“Đinh Đương, lại đây.” Nàng vẫy tay, Đinh Đương ôm Phong Niên Thiến nhanh chóng lại gần.
“Vương phi, tiểu Thế tử thực sự rất lợi hại. Bé tỉnh từ sáng sớm tới giờ mà không có chút buồn ngủ nào.” Nàng cúi người đặt bé vào trong lòng Nhạc Sở Nhân.
“Đúng vậy, nhìn ánh mắt này xem, rất có tinh thần.” Nhìn bé con trong lòng, Nhạc Sở Nhân tràn đầy vui mừng.
Phong Duyên Thương lại gần Nhạc Sở Nhân, cúi đầu mới nhìn được bé con mới được một tháng tuổi nhà mình, khóe môi khẽ cong: “Con nhìn rất giống nàng.”
“Sao ta nhìn lại thấy con giống chàng vậy?” Nhạc Sở Nhân nhíu mày, càng nhìn càng thấy giống.
“Giống ta ba phần, giống nàng bảy phần.” Phong Duyên Thương nói.
“Rất được đó, sở hữu tất cả nét đẹp của chúng ta.” Cạ mũi mình vào mũi bé con, Nhạc Sở Nhân không chút nào keo kiệt khen.
“Ta không hề nhìn thấy khuyết điểm nào trên người nàng. Hy vọng một nam một nữ trong tương lai của chúng ta đều giống nàng, hoàn hảo không khuyết điểm.” Ôn nhu nói xong, Đinh Đương đứng một bên nghe cũng cảm thấy đỏ mặt. (MTLTH.dđlqđ)
Nhạc Sở Nhân hé miệng cười: “Ta lại thật hy vọng con giống chàng. Bởi vì trong mắt ta, chàng là người hoàn mĩ nhất.”
Phong Duyên Thương nhìn nàng, nhu sắc tựa như tràn đầy cả đáy mắt. Sau một lúc lâu, hắn kề mặt mình gần nàng, Nhạc Sở Nhân chớp mắt rồi cũng tới gần hắn.
Đinh Đương bên cạnh lập tức xoay người tránh đi. Chỉ có bé con mới sinh nằm trên đùi nàng, mở to hai mắt nhìn cha mẹ nóng bỏng dây dưa, đôi mắt đen láy mở thật to, tựa như hiểu như không.
Phong Duyên Thiệu phái người tới hỏi hai người khi nào mới chịu về. Dù sao cũng đã sinh xong, tính toán kỹ càng cũng đã một năm hai người không về Hoàng thành.
Thấy tin này, Nhạc Sở Nhân liên tục lắc đầu: “Không về, về rồi lại chẳng mấy thanh nhàn như hiện tại. Mỗi ngày làm không hết chuyện, cả ngày ta chẳng thấy được mặt chàng.” Nàng ngồi trên ghế mềm, đầu lắc như trống bỏi.
Phong Duyên Thương cong khóe môi, đôi mắt ôn nhu, mỉm cười nhìn nàng còn đang đảo mắt tìm lý do thoái thác, trông rất đáng yêu.
“Có thể nghĩ ra được lý do gì không? Tất cả đều do nàng làm chủ.” Ngón tay thon dài cầm chén trà lên uống một ngụm, nhìn hắn kìa, dương dương tự đắc.
Nhạc Sở Nhân nhìn mắt nói: “Bằng không ta nói hai ta đang vội vàng chế tạo thêm lão tam, khi nào sinh cả lão tứ nữa thì về một thể.” Chủ ý này tuy có chút hoang đường, thế nhưng có tiên đoán của Ngọc Lâm đại sư, phỏng chừng Phong Duyên Thiệu cũng chẳng tiện nói.
Phong Duyên Thương cười ra tiếng, ngón trỏ cốc nàng một cái: “Đây là cái chủ ý gì vậy? Bị cả triều thần biết không thấy xấu hổ sao?”
Nhạc Sở Nhân mở to mắt, không phục: “Có cái gì mà xấu hổ? Không phải mọi người đều biết rồi còn gì? Nếu như chàng muốn có lý do thuyết phục hơn, vậy thì nói lão nhị không thích ứng được thời tiết ở Hoàng thành, ít nhất một tuổi mới quay về. Đến lúc đó hẳn là ta cũng đã có lão tam rồi.” Sờ sờ bụng mình còn chưa khôi phục như cũ, nghĩ đến việc đời này bụng nàng sinh được bốn đứa nhỏ, nàng cảm thấy rất kiêu ngạo!
“Nếu như chúng ta lấy lý do như vậy, Hoàng huynh sẽ chấp thuận để nàng và hai đứa nhỏ ở lại, nhưng có lẽ ta bắt buộc phải về.” Kết quả phu thê bọn họ sẽ phát tách nhau.
Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân đứng lên: “Ta không tin chúng ta trốn không thoát. Chàng chờ đó, đợi đến khi ta nghĩ ra được lý do đủ thuyết phục, ta sẽ trở lại nói cho chàng.” Nàng nhanh chóng rời đi, cả người rực lửa ý chí chiến đấu.
Phong Duyên Thương ổn tọa tại chỗ ung dung tự tại, một khi đã như vậy, hắn chờ.
Đi quanh hồ nước đã vài vòng, cho đến khi thái dương cũng đã xuống núi, Nhạc Sở Nhân mới tiêu sái trở về.
Nàng không muốn về, tuy nói ở Vương phủ rất thoải mái nhưng cũng chỉ có loanh quanh luẩn quẩn cả ngày trong phủ. Hơn nữa phu quân cả ngày chẳng thấy mặt, khi nào trăng lên hắn mới về. Có đôi khi nàng đợi không nổi liền ngủ trước, nhìn thấy hắn thì cũng là vào tối hôm sau rồi.
