Mục lục
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tân niên qua đi, hiệu thuốc của Nhạc Sở Nhân chuẩn bị khai trương.

Đã muốn trang hoàng xong, Phong Duyên Thương đã tìm được nơi cung cấp dược liệu, liên tục hai ngày nay, Thích Kiến mang theo nhóm hộ vệ trong phủ đi xem xét dược liệu vẫn chưa về, một đám hán tử phụ trách xuất nhập hàng, bị vây trong hiệu thuốc, sau nghe Đinh Đương nói nàng nghe được không ít oán giận.

Có oán giận, Nhạc Sở Nhân cũng không thèm để ý. Chọn một ngày lành, sau đó mệnh lệnh cho Thích Phong phái người đi Hộ Quốc Tự thông tri cho lão hòa thượng Ngọc Lâm, còn phải mời Lâm thị - thê tử của Phí Tùng đến, sau này để cho nàng chưởng quản hiệu thuốc.

Vài ngày này, Nhạc Sở Nhân xoay quanh nhiều việc, Phong Duyên Thiệu còn phái người đến hỏi về việc khi nào có thể giải cổ quái dị trên người Trương Băng kia, Nhạc Sở Nhân cũng muốn lập tức nghiên cứu ra, vấn đề là đã luyện ra nhiều loại giải dược nhưng đều cảm thấy không thích hợp.

Tuy là nàng cũng muốn giải quyết Trương Băng nhanh chút, nhưng trước mắt chuyện khai trương hiệu thuốc quan trọng hơn. Trương thư sinh đã tuyên truyền trong dân gian đã lâu, toàn bộ dân chúng hoàng thành đều biết Thất vương phi nàng cùng Hộ Quốc Tự liên thủ mở hiệu thuốc, không thu phí xem bệnh, chỉ lấy tiền thuốc.

Trong đại sảnh, Thích Phong giơ tấm biển cao hơn hai thước đi ra ngoài, trời đã sắp chiều, mây đen mù mịt, đã không còn nhìn thấy thái dương.

“Đây là cái gì?” Mới vừa đi tới cửa lớn, đối diện truyền đến thanh âm quen thuộc, đầu Thích Phong từ sau tấm biển ló ra, nhìn thấy Phong Duyên Thương đang đi tới có chút khom người, “Hồi vương gia, đây là vương phi lệnh cho thuộc hạ làm theo yêu cầu. Hôm nay đã làm xong nên thuộc hạ cầm đến cho vương phi xem.”

Phong Duyên Thương dừng lại, mắt phượng sáng ngời, tầm mắt đảo qua trên tấm biển một lần, khoé môi nhếch lên, “Mua thuốc có thưởng? Lại là chiêu trò gì đây?”

“Đây là chủ ý của vương phi, có thể nâng cao thanh danh của hiệu thuốc nhanh hơn.” Giơ tấm biển, Thích Phong trả lời, thoạt nhìn thực nhẹ nhàng.

Nhướng mày, Phong Duyên Thương cảm thấy chủ ý này của Nhạc Sở Nhân có thể sẽ mang đến khả quan, ở Đại Yến, chưa bao giờ có cửa hàng mua này nọ lại có thưởng, ngành nào người nào cũng chưa từng có qua.

Bộ pháp thong dong tiêu sái tiến vào đại sảnh, trong đại sảnh, Nhạc Sở Nhân khoác áo choàng lông xù đang ngồi ở trước bàn cầm bút vẽ vẽ. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn thật sự nghiêm túc, ngay cả hắn đến gần cũng không biết.

Trên bàn một đống giấy, viết một đống ký hiệu hắn xem không hiểu. Âm thầm thở dài, Phong Duyên Thương vươn tay che đi trang giấy trước mắt nàng, “Nghỉ ngơi chút đi, mấy ngày nay nàng vất vả đến ngay cả họ mình cũng muốn quên rồi.”

Nhìn trước mắt nhiều ra một bàn tay, Nhạc Sở Nhân ngồi ngay ngắn, lắc lắc cổ, xương cổ phát ra tiếng răng rắc.

“Ngũ Ca phái người tới hỏi ta đã nghiên cứu chế tạo ra giải dược chưa, ta đã làm ra vài loại nhưng đều không được. Nếu để Trương Băng dùng cũng có thể giải được hiện tượng không biết đau đớn của hắn, bất quá hắn sẽ chết.” Ngửa đầu nhìn hắn, tại góc độ này nhìn hắn đẹp đến đòi mạng.

Cúi mắt, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, Phong Duyên Thương khẽ lắc đầu, “Hắn không thể chết được, cho dù không có biện pháp hỏi ra một chữ từ hắn, cũng không thể để cho hắn chết.”

Nhạc Sở Nhân giật giật mí mắt, “Vì sao? Điều đó đồng nghĩa với việc hắn không có tác dụng gì, nuôi hắn làm chi?”

“Bọn họ kết luận Trương Băng là nhân vật trọng yếu trong Vu Giáo, nếu là hắn chết, có lẽ sẽ gây thù với Vu Giáo, sợ có nguy hiểm.” Vươn tay sờ sờ cằm của nàng, Phong Duyên Thương ôn thanh đáp.

“Nếu ta giết chết hắn, ta chắc sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích.” Buông bút trong tay ra, Nhạc Sở Nhân nâng mi.

