Mục lục
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Nhạc Sở Nhân đá giày cao gót sang chỗ khác, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng cùng với trang sức trang nhã càng khiến cô trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết: “Đại Tướng quân, nam nữ ở thế giới này là bình đẳng. Phụ nữ đi ăn cơm, nói chuyện phiếm với đàn ông không lo không gả đi được.”

Con ngươi Diêm Cận thoáng tối: “Thật sao?”

“Vẫn là cảm ơn anh đã lo lắng cho tôi. Với lại, lời này của anh rất hài hước.” Nói xong, cô cười rộ lên, một tay vén sợi tóc ra sau tai, phong tình vô cùng.

Nhìn nàng cười, khóe môi Diêm Cận khẽ giật, từng bước lại gần. Nhạc Sở Nhân nhìn động tác của hắn, nụ cười cũng dần thu lại.

“Sao vậy? Nếu như anh cảm thấy không vui, tôi không cười nữa.” Ánh sáng từ ti vi có chút tối, hắn lại đưa lưng về phía ti vi. Từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy biểu cảm sinh động trên khuôn mặt nàng.

Cúi đâu nhìn nàng, trong mắt hắn cái gì cũng không có, chỉ có áp lực.

Tiếng ti vi vẫn không ngừng, hai người bên này nhìn nhau, tựa như bị ấn nút tạm dừng. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân nhìn anh, thanh âm ti vi tựa như đã ở rất xa, tiếng tim đập dần rõ ràng hơn, cô vô thức thở nhẹ nhàng hơn.

Sau một lúc lâu, Diêm Cận rốt cục cũng mở miệng: “Về sau không được mặc loại quần áo lộ liễu như thế này nữa.”

Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, sau đó cúi đầu nhìn mình: “Đại Tướng quân, không phải là anh đã coi tôi như Nhạc Sở Nhân kia để quản giáo đấy chứ? Ngài nên tỉnh táo lại đi, tôi không phải Nhạc Sở Nhân kia của anh. Anh đẹp trai như vậy, lại luôn dùng giọng điệu này quản tôi, tôi sẽ rung động thật đấy. Nếu như tôi thích anh rồi, anh đừng mong có cơ hội trở về, Nhạc Sở Nhân kia anh cũng không gặp được, chuyện này mất nhiều hơn được đó.” Nhạc Sở Nhân nháy mắt nói, sau đó đi vào phòng ngủ của mình.

Nhìn nàng rời đi, Diêm Cận đứng im một chỗ cảm nhận tiếng tim đập, rung động đối với hắn? Lời nói này, ở thế giới bên kia hắn chưa từng nghĩ sẽ được nghe.

Hồi lâu sau đó, thân hình cao lớn dựa vào sô pha, nghiêng đầu nhìn về phòng ngủ đã đóng chặt, góc cạnh khuôn mặt nhu hòa hơn rất nhiều. Khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong như thể đang cười, quy tâm, tựa hồ không hề mãnh liệt như vậy.

Thay quần áo trong phòng ngủ, Nhạc Sở Nhân mở cửa ra ngoài tính đi tắm. Cửa mở, ti vi phòng khách vẫn bật nhưng không nhìn thấy Diêm Cận đâu.

Quay đầu nhìn cửa phòng khách, phòng đã đóng cửa, ngủ sớm vậy? Bình thường nửa đêm anh mới quay về phòng ngủ.

Lê dép bọc áo tắm nhanh chóng đi vào phòng tắm. Cửa đóng, sau đó là tiếng khóa cửa.

Ti vi đang phát quảng cáo, lúc sáng lúc tối. Ánh sáng từ ti vi treo tường cũng chỉ có thế, căn bản không có tác dụng chiếu sáng.

Ước chừng mười phút sau, một bóng người xuất hiện từ trong bóng tối, chuẩn xác đứng ngay trước cửa.

Mâu quang Diêm Cận mãnh liệt, nhìn xung quanh phòng khách một vòng, tầm mắt định ở cửa phòng tắm đã đóng.

Hắn tạm dừng một chút, sau đó đi về hướng phòng tắm.

