ ấy tự mình suy nghĩ, nàng không cần ở cùng với đệ ấy." Giơ tay lên nắm ở bả vai nàng, Phong Duyên Thương nhẹ nhàng nói.
"Được." Gật đầu đồng ý, toàn bộ quá trình Nhạc Sở Nhân đều cười híp mắt.
Hai người đến trên giường êm ngồi xuống, Phong Duyên Thương từ trong tay áo lấy ra một phong thư tới đưa cho nàng, dấu niêm phong rõ ràng mở ra.
Nhíu mày, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phong Duyên Thương, "Tin từ Bùi Tập Dạ?"
Phong Duyên Thương nhàn nhạt gật đầu một cái, vẻ mặt không rõ.
"Nói gì vậy?" Nhận lấy, khóe môi Nhạc Sở Nhân cong cong.
"Nàng tự xem đii. Chỉ là, hắn thật đúng như lời nàng nói, rất đáng ghét." Đuôi lông mày khẽ nhếch lên, cặp mắt phượng tĩnh mịch kia không che dấu chút nào vẻ miệt thị.
Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng, "Đây là sự thật, không cần chàng nói." Rút thư hồi âm ở bên trong mở ra, đập vào mắt tờ giấy thứ nhất đều là các loại lời nói lên án nàng bất nhân bất nghĩa. Không trách được Phong Duyên Thương nói hắn đáng ghét, thật sự rất đáng ghét.
Trực tiếp bỏ qua nhìn tờ thứ hai, tờ thứ hai hơn nửa tờ tất cả đều là lên án, chỉ có hai hàng chữ phía dưới là chính sự.
Dịch vong sư này không phải ai khác, mà là Đông Cương. Hơn nữa, hắn cũng cảm thấy Dịch vong sư này là người của Vu giáo, nhưng hắn chưa bao giờ nghe nói qua còn có một nhân vật như vậy.
Hắn bây giờ cũng không dám tùy ý động thủ, hơn nữa quân đoàn Ô Nha của hắn đã bị tiêu diệt rồi, chết rất thảm.
Nhìn đến đoạn Ô Nha của hắn chết rất thảm, nàng rất không phúc hậu cười lên, này ngốc x. (nguyên văn tác giả để x…)
"Đông Cương có người tài ba bực này, không trách được lại không sợ hãi bất luận kẻ nào." Phong Duyên Thương khẽ than một tiếng, không ngờ Đông Cương giấu được sâu như vậy.
"Đúng vậy, đến giờ xem ra, Đông Cương này rất khó đối phó, cùng Nam Cương hoàn toàn là hai cấp bậc." Nam Cương tuy có nhân số Vu giáo đông đảo, nhưng đều là một ít nhân vật tép riu.
"Đại Yến cùng Đông Cương vẫn không vạch mặt, nửa tháng sau Ngũ Ca lên ngôi, sứ giả Đông Cương chắc đã trên đường rồi." Cứ như vậy, còn nghĩ là thật muốn lui tới hữu nghị sao?
"Tình huống này, tạm thời trước thận trọng thôi. Bùi Tập Dạ cũng không dám có hành động gì, nếu thật có một ngày đại chiến nổ ra, có lẽ chúng ta có thể liên thủ."(bắt tay)Mặc dù Bùi Tập Dạ khó trị, nhưng cóthế lực của nàng cùng hắn ngang nhau. Nhưng Đông Cương, vậy thì thật không tốt mà nói. Cái gọi là kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, vì lợi ích chung, hợp tác một chút cũng chưa hẳn không thể.
"Ta nghĩ, hắn sẽ rất nguyện ý." Phong Duyên Thương nhàn nhạt đáp lại, trong giọng nói miệt thị rất rõ ràng.
"Hắn nguyện ý hay không không quan trọng, quan trọng là, Cần Vương Điện hạ ngài nghĩ như thế nào?" Chỉ sợ hắn chính là đồng ý.
Cúi mắt nhìn nàng, mắt phượng như vực sâu, "Chính là liên thủ, cũng chỉ có thể là hắn đi cầu nàng, hơn nữa, phải nên lấy ra chút chân thành ." Cả Tây Cương bị hắn độc chiếm, khẩu vị của hắn cũng quá lớn.