Nàng thực sự không thích như vậy, không thích, cực kỳ không thích. (MTLTH.dđlqđ)
Bôn ba vài năm, mấy lần đối mặt với sinh tử, thật vất vả thiên hạ mới bình yên như vậy, hai phu thê nên có một kỳ nghỉ dài mới đúng.
Vì Đại Yến mà bán mạng, hai người đã làm quá nhiều. Duyên phận đưa nàng tới thế giới này, nàng vẫn luôn cho rằng mình vì Phong Duyên Thương mà tới. Nàng muốn cùng hắn tư thủ, càng muốn cùng hắn khoái ý giang hồ. Vì vậy, mấy việc lộn xộn kia tự đi mà gặp quỷ đi.
Khi nào bọn họ chơi đã, hai người sẽ tự về giúp Phong Duyên Thiệu chia sẻ công việc. Nếu không, không bàn bạc gì nữa.
Hạ quyết tâm, Nhạc Sở Nhân ngập tràn ý chí chiến đấu. Nàng vỗ đùi thật mạnh, hai tay xách váy chạy băng băng về phòng.
Giữa phòng ngủ, mỗ nam đã thay trung y tựa trên giường chờ nàng, đèn đuốc mờ ảo, đôi mắt hắn nhìn có chút yêu mị.
“Thân ái, ta đã nghĩ ra được ý rất hay.” Lập tức lại gần, áp tay lên quyển sách hắn đang đọc.
Hắn tùy ý buông quyển sách xuống, đưa tay ôm lấy người, Phong Duyên Thương mỉm cười: “Có ý kiến gì hay? Nói ta nghe chút nào.”
Nhạc Sở Nhân thoải mái ngồi trong lòng hắn, hai tay ôm mặt hắn hôn hai cái lên môi, sau đó mới nói: “Gửi thư hồi âm hoặc xin xỏ gì đó hẳn Ngũ ca sẽ nhất quyết không đồng ý. Chúng ta đơn giản cái gì cũng không nói, chỉ cần nhấc chân đi, chắc chắn huynh ấy không tìm được hành tung của chúng ta. Trời nam đất bắc, chúng ta đi du lịch một chuyến. Đợi đến khi nào mệt mỏi rồi trở lại cũng không muộn.”
Phong Duyên Thương nhẹ nhướn mày, chậm rãi nói: “Nàng suy nghĩ cả buổi chiều, rồi nghĩ ra cái chủ ý này?”
“Phải, như thế nào? Không được sao?” Nàng nhíu mày, khí thế quá chừng.
“Không phải không tốt, chỉ là nàng xác định chúng ta cứ như vậy mà đi sao?” Gạt lọn tóc nàng ra sau tai, trong phòng có hơi tối, con ngươi hắn phản chiếu lại ánh nến.
“Đi, ta đã nói đi là đi, chúng ta cứ như vậy mà làm.” Nàng vỗ mạnh lên ngực hắn, mạnh tới mức Phong Duyên Thương không khỏi ho khan một tiếng.
“Nếu như Vương phi đã quyết định, vậy ta đây chỉ còn cách nghe theo. Nếu như sau này Hoàng huynh có trách tội, hy vọng Vương phi có thể giúp đỡ bổn vương.”Khóe môi khẽ cong, hắn nhẹ giọng nói, giọng nói đạm bạc pha chút hài hước chọc Nhạc Sở Nhân cười to.
“Được được, đến lúc đó chàng chỉ cần đứng sau lưng ta là được, hết thảy đã có ta, ta đặt tiểu tâm can của ta vào trong lòng.” Nàng sờ soạng hai ba cái ở trên ngực hắn, hào khí vạn trượng bảo kê.
Phong Duyên Thương ôm nàng cười ngặt nghẽo, đôi mắt tràn đầy vui vẻ.
Vị công công truyền tin từ ngàn dặm xa xôi rời giường lúc mặt trời vừa ló dạng, chỉnh trang y phục tử tế rồi mới đi ra ngoài. Đôi mắt còn chưa ngắm nhìn hết thảy mọi thứ, mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đợi đến khi nhìn kỹ lại mới thấy sợ hãi, toàn bộ trúc xá trống không, lặng yên không một tiếng động. Ngoài tiếng hô hấp của bản thân ra, một chút thanh âm cũng không có, chớp mắt một cái mới bừng tỉnh lại từ chuyện quỷ dị này.
Công công kinh hãi hồi lâu, sau đó chạy đến trúc xá Cần Vương Cần Vương phi ở, vọt vào đại sảnh còn té một cái, đều không có một bóng người.
Giương mắt, tầm mắt chạm tới tờ giấy đặt trên mặt bàn. (MTLTH.dđlqđ)
Công công nhanh chóng chạy tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chữ viết cong cong vẹo vẹo trên tờ giấy.
Cần Vương ta đã bắt cóc, muốn người thì đừng có đi tìm, nếu không nhất quyết không hoàn trả.
Lạc khoản không đề tên, chỉ có một hình vẽ nho nhỏ đang cười rất tươi. Nhìn kỹ, người này không phải là Cần Vương phi sao?
Trên đường trở về Hoàng thành, công công cân nhắc mãi không biết nên bẩm thế nào, cuối cùng vẫn là thật lòng thật dạ kể lại mọi chuyện. Cần Vương phi không muốn hồi kinh, đã mang theo Cần Vương gia chạy trốn!