Ngay khi còn cách cửa phòng tắm vài bước, bên trong đột nhiên có tiếng Nhạc Sở Nhân kêu lên sợ hãi, Diêm Cận phản ứng rất nhanh, một cước bay lên, cửa phòng tắm lập tức nát bấy.

Thân hình hắn đồng thời biến mất vào trong màn hơi nước mông lung.

Sau đó, Nhạc Sở Nhân lại kêu tiếp lần hai, kèm theo đó là tiếng vỡ của thủy tinh.

Vòi hoa sen vẫn mở, Nhạc Sở Nhân cả người toàn là nước, tóc cũng ẩm ướt, cô không thể mở được mắt.

Cô được một người ôm lấy, cửa sổ thủy tinh đã vỡ, gió đêm từ ngoài thổi vào, lạnh muốn chết.

Diêm Cận một tay đỡ mảnh thủy tinh còn trên cửa, hắn ở đây cũng có thể nhìn thấy mọi vật bên ngoài. Thị lực của hắn rất tốt, dù đêm tối như thế, hắn vẫn có thể thấy được một bóng người nhanh chóng thoát ra khỏi tường vây, biến mất vào trong bóng tối.

Thân thể được người ôm, Nhạc Sở Nhân một tay che ngực, một tay vuốt nước trên mặt: “Đó là ai?” Trong lúc tắm, cô vô tình nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, không ngờ lại nhìn thấy một khuôn mặt hé ra từ trong kẽ hở dùng để thông gió. Lúc đó trước mắt cô toàn là nước, không thấy rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy khuôn miệng và cằm của người kia.

“Là lão.” Diêm Cận trầm giọng, hắn vừa đi ra ngoài là do nghe thấy có động tĩnh, nhưng không đuổi theo.

“Lão vậy mà tìm được đến đây? Bằng không chúng ta báo cảnh sát thôi.” Đội hình cảnh vẫn còn có người mai phục trên núi bên cạnh Quảng Giản trại. Chỉ cần cô báo nguy, khẳng định họ sẽ đến.

“Lão ta đã chạy, đợi đội cảnh sát đến được đây, lão cũng đã sớm chạy xa, báo nguy cũng vô dụng.” Nhíu mày nhìn qua màn sương, không cảm nhận được hơi thở của lão, hẳn là đã chạy xa.

“Không biết chính xác khi nào lão lại tới, xem ra chúng ta phải chuẩn bị trước mới được.” Con mẹ nó, dám cả gan nhìn cô tắm, không biết tên biến thái đó đã phục ở đó bao lâu rồi.

“Cũng tốt.” Diêm Cận thấp giọng đáp lại, sau đó chậm rãi thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn người trong lòng, sau đó liền ngây ngẩn.

Người trong lòng, lõa lõa lõa……

Đột nhiên hắn cúi đầu, Nhạc Sở Nhân cũng sửng sốt, vốn bị lạnh do gió thổi, mặt lại đỏ muốn chết.

Dứt khoát đưa tay lên che mắt Diêm Cận: “Không được nhìn!”

Cánh tay Diêm Cận cứng ngắc, một tay của hắn vẫn để ở thắt lưng nàng, có thêm nước lại càng trắng mịn trơn láng. Ngón tay không theo khống chế nhúc nhích vài cái, sống lưng Nhạc Sở Nhân thẳng tắp: “Không được động đậy!”

“Xin lỗi.” Phun ra hai chữ , dù đôi mắt Diêm Cận bị che khuất nhưng vẫn có thể đoán được hắn đang xấu hổ. (MTLTH.dđlqđ)

“Xin lỗi làm gì? Tôi cũng đâu có khả năng xóa trí nhớ của anh. Bằng không anh cũng cởi hết cho tôi xem, chúng ta coi như hòa vốn.” Hai má cùng đôi tai đã nóng cháy nhưng Nhạc Sở Nhân vẫn tận lực khiến giọng mình trở nên bình thường hơn, ít ra không nên xấu hổ như vậy chứ.

Diêm Cận không nói gì, đôi mắt cũng đã bị che, nước vương trên tay nàng rơi xuống má hắn, vòi hoa sen bên cạnh vẫn mở nước rào rào, không hiểu vì sao hắn cảm thấy cả người rất khô nóng.

