“Đồi phong bại tục!”
Mưa dầm kéo dài, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống rất nhiều. Thật ra cũng không có cảm giác lạnh cho lắm, chỉ là có chút ẩm ướt.
Trong phòng ngủ, thanh âm trầm khàn của đàn ông truyền ra, sau đó là tiếng cười của phụ nữ, trong tiếng tí tách của cơn mưa dường như càng trở nên rõ ràng hơn.
Nhạc Sở Nhân cười không dừng lại được, cô ôm bụng, tay quệt khóe mắt. Tóc cô rối tung, cười mất hình tượng, nhìn như người điên.
Diêm Cận ngồi đối diện, nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn không có biểu tình gì, hai tai lại có chút đỏ. Cô vẫn cười không ngừng, hai tai hắn càng ngày càng đỏ hơn, ánh mắt bình thường không gợn sóng cũng dần dần hiện lên xấu hổ và bất đắc dĩ.
Ở giữa hai người là máy tính, màn hình đang chiếu những hình ảnh kỳ quái và phát ra những âm thanh rên rỉ kỳ quái, a a hừ hừ. Chỉ nghe tiếng không xem hình cũng có thể đoán ra được trên máy tính đang chiếu cái gì.
“Thoát ra đi, thoát ra rồi em cười cũng không muộn.” Thật sự chịu không nổi, Diêm Cận bắt lấy tay cô, túm cô lại, chỉ mong cô có thể nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi trang này.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu, cười xong rồi ngồi thở: “Đại Tướng quân, cái này đẹp mắt không? Ha ha ha.” Cười chết cô rồi. Phim người lớn vừa mở, Diêm Cận liền choáng váng, biểu tình kia, thật sự rất buồn cười. (MTLTH.dđlqđ)
Diêm Cận hít sâu một hơi, hai tay lay lay bả vai nàng: “Thoát đi rồi nói sau, em nhanh lên đi.”
“Không sao, anh cứ xem đi. Em có thể xem, anh cũng có thể.” Cô nói xong liền nhấc máy tính đặt ngang tầm mắt hắn, nhất quyết bắt hắn phải xem cho bằng được.
Diêm Cận tránh né nhưng vẫn khó lòng tránh khỏi, trên mặt xấu hổ càng nhiều. Thật sự không có biện pháp nào khác ngoài đoạt lấy máy tính của cô: “Không nên xem, cơ thể người khác đẹp vậy à?”
Nhạc Sở Nhân sửng sốt, sau đó lại phát ra một tràng cười khác: “Chắc chắn không đẹp bằng Đại Tướng quân anh rồi. Nhưng nhìn nhiều của người khác, đến lúc nhìn Đại Tướng quân, em không còn thẹn thùng nữa, không phải sao?”
Diêm Cận không nói gì, lần này không chỉ hai tai, cả cổ cũng đỏ hết lên rồi. Tay khẽ đẩy cô một cái: “Bói hươu nói vượn.”
Vẫn tiếp tục cười, Nhạc Sở Nhân cười không ngừng: “Cái này bình thường mà. Hơn nữa loại này là có chừng mức nhất rồi, ít nhất thể loại có khẩu vị nặng em còn chưa xem bao giờ, chỉ nhìn để học tập thôi.”
“Còn cười? Về sau em đừng xem mấy thứ linh tinh này nữa, làm xấu đi tâm hồn, không biết sao?” Diêm Cận nghiêm mặt nói, trên mặt vẫn còn phơn phớt hồng.
“Không đam mê thì xấu đi kiểu gì? Chỉ là mấy bộ phim dạy giới tính thôi mà. Thời đại này, dù là thanh niên hay người trưởng thành rồi vẫn xem, chủ yếu để thả lòng tinh thần cùng thân thể mà thôi. Không phải cổ đại các anh cũng có Đông cùng đồ sao? Chậc chậc, em rất tò mò đấy. Đông cung đồ họa như thế nào. Đại Tướng quân, anh xem qua chưa?” Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt, tò mò hỏi Diêm Cận.
Diêm Cận cúi đầu nhìn cô, cong ngón trỏ cốc đầu cô một cái: “Chưa từng xem qua.”
“Oa, Đại Tướng quân anh thuần khiết quá rồi đấy. Vậy em cho anh xem mấy phim người lớn này là nhúng chàm anh rồi, em đúng là xấu xa quá. Về sau em không cho anh xem nữa, em xem một mình.” Cô tỏ vẻ mình rất kinh ngạc, lại còn vui mừng ngoái ý muốn nữa.
“Không cho phép xem một mình.” Diêm Cận nhìn cô, ánh mắt rất có áp lực.
“Vậy thì em nhìn anh, thế này là được chứ gì?” Cô trừng mắt, dù sao cuộc sống cũng phải có lạc thú chứ?
Diêm Cận cứng người, vài giây sau mới nhả chữ: “Chỉ cho nhìn phụ nữ.”
“Đại Tướng quân, nam nữ quấn cùng một chỗ, em nhìn riêng phụ nữ kiểu gì? Em đâu phải nam, chỉ nhìn chằm chằm bên nữ.” Cô có chút không biết phải nói gì, cách giải quyết kiểu gì đây.
