Dùng áo lông cáo bao lấy mình, nằm sấp trên lưng Kim Điêu, gió lạnh gào thét bay qua đỉnh đầu, lại có thể cảm nhận được rõ ràng tốc độ của Kim Điêu.
Càng tiến dần đến phương Bắc, nhiệt độ càng thấp, không gian trắng như tuyết đập vào mắt, Nhạc Sở Nhân lại không nghĩ nhiều như vậy nhìn. Hôm sau, lúc buổi sáng, xa xa đã nhìn thấy Hoàng Thành, đương nhiên còn có Hộ Quốc tự cách Hoàng Thành mười mấy dặm, từ trên trời nhìn lại dường như rất gần, xoải một bước là có thể tới.
Kim Điêu trực tiếp bay đến hoàng cung, cung điện trùng điệp, xoay hai vòng tìm được Ngự Hoa Viên. Đôi cánh khổng lồ, lúc rơi xuống phá hư vài toà núi giả xung quanh.
Tuột xuống khỏi lưng Kim Điêu, tứ chi Nhạc Sở Nhân cũng có chút không còn cảm giác rồi.
Cung nhân trong cung thấy Kim Điêu quanh quẩn trên bầu trời nên đã tụ tập trước ngự hoa viên từ sớm, nhìn thấy Nhạc Sở Nhân ngồi trên lưng Kim Điêu, rối rít chạy tới đỡ: “Vương phi, Vương phi có ngài khoẻ không?”
“Ta không sao, đỡ ta đến chỗ Thái Tử phi.” Đi đứng cũng có chút không vững, Nhạc Sở Nhân nương theo sức lực hai bên, nhanh chóng rời khỏi ngự hoa viên.
Trong cung Diêm Tô toàn người là người, cung nhân một đám, thái y một đống, loan giá của Phong Duyên Thiệu cũng ở đây, có thể thấy được Phong Duyên Thiệu cũng ở bên trong.
Đi vào cung điện thì có công công lớn tiếng thông báo Cần Vương phi đến, một nhóm người bên trong lật đật chạy ra ngoài.
“Cần Vương phi, ngài đã trở lại, ngài mau tới xem cho Thái tử phi một chút, đau bảy ngày rồi. Bọn thần tra không ra nguyên nhân, chỉ mong Cần Vương phi mau sớm trở lại.” Mấy thái y đi theo một bên vừa nói lại tình hình, hai cung nữ dìu Nhạc Sở Nhân đi tới, liếc nhìn bọn hắn, Nhạc Sở Nhân lười phải nói chuyện.
“Cần Vương phi…. ngài bị sao vậy?” Thật bất ngờ khi Mẫn phi lại ở nơi này, từ bên trong ra ngoài, liếc mắt nhìn Nhạc Sở Nhân được hai cung nữ dìu đi, kinh ngạc mở to hai mắt.
“Ta không sao, đi thôi, ta vào xem một chút.” Mẫn phi tiến lên thay hai cung nữ đỡ Nhạc Sở Nhân đi vào trong nội thất.
Không khí ấm áp, đồng thời còn kèm theo tiếng khóc của Diêm Tô, bên giường, Phong Duyên Thiệu mặc một bộ trường bào màu vàng lịch sự mà nho nhã đang nắm tay Diêm Tô, gương mặt lo lắng.
“Ngũ Ca.” Đi tới, Nhạc Sở Nhân kêu một tiếng, người bên giường lập tức quay đầu, vội vàng nói: “Sở Sở, lại đây xem một chút, cuối cùng là Tô nhi bị cái gì?”
Bước mấy bước đến bên giường, Mẫn phi đỡ nàng ngồi xuống, sau đó lui ra sau.
Diêm Tô mặc quần dài mỏng manh, bụng nhô lên, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt. Nàng rất thanh tỉnh nhưng lại rất đau. Nhìn thấy Nhạc Sở Nhân, một giây sau nước mắt chảy ra: “Sở Nhân, ta đau quá.”
“Thả lỏng người ra, ta đã trở lại.” Tay nàng thật lạnh nhưng cũng đành vậy. Bắt lấy tay Diêm Tô, dùng hai ngón tay bắt mạch nơi cổ tay Diêm Tô, trong phòng trừ tiếng hít thở khổ sở của Diêm Tô, còn lại đều lẳng lặng.
Nhíu chân mày, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu, tầm mắt quét từ trên xuống dưới tất cả mọi người có mặt trong phòng, lại quét mắt khắp cả căn phòng một lượt, sau đó tầm mắt cố địnhh nơi đầu giường.
Buông tay Diêm Tô ra, Nhạc Sở Nhân đứng dậy, giơ tay lên dùng móng tay kẹp ra một vật thể bằng thanh sắt màu đen to bằng cây tăm loại lớn từ trên đầu giường ra.
Những người khác không hiểu, chính Diêm Tô cũng không biết nơi đó khi nào lại có thứ đó.
Cầm châm sắt dài màu đen kia, Nhạc Sở Nhân nghiêm túc nhìn một chút, sau đó bắt lấy tay Diêm Tô, theo ngón tay của nàng đâm vào tay Diêm Tô.
Diêm Tô đau kêu một tiếng, theo kim châm đi vào, trong nháy mắt âm thanh của nàng giảm dần, mắt cũng mở ra, miệng há to để hô hấp, dường như thoải mái hơn rất nhiều so với vừa rồi.
“Còn đau phải không?” Nhìn nàng, Nhạc Sở Nhân nhẹ giọng hỏi.
Đảo mắt nhìn Nhạc Sở Nhân, khoé môi Diêm Tô tràn ra nụ cười: “Không đau.”
“Không sao, sẽ không đau nữa.” Rút châm dài ra, Diêm Tô cũng thở dài ra một hơi.