“Buông tôi ra.” Nhịp tim của cô đang tăng nhanh, đồng thời cô cũng cảm thấy rằng người đang ôm mình cũng chẳng khá khẩm hơn. Đây là lần đầu tiên cô trải qua chuyện như thế này, tên cổ nhân này đẹp trai, lại còn đàn ông như vậy….Cô không biết mình có thể tự chủ được bao lâu.

Diêm Cận nghe lời, chậm rãi buông lỏng tay, nửa cành tay lộ ra bên ngoài rất cơ bắp. Lúc rời đi, tay hai người còn khẽ chạm qua nhau, cả hai đều cứng ngắc.

“Không được mở mắt, nếu như anh dám nhìn tôi, tôi liền bắt anh chụp nguyên một bộ ảnh nude đó.” Bàn tay đang che mắt Diêm Cận chậm rãi dời đi, Nhạc Sở Nhân nhanh chóng lấy áo tắm bao lấy cơ thể, lại đóng vòi hoa sen, tiếng nước trong phòng tắm cuối cùng cũng dứt.

“Được rồi, mở mắt được rồi, cửa sổ với cửa phòng tắm cũng bị anh phá nát rồi, anh dọn dẹp một chút đi, tôi xuống lầu lấy đồ.” Cô nhìn thoáng qua căn phòng, không phải thảm bình thường thôi đâu, nhìn như thể vừa có người đánh nhau ở đây vậy.

Diêm Cận mở mắt, không dám nhìn nàng, đèn trong phòng màu vàng, hắn cảm thấy sườn mặt mình có chút nóng.

Không nghe thấy tiếng đáp lại, Nhạc Sở Nhân khoanh tay xoay qua nhìn hắn, liếc mắt một cái liền nhận ra hắn có chút không bình thường. Khóe môi nhịn không được khẽ cong, ánh mắt có chút tà ác: “Vẫn còn ảo tưởng về cơ thể tôi à?”

Thân mình Diêm Cận cứng đờ, rũ mắt: “Thực xin lỗi.” Lời này coi như đã xác minh hắn đúng là có nghĩ tới thân thể cô.

Lần này đến phiên Nhạc Sở Nhân như bị đứng hình, tròn mắt nhìn hắn: “Không sao.” Lời vừa thốt ra cô liền hối hận, đây là cái loại đối thoại củ chuối gì đây?

Diêm Cận quay đầu nhìn cô, Nhạc Sở Nhân mặt đỏ bừng: “Đừng có quyến rũ tôi, Đại Tướng quân anh đùa giỡn lưu manh cũng có đẳng cấp phết đấy.” Cụp mắt tránh đi ánh mắt của hắn, khuôn mặt Nhạc Sở Nhân càng đỏ tới lợi hại, cô biết hắn vẫn đang nhìn cô.

“Xin lỗi.” Lại xin lỗi, hắn tương đối thành thật. Đúng là hắn đang đùa giỡn lưu manh với cô, chuyện hắn làm hắn đều thừa nhận, tuyệt đối không chống chế.

Liếc mắt nhìn hắn một cái, Nhạc Sở Nhân hừ hừ che dấu xấu hổ, nhưng hai má vẫn đỏ như say rượu:  “Thu liễm lại đi, nếu như tôi coi trọng anh, anh không về được đâu. Không thể về Đại Yến cố hương của anh, không thể tiếp tục làm Đại Tướng quân, càng không thể nhìn thấy bóng hồng trong lòng anh.”

Biểu cảm Diêm Cận có chút thay đổi, sau đó từng bước tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô, sau đó kéo cô đi ra khỏi phòng tắm.

Nhạc Sở Nhân trừng mắt bị hắn túm ra ngoài, đến khi ngồi trên ghế sô pha mới lấy lại tinh thần: “Anh phát điên cái gì vậy?” Túm chặt lấy cổ áo tắm, Nhạc Sở Nhân rụt người vào sâu trong sô pha.

Diêm Cận ngồi xuống bên người cô, thân thể cao lớn rắn rỏi chiếm cứ một bên như một tòa núi nhỏ. Ánh mắt áp lực nhìn cô chằm chằm mấy chục giây khiến tóc gáy Nhạc Sở Nhân dựng đứng.