“Vậy thì không nên xem, xem anh này.” Hắn thỏa hiệp. Hắn thật sự chịu không nổi khi Nhạc Sở Nhân nhìn ngắm người khác, lại còn là lõa thể.
Nhạc Sở Nhân mím môi, lắc lắc đầu: “Anh nói đấy nhá, không được đổi ý đâu.”
Hắn thở dài: “Tùy em.” Yêu cầu gì của cô hắn đều đáp ứng, không phải sao? Haizz.
“Ha ha, vậy sau này em không khách khí nữa.” Cô búng tay một cái, một bộ dạng rất phấn khích.
Bắt lấy tay cô, Diêm Cận ôm người vào trong lòng: “Đầu em mỗi ngày nghĩ cái gì vậy? Không phải đã lâu lắm rồi không vào núi sao? Chúng ta đi chứ?” Ôm dáng người mêm mại thơm tho vào trong ngực, tâm trạng hắn tốt lên rất nhanh. Dù ngoài trời mưa chưa ngớt, hắn cũng có thể đoán được mưa cũng chẳng kéo dài lâu nữa. (MTLTH.dđlqđ)
“Đợi trời nắng hãy đi. Em xem dự báo thời tiết rồi, còn ba ngày mưa nữa.” Tựa vào trong lòng hắn. Đây chính là cái đẹm dựa tốt nhất, rất thoải mái.
“Dự báo thời tiết thật sự rất tốt, thời tiết mấy ngày sau cũng có thể biết trước được.” Hắn không khỏi cảm thán, thế giới này thật sự rất tiên tiến, mọi thứ đều được tự động hóa.
“Lại nói tới nơi kia, có phải hiện nay đã không còn nguy hại gì nữa đúng không? Tất cả mọi thứ đều yên bình rồi, có phải hay không?” Cô ngửa đầu nhìn hắn, nhìn từ góc độ này đẹp mắt thật đấy.
“Anh đã không còn vướng bận gì với nơi ấy nữa rồi. Có thể sinh hoạt tại thế giới này là điều hạnh phúc.”Hắn cảm thán, cũng cảm thấy may mắn khi đi vào thế giới này.
“Kỳ thật em rất hâm mộ anh, hết thảy đều còn nguyên thủy. Thế nhưng làm dân chúng cũng không tốt cho lắm, làm phái nữ lại càng không tốt. Tốt nhất là giống như Đại Tướng quân anh, có quyền thế, có địa vị, quả nhiên là cuộc sống thần tiên.” Sờ sờ mặt hắn, Nhạc Sở Nhân tỏ vẻ bản thân cực kỳ hâm mộ.
“Thực ra cũng không tốt như em nghĩ đâu. Cuộc sống của tầng lớp thống trị rất vất vả, người này phòng bị người kia, cả ngày chỉ tìm cách dìm người khác xuống để nâng mình lên. Tuy quý nhân cao quý thật nhưng cuộc sống còn không bằng thường dân. Loại cuộc sống áp lực như vậy em không thể tưởng tượng được đâu. Vì vậy đừng có hâm mộ, em không biết anh hâm mộ em đến thế nào đâu.” Hắn sinh ra ở hào môn thế gia, tự bản thân hắn chưa từng cảm thấy đó là điều may mắn. Chuyện may mắn nhất đời này của hắn, đó chính là đi vào thế giới này.
“Em ở đâu cũng có thể sông được, anh nghĩ em là đại tiểu thư ngàn vạn sủng ái mà lớn lên sao? Đại Tướng quân, anh sai rồi, ném em trong đống khất cái em cũng có thể sống tốt.” Cô bĩu môi, bản thân cô là người có thể thích ứng cuộc sống rất nhanh. (MTLTH.dđlqđ)
“Thật không? Thực ra nghĩ tới lúc em có thể ở trong núi hơn nửa tháng, người bình thường không thể so sánh được.” Diêm Cận thấp giọng thở dài, niết mũi cô. Cô luôn nói mũi hắn rất tốt, đồ tự nhiên không nhân tạo, mũi cô cũng rất đẹp.
“Tất nhiên rồi, dù có là đầm rồng hang hổ em cũng có thể xông qua. Về sau có anh rồi, em có thể thoái mái rất nhiều. Em nghĩ đến lúc hai chúng ta đủ tiền xài rồi, hai ta sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới. Anh không biết nước ngoài đúng không, các lục địa khác nhau, người bản địa cũng khác, em mang anh đi tham quan.” Nghĩ tới mai sau, ánh mắt Nhạc Sở Nhân đều biết phát sáng cả rồi.
“Người nước ngoài sao? Ngày đó tới bệnh viện, không phải chúng ta đã thấy rồi sao? Tóc vàng, mắt xanh, nhìn giống quái vật.” Hắn nhíu mày, cảm thấy không thích lắm.
“Anh mới nhìn vậy đã kêu quái vật, chẳng phải nhìn thấy người da đem liền ngất sao? Đến đây, em cho anh xem người da đen, rất rất đen.” Cô nói xong liền ngồi dậy mở máy tính, tìm cho Diêm Cận rất nhiều bức ảnh của người ngoại quốc.