Phong Ngữ Vi trừng mắt nhìn Phong Niên Phi, mấy thứ như bị bắt nạt hay oan ức một chút cũng không có, chỉ có tức giận trợn mắt nhìn chằm chằm thân huynh trưởng, một chút cũng không sợ ca ca.
Phong Niên Phi không thèm để ý đến bé con, mặc kệ tiểu cô nương trừng hắn, dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào.
“Thôi nào, Ngữ Vi không tức giận nữa, có phải muội vẫn đang chơi trò chơi đúng không? Ca ca có việc muốn trao đổi với Phi ca của muội, muội nhanh đi chơi đi.” Phong Niên Đồng kiên nhẫn dỗ dành bé con.
Phong Ngữ Vi chớp mắt mấy cái, đôi mắt đang nhìn Phong Niên Phi bất chợt sáng lên: “Đúng rồi, có chuyện này suýt nữa muội quên mất. Nếu như nương biết muội không nhớ chuyện này, thể nào cũng lải nhải bên tai muội không ngừng. Phong Niên Phi, lão nương* có nhiệm vụ cho huynh, mau quỳ xuống nghe lệnh.” Thân thể nho nhỏ thẳng lững ưỡn ngực, rất có khí thế.
*Lão nương này có nghĩa là mẹ già nhé
Phong Niên Phi nhíu mày, ngả người tựa lên hàng rào chắn hành lang: “ Chậc chậc, biểu tình giọng điệu này học rất giống đấy. Có phải muội không có việc gì liền quấn quanh Đức Phúc lão công công học hỏi không?”
“Huynh nói cái gì? Bảo huynh quỳ thì cứ quỳ đi. Đây chính là đại sự liên quan đến sự tự do sau này của huynh. Huynh còn không mau quỳ xuống?” Khuôn mặt khả ái nhỏ nhắn thập phần nghiêm túc, tư thái cũng đủ hơn người đấy. (MTLTH.dđlqđ)
Phong Niên Phi cười lắc đầu: “Tiểu nha đầu muội nói thì cứ nói đi. Nếu như còn dông dài, ta tự mình đi hỏi nương, cũng chỉ có vài bước chân mà thôi. Muội muốn ta quỳ? Nếu như cha biết, muội không sợ bị đánh mông sao?”
Nhắc tới Phong Duyên Thương, Phong Ngữ Vi hơi hạ mắt, trong đôi mắt to tròn hiện lên chút sầu lo.
Nhìn bộ dáng của bé con, Phong Niên Phi cười càng đắc ý: “Tiểu muội, muội có nói hay không?”
“Được được được, muội nói cho huynh. Huynh mau cầm, đây là tân hợp hoan, vô sắc vô vị, cam đoan Bắc Vương không phát hiện được.” Từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ, Phong Ngữ Vi đưa cho Phong Niên Phi.
Phong Niên Phi nhướn mày: “Nương còn chưa từ bỏ? Nhiều năm như vậy mà nương vẫn cố gắng thế sao?” Tuy có chút oán giận nhưng hắn vẫn nhận lấy.
Phong Ngữ Vi khẽ hừ: “Lão nương nói dược này không sai được. Dù có hôn miệng nhỏ cũng có thể mang thai.”
Hai thiếu niên đứng đây có chút không biết phải nói gì, lời này từ miệng nha đầu nói ra không phải quái dị bình thường đâu.
“Đừng nhìn muội, lời này là lão nương nói, muội chỉ thuật lại mà thôi. Lần này huynh nhất định phải thành công, nếu như Bắc Vương có con, hẳn là ngài ấy sẽ không bắt huynh nhận ngài ấy làm cha nữa. Vô duyên vô cớ có hai người cha, người bình thường đều cảm thấy rất dọa người, thế nhưng sao muội lại cảm thấy huynh có vẻ khá thích thú?” Mặt mày vừa chuyển, nha đầu nhìn Phong Niên Phi đầy khiêu khích.
Phong Niên Phi không bị chọc giận, để bình sứ kia vào ngực, đứng thẳng người: “Tiểu nha đầu, đến lúc nào muội trưởng thành sẽ hiểu được đạo lý này. Muội mới chỉ có bấy nhiêu tuổi, mỗi ngày chỉ biết có chơi, đừng có treo mấy lời người lớn nói lên miệng, chẳng đáng yêu tẹo nào.” Đưa tay vỗ vỗ mấy cái lên vai Phong Ngữ Vi, sau đó xoay người rời đi.