“Không đến mức đó, nàng có bản lĩnh giết chết Trương Băng, có thể giết chết người khác, bọn họ thức thời sẽ không dám hồ ngôn loạn ngữ.” Mắt phượng như nước, cứ như vậy cúi mắt nhìn nàng, trong con ngươi sáng ngời phản chiếu rõ ràng ảnh ngược của mặt nàng.

Nhạc Sở Nhân hé miệng cười, vươn tay sờ soạng ngực hắn một phen, “Càng ngày càng nói dễ nghe, chỉ bằng lời này của ngươi, ta sẽ càng lớn gan. Đến lúc đó thực sự giết chết Trương Băng, ngươi cũng đừng oán ta.”

“Tuỳ nàng cao hứng.” Phong Duyên Thương bắt lấy tay nàng nhẹ giọng nói. Cho dù Nhạc Sở Nhân có sai lầm giết chết Trương Băng, Phong Triệu Thiên cũng sẽ không truy cứu. So sánh ưu khuyết điểm, Nhạc Sở Nhân ưu điểm nhiều hơn.

Đứng lên, cũng không quản trong đại sảnh có người khác hay không, Nhạc Sở Nhân giơ hai tay ôm cổ Phong Duyên Thương, sau đó đem toàn bộ khí lực dồn vào cánh tay, hai chân cách mặt đất.

“Á, nàng làm cái gì vậy?” Thét lớn một tiếng tiếp được nàng, Phong Duyên Thương cúi mắt nhìn nàng, đem hắn trở thành cây cột sao?

“Đem ta ôm đến bên kia đi.” Dùng ánh mắt chỉ chỉ phương hướng, kỳ thật nàng chỉ là muốn đi qua ghế bên kia ngồi mà thôi. Nhưng khoảng cách bốn năm bước cũng không muốn tự mình đi, muốn Phong Duyên Thương ôm qua.

“Được.” Phong Duyên Thương không nói gì, nhẹ nhàng ôm lưng nàng, toàn bộ trọng lượng của nàng đều tập trung trên người hắn. Xoay người, hướng ghế bên kia đi qua, giữa ban ngày, hai người ở trong đại sảnh làm ra bộ dáng như vậy, trong ngoài hạ nhân vô số, đối với người ngoài mà nói, hai người bọn họ thực quá đáng.

Bất quá người nào đó lại không tự mình hiểu lấy, được Phong Duyên Thương ôm qua ghế, còn chuẩn xác đưa đến ghế trên, Nhạc Sở Nhân ngồi xuống, thân mình tựa vào lưng ghế, thực thoải mái.

“Dự định mùng mười khai trương, hôm nay đã là mùng bảy rồi, mấy ngày nay người bắt tay an bài tốt mọi chuyện trên kia đi, ngày đó khai trương ngươi phải có mặt.” Mân mê ngón tay, Nhạc Sở Nhân không nháy mắt nhìn Phong Duyên Thương ra lệnh.

Phong Duyên Thương ngồi ở bên cạnh nàng, nghe nàng chỉ thị, miệng cười tự nhiên, hết thảy nghe theo.

“Mấy ngày nay đều rất im lặng, mật thám của phủ Ngũ Ca cũng thu lại chờ lệnh, xem ra thời gian này Nam Cương cũng không quấy rối. Bất quá ta muốn biết là, chúng ta vốn không có người chuyên dùng để quấy rối ngược lại họ sao?” Nghiêng đầu, Nhạc Sở Nhân cảm thấy nếu thực muốn xưng bá thiên hạ, vậy nên chủ động mới được, không thể ngồi chờ người ta đánh.

Môi mỏng nhếch lên, góc độ kia thật đẹp, “Loại chuyện này chúng ta làm sao có thể biết? Vẫn là nên quan tâm một chút chuyện ‘Mua thuốc có thưởng’ của nàng đi, nàng tính đưa ra phần thưởng gì?” Tư thế ngồi tao nhã, bộ dáng kia của hắn đẹp như một bức tranh.

Nhạc Sở Nhân có chút hí mắt, “Tất nhiên là phần thưởng thực dụng. Từ oa bá biều bồn đến lương du thước diện, chỉ cần là có giá trị, mặc kệ thu được quà đáp lễ gì cũng đều cao hứng.” (Trùm: ai hiểu "oa bá biều bồn", "lương du thước diện" là gì chỉ ta sửa lại nha ^^)

“Vậy không có trúng thưởng cũng sẽ không bất mãn?” Phong Duyên Thương biết đây là phương pháp kinh doanh ở thế giới kia của Nhạc Sở Nhân, nhưng vẫn có chút không rõ.

“Vận khí a! Không có vận khí, ông trời cũng giúp không được. Nói sau đi, ta mời lão hoà thượng Ngọc Lâm tới, có lạt ma hắn ở đó, ai dám bất mãn?” Có chút nhíu mi, Nhạc Sở Nhân cảm thấy dân chúng ở cổ đại vẫn thực thu liễm, ít nhất sẽ không mất hứng liền phát sinh tranh chấp, bọn họ không có lá gan như vậy.

“Lão nhân gia hắn mười mấy năm không xuống núi, mặt mũi nàng cũng thật sự lớn a.” Chỉ là đưa một phong thư, chuyện này liền xong.

Nhạc Sở Nhân cười khẽ, má lúm đồng tiền, “Ta cùng