“Có chuyện thì nói chứ đừng nhìn tôi như vậy.” Cô khẽ rụt vai, áo tắm rộng thùng thình ôm lấy cả người cô, nhìn cô vừa đáng yêu lại có chút đáng thương.

“Nhiều năm như vậy, cho dù là ở trong mộng, em chưa từng tới thế giới khác sao?” Hắn trầm giọng, gằn từng tiếng. Những lời này, hắn đã muốn hỏi cô từ rất lâu.

Nhạc Sở Nhân chớp mắt mấy cái, sau đó lắc đầu: “Ba năm trước tôi từng bị bệnh, từ đó về sau, tôi dù có nằm mơ cũng không hề nhớ được mình đã mơ điều gì. Trước khi bị bệnh, tôi vẫn có thể nhớ được chút ít về những giấc mơ, nhưng tôi chắc chắn chưa từng rời khỏi nơi đây.” Nhạc Sở Nhân trả lời, cô đoán hắn cho rằng cô cùng người kia là cùng một người. Ha ha, làm sao có thể? Cô chính là cô, độc nhất vô nhị.

Nhìn chằm chằm cô, cái nhìn áp lực của hắn khiến cho người đối diện có cảm giác như mình đã bị nhìn thấu hết thảy suy nghĩ.

“Mô tô việt dã, màu đen, mấy chục vạn nhân dân tệ.” Diêm Cận nói ra vài lời, lại nhìn chằm chằm cô, vẫn không nhúc nhích.

Nhạc Sở Nhân càng trở nên mơ hồ: “Đại Tướng quân, đầu anh bị nước vào à? Những từ này là anh học được trong ti vi phải không? Muốn hỏi cái gì tôi cũng không ngăn cấm anh, những điều trả lời được tôi sẽ trả lời. Mô tô việt dã màu đen, chính là ‘quái vật’ trong miệng anh đang ở dưới ga ra kia. Còn tiền ấy hả, quả thật là không ít, nhưng cụ thể số tiền thì tôi không thể nói cho anh được, đây là bí mật của tôi.”

Diêm Cận mạnh mẽ đập một chưởng vào thành ghế sô pha khiến toàn bộ ghế đều rung lên. Nhạc Sở Nhân bị dọa trợn to mắt nhìn hắn, khí lực lớn thật, cô còn tưởng ghế nhà cô cũng bị anh ta phá nát rồi chứ.

Nhìn Nhạc Sở Nhân một lúc lâu, Diêm Cận đột nhiên đứng lên. Nhạc Sở Nhân rụt người lại nhìn hắn, không ngờ lại nhìn thấy hắn cong môi khẽ cười. Nụ cười này của hắn khiến Nhạc Sở Nhân bị choáng, con mẹ nó đẹp trai thật.

Diêm Cận gì cũng không nói, xoay người vào dọn dẹp phòng tắm, Nhạc Sở Nhân một mình ngồi ngoài phòng khách chẳng hiểu gì cả. Bị cổ nhân xoay mòng mòng, não bộ cô vẫn chưa hoạt động trở lại. Nhìn thân hình cao lớn vẫn đang bận việc bên kia, Nhạc Sở Nhân lén lút co rúm vào một góc, tế bào não chết một đống rồi, cô chẳng biết tên kia đang nghĩ cái gì nữa.

Hôm sau, mặt trời đã lên cao, Nhạc Sở Nhân từ đêm qua đã xuống lầu một làm việc, bề bộn nhiều việc, Nhạc Sở Nhân cáu lại mắng chửi người, Diêm Cận ở lầu hai vẫn còn nghe thấy rành mạch tiếng cô mắng người.

Khuôn mặt Diêm Cận vẫn rất nhu hòa, hôm qua hắn không ngủ, một là lo lắng lão già kia lại to gan đến đánh lén, hai là hắn vẫn luôn nhớ tới cô. (MTLTH.dđlqđ)

Thế giới này không thể có nhiều trùng hợp như vậy được, hắn tin những gì mình nhìn thấy, sau đó chau chuốt suy nghĩ lại một lần. Hắn bỗng nhiên cảm thấy vài phần may mắn, rốt cuộc hắn đã làm chuyện tốt gì mà có thể gặp gỡ cô ở nơi này?