Hắn đi tiêu sái, Phong Ngữ Vi lại cứng người, toàn thân rất nhanh đã chết lặng, hai chân không thể động đậy, đầu lưỡi cũng tê rần, không nói được nên lời.
Phong Niên Đồng tựa như không chú ý tới bé con khác thường, vỗ vỗ đầu nàng rồi cũng chậm rãi bước đi.
Phong Ngữ Vi muốn lớn tiếng hô Niên Đồng ca mau cứu muội, nhưng nề hà lại không thể phát ra thanh âm, giống như rối gỗ cố định tại chỗ. (MTLTH.dđlqđ)
Phong Niên Phi, huynh cứ chờ đấy!
Không thể hét lên, có là cao thủ cũng chẳng thể nào nghe được. Hành lang dài yên tĩnh, gió nhẹ nhơ phất thổi, chỉ có mình tiểu cô nương cô đơn đứng đây, vẫn không thể động đậy.
Hai tháng sau, một đêm nguyệt hắc phong cao.
Ban đêm, Vọng Nguyệt lâu đèn đuốc sáng trưng, Phong Ngữ Vi một thân váy ngủ lụa trắng, hai tay ôm trước ngực đi đi lại lại trong đại sảnh. Ở ghế chủ tọa, Phong Niên Phi một thân y phục dạ hành ừng ực uống nước, thở hổn hển, mệt không nói được.
Chiếc ghế bên cạnh có một nữ tử đoan trang ngồi, trên người khoác áo màu đen, tóc đen tán loạn trên đầu vai tựa như hợp nhất thể với áo choàng. Nhìn nàng rất đẹp, một đôi thủy mâu hợp lòng người. Nhưng tướng mạo lại là một vấn đề lớn, bởi vì mới nhìn thoáng qua, nàng trông rất giống Nhạc Sở Nhân.
Tuy Phong Ngữ Vi còn nhỏ nhưng khí thế tuyệt đối không nhỏ. Đôi mắt đen nhánh đánh giá nữ tử kia một lúc lâu, đôi lông mày thanh tú nhăn tít lại.
“Cha nương đều không ở đây, huynh mang nàng ta về để cho muội giấu sao?” Sau một lúc lâu, Phong Ngữ Vi mới mở miệng nói chuyện, tiếng nói thanh thúy còn vương chút ngạo khí.
Phong Niên Phi nhướn mày, tuy võ công hắn không kém nhưng dù sao hãy còn nhỏ tuổi. Ngày đêm không ngừng bôn ba, khuôn mặt vẫn còn nét non nớt đã tràn đầy mệt mỏi.
“Tiểu muội, không phải muội vẫn luôn nói mình thông minh nhất sao? Giấu một người khẳng định không thành vấn đề. Muội cứ cân nhắc thật tốt đi, tìm chỗ nào thật an toàn giấu Nguyệt di đi. Phụ Vương khẳng định sẽ đi tìm Nguyệt di, huynh cũng đâu quản được việc này, dù sao phụ Vương vẫn chưa nguôi giận, không chịu gặp huynh, hết thảy làm phiền muội.” Lần này hoàn toàn đụng trúng vảy ngược của Bùi Tập Dạ, Phong Niên Phi liên tục thở dài. Tất cả đều do mấy ý tưởng kia của lão nương nhà hắn, làm hại hắn giờ chỉ còn biết chạy trốn.
Phong Ngữ Vi hừ nhẹ, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt: “Dung mạo thật sự rất giống nương, phụ Vương kia của huynh ấy, tuy mê muội nhưng cũng chỉ mê muội có giới hạn. Dù cho có giống thì thế nào? Rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau.” Nhìn tư thái nàng ngồi đằng kia, nhìn thế nào cũng là bộ dáng của một tiểu thư khuê các, chẳng giống Nhạc Sở Nhân chút nào.
Nữ tử có chút cúi đầu, tựa hồ chính bản thân thân nàng cũng hiểu được mình chỉ là người thay thế.
Phong Niên Phi lắc đầu: “ Lúc này nói chuyện này để làm gì? Hiện tại muốn muội hỗ trợ, rốt cuộc là muội có giúp hay không?”
“Muội chưa nói là không giúp mà. Giấu ở Hoàng thành khẳng định không được, phụ Vương kia của huynh hàng năm đều đến đây, mọi nơi ngài ấy đều quen thuộc. Muốn giấu thì phải giấu ở ngoài, không bằng đưa tới chỗ Thiến ca ca?” Hộ Quốc tự cao thủ nhiều như mây, cho dù Bắc Vương Bùi Tập Dạ lợi hại cũng khó mà xông vào được.
“Chỗ đó dành cho người xuất gia, Nguyệt di là một phụ nhân có thai, sao có thể ở lại được?” Phong Niên Phi lập tức phủ định, chuyện này tuyệt đối không được.
Ánh mắt Phong Ngữ Vi đột nhiên sáng lên: “Vậy thì đưa tới chỗ của Dật ca ca, Đinh Đương a di có thể chăm sóc cho Nguyệt di. Chỉ là đường xá có chút xa xôi, tận ở Nam Cương.” Thân hình nho nhỏ vừa nhoáng cái đã ngồi lên ghế bành. Đừng nhìn bé con còn nhỏ nhưng khí thế này so với người trưởng thành hơn rất nhiều.
Phong Niên Phi nhíu mày, quay đầu nhìn nữ tử vẫn không nói câu nào kia: “Nguyệt di, Nam Cương di di có đi được không? Có lẽ phụ Vương cũng không dễ dàng tìm được. Đợi đến mười tháng sau, khi bé con đã ra đời rồi, con lại đưa người về Bắc Vực.” Phong Niên Phi nói chuyện với nàng có chút khách khí.
Phong Ngữ Vi ngồi một bên trợn trắng mắt, âm thầm phê phán Bắc Vương là người điên. Thật vất vả có một nữ tử lớn lên giống với lão nương, còn giúp ngài sinh con đẻ cái, vậy mà cứ vội vội vàng vàng muốn phá. Nhỡ đâu đứa nhỏ lớn lên giống hệt Nhạc Sở Nhân thì sao? Không phải là tự nhiên nhặt được bảo sao?
“Hết thảy đều nghe theo an bài của tiểu Vương gia.” Thanh âm nữ tử nhỏ nhẹ, nói chuyện rất bé. Bé đến nỗi Phong Ngữ Vi có chút không thoải mái, tiểu nha đầu cảm thấy chẳng thích một nữ nhân như vậy tẹo nào, mềm oặt yếu đuối.
“Nếu Nguyệt di đã đáp ứng thì chuyện này thông qua. Huynh còn phải chạy trốn, vậy nên việc này đành phải giao cho tiểu muội thông minh tuyệt đỉnh vậy.” Phong Niên Phi đứng lên, y phục dạ hành chỉ thuần một màu đen, nhưng hắn mặc trên người trông lại ngọc thụ lâm phong.
“Được được được, mau mau trốn đi. Đến lúc bị bắt thì đừng có cầu xin muội cứu huynh, muội chẳng muốn làm người tốt chút nào. Cả đời này không muốn giúp ai thêm nữa, từ này về sau đừng có kêu gào với muội.” Tiểu nha đầu hất cằm, bộ dáng như thể đang đứng trên cao quan sát chúng sinh.
Hắn cười khẽ, chắp tay: “Làm phiền tiểu muội, lần này ca ca nợ muội một phần nhân tình. Đến lúc muội không gả đi được, ca ca nhất định sẽ tìm một hôn phu tốt tới cho muội.”
“Hừ, muội không gả được? Huynh mới là người nên lo lắng cho bản thân mới phải. Tuổi còn nhỏ mà đã ong ong bướm bướm khắp mọi nơi, cẩn thận có ngày cương không nổi.” Phong Ngữ Vi nghiến răng nghiến lợi, tiểu nha đầu này nguyền rủa người vô cùng độc ác.
Khóe mắt Phong Niên Phi run rẩy, muội muội này của hắn, thập phần ác độc.
Ngày kế, một chiếc xe ngựa rời thành từ sớm. Trước sau hộ tống có tám người, trang phục kia, khí thế kia, nhìn qua liền biết không phải người thường. (MTLTH.dđlqđ)
Trong xe ngựa, Phong Ngữ Vi mặc một chiếc váy màu xanh lam tự tại nằm. Nữ tử đối diện vẫn luôn đoan trang ngồi, không có hành động gì khác, thật sự chẳng giống Nhạc Sở Nhân chút nào.
Phong Ngữ Vi từ từ nhắm lại hai mắt, chẳng muốn nhìn nữ tử này chút nào. Sống yếu yếu đuối đuối, thấy nàng mà không bắt nạt vài lần liền phải tự xin lỗi chính mình.
Bánh xe lăn trên đường vang lên tiếng lộc cộc, vó ngựa đạp sỏi, một đường hướng nam, càng ngày càng xa phương bắc.