Phong Duyên Thiệu nhìn châm trong tay Nhạc Sở Nhân, con ngươi thâm thuý không thấy đáy: “Đây là cái gì?”
Cầm châm dài trong tay, Nhạc Sở Nhân đứng lên: “Là thuốc giải thôi. Loại độc này làm cho người ta đau đớn, bình thường thuốc giải cũng ở gần đó.” Khẽ đảo mắt, thật ra thì Nhạc Sở Nhân đang nói láo.
“Có người hạ độc? Hài tử của ta có sao không?” Vừa nghe đến chữ độc, vẻ mặt Phong Duyên Thiệu khẩn trương hẳn lên.
“Hài tử của ngươi không có việc gì, chỉ là khiến cho người lớn đau đớn thôi.” Cầm châm tránh ra, hình như Phong Duyên Thiệu còn muốn hỏi cái gì nữa nhưng cũng không có mở miệng.
Mẫn phi vẫn bình tĩnh đứng một bên, thấy Nhạc Sở Nhân đi ra ngoài, ngay sau đó nàng cũng đuổi theo.
Mọi người vẫn còn tụ tập bên ngoài, nhìn thấy Nhạc Sở Nhân ra ngoài, lập tức vây quanh, hỏi thăm tình huống.
Giơ tay lên, đưa châm dài trong tay ra: “Ta đã châm cứu cho Thái tử phi, nàng đã buồn ngủ, chư vị nên trở về đi thôi. Nếu còn ầm ĩ Thái tử phi, Thái Tử điện hạ chắc chắn sẽ tức giận.” Mặt Nhạc Sở Nhân không chút thay đổi nói, hơn nữa còn đưa châm dài ra cho mọi người nhìn khiến mọi người không khỏi im lặng. Sau đó khom mình hành lễ, rối rít rời đi.
“Cần Vương phi, là thật sự có người hạ độc Thái tử phi sao?” Đợi đến khi mọi người lui ra, Mẫn phi nãy giờ vẫn đứng bên cạnh mở miệng hỏi.
Cúi đầu nhìn châm dài, Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái: “Không phải nhằm vào nàng ấy.”
“Vậy thì nhắm vào ai?” Mẫn phi không hiểu, muốn biết đáp án.
Nhạc Sở Nhân không nói, nhằm vào người nào sao? Đương nhiên là nhằm vào nàng rồi!
Bùi Tập Dạ, chắc chắn là hắn. Là hắn biết nếu Diêm Tô không khỏe Phong Duyên Thiệu chắc chắn sẽ tìm nàng, (Nhạn - D?D? Le/ quy / don) cho nên vì để cho nàng tới hắn mới dùng một chiêu như vậy. Hạ độc cùng thuốc mê cho Diêm Tô, để cho nàng ấy có cảm giác bản thân mình suy yếu, thật ra thì thân thể nàng vẫn rất tốt, chỉ là trong ý thức cảm thấy suy yếu.
Có lẽ người kia hiện vẫn còn trong Hoàng thành, cũng có lẽ ẩn núp một chỗ hẻo lánh trong cung. Hắn ở trong Hoàng cung này hơn một tháng, đương nhiên hiểu rất rõ địa hình.
Đúng như hắn mong muốn, hiện tại nàng đã trở lại, nàng ngược lại muốn nhìn một chút, cuối cùng là hắn muốn chơi cái trò gì.
Bởi vì năm ngoái Diêm Tô bắt đầu đau đớn, làm ầm ĩ cả Hoàng Cung khiến trên dưới cũng không dám giăng đèn kết hoa nghênh đón năm mới. Hiện tại Diêm Tô đã khoẻ không còn đau nữa, mọi người trong cung cũng đều giăng đèn lồng màu đỏ, đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng cả đêm tối.
Nhạc Sở Nhân không có xuất cung, lưu lại trong cung của Diêm Tô. Lúc gần tối, nàng ăn một ít lập tức cảm thấy buồn ngủ, Nhạc Sở Nhân trở lại phòng ngủ tạm nghỉ ngơi. (Diễn/ đàn lee3 3? quý? don)
Cởi áo choàng lông cáo màu trắng xuống, xoay người vén bình phong lên, tay vừa mới đặt lên bình phong, nghiêng mặt khoé mắt nhìn thấy một bóng dáng màu đen.
Dừng động tác lại, Nhạc Sở Nhân lạnh giọng khẽ quát: “Lén lén lút lút rất thú vị hay sao hả?”
“Đúng như Bản thiếu đoán, ngươi trở lại thật nhanh.” Giọng điệu bất cần đời vang bên từ trên giường, ánh đèn yếu ớt, một người ngồi tuỳ ý trên giường, giống như là nhà mình.
“Không thể chờ đợi mà muốn đánh nhau với ta một trận nữa rồi hả? Ta thật đúng là đã chuẩn bị rất nhiều đồ tốt cho ngươi, gấp gáp như vậy làm cái gì?” Nhạc Sở Nhân xoay người, bên ngoài cười nhưng bên trong không cười nhìn người đang ngồi trên giường, ý vị khiêu khích nồng đậm.
“Chỉ nói mà không làm, ngươi một mực cứ ở Nam Cương, tính toán không quyết chiến cùng Bản thiếu hay sao?” Bùi Tập Dạ sẵng giọng, là một bộ dạng không thể chờ đợi muốn quyết đấu cùng với nàng.
“Xem ra, ngươi cực kỳ vội vàng!” Từng chữ từng câu, Nhạc Sở Nhân cảm thấy có lẽ hắn biết chuyện Diêm Cận bị thương nặng. Nếu là hắn biết rồi, như vậy rất có khả năng phát động chiến tranh, phía Bắc đã muốn loạn!