Ở thế giới kia, hắn không có khả năng thay đổi quá khứ. Nhưng hiện tại muốn thay đổi, hắn có quá nhiều cơ hội.

Dưới lầu là bài hát Nhạc Sở Nhân biến điệu, khóe môi Diêm Cận khẽ cong, cả người nhu hòa hơn không ít.

Đột nhiên trong phòng ngủ Nhạc Sở Nhân vang lên một đoạn nhạc. Diêm Cận rất quen thuộc với bài hát này, đây là tiếng chuông di động của Nhạc Sở Nhân.

Tạm dừng vài giây, Diêm Cận đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Mở cửa, liếc mắt liền nhìn thấy điện thoại đi động để trên giường. Hắn tới gần, còn chưa kịp cầm lên đã nhìn thấy tên người gọi, tiểu Giang?!

Vừa nhìn thấy tên này, ánh mắt Diêm Cận lạnh lùng, cầm di động vẫn còn đang kêu lên.

Nhìn điện thoại nhấp nháy, tay Diêm Cận vận chút lực, di động vang lên một tiếng động nhỏ, màn hình nháy mắt tối xuống, tiếng chuông cũng dừng lại.

Trả điện thoại lại chỗ cũ, Diêm Cận xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Buổi trưa, trước cổng nhà có tiếng xôn xao, Diêm Cận trực tiếp xuống mở cửa.

Là thôn dân trong trại tới đưa cơm, thấy Diêm Cận mọi người cũng không ngạc nhiên gì. Bởi vì thời gian qua mọi người cũng thấy hắn nhiều lần, đồ ăn đưa tới từ lúc đó đã thành hai phần.

Hắn mang đồ ăn đặt ở bàn bếp, Nhạc Sở Nhân cũng đồng thời từ lầu một đi lên, tâm tình rất tốt hừ hừ ngâm nga vài giai điệu đi thẳng vào phòng tắm, sau đó lại vòng trở về phòng ngủ.

Mở cửa tủ lạnh lấy nước, Diêm Cận nghe ngóng động tĩnh của Nhạc Sở Nhân. Quả nhiên hai phút sau liền nghe thấy tiếng hô của cô. Diêm Cận suất khí mở tủ lạnh, trên mặt đều viết lên ba chữ ‘tâm trạng tốt’.

Trong phòng ngủ, Nhạc Sở Nhân cầm di động lên, pin vỡ thành bột phấn. Cô vừa cầm lên, bột đã vãi đầy ra giường, thiếu chút nữa bay cả vào mắt cô.

Pin có thể biến thành phấn à? Cô chẳng thể tưởng tượng nổi nguyên nhân gì tạo thành kết quả này. Dù có nổ cô vẫn còn hiểu được, biến thành phấn ư?

Trợn mắt một lúc lâu sau, Nhạc Sở Nhân khẳng định chuyện này là do tên cổ nhân kia làm. Trừ hắn ra làm gì có ai có bản lĩnh như vậy, ngoài pin ra thì các linh kiện khác vẫn còn nguyên vẹn, thật sự, quá đáng!

“Diêm Cận, anh xem anh làm chuyện tốt gì này?” Cầm di động đã hỏng không thể hỏng hơn được nữa, cô hùng hùng hổ hổ lao vào phòng bếp. Lão nhân gia hắn đã ngồi nghiêm chỉnh trên bàn ăn, chờ cô ra ăn cơm. (MTLTH.dđlqđ)

Thần sắc tự nhiên nhìn thoáng qua di động Nhạc Sở Nhân đang cầm trên tay, thanh âm đạm mạc nói: “Kêu rất lâu, ầm ĩ.”

“Vậy sao anh không bảo tôi nhận điện thoại hả đại ca? Hỏng rồi tôi phải đi mua cái mới, rất phiền toái, anh có biết không?” Đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, Nhạc Sở Nhân cảm thấy cực kỳ vô lực.

Nâng mắt lên nhìn cô, đôi mắt hắn phản chiếu rõ ràng ảnh ngược xinh đẹp của cô: “Không được liên hệ cùng anh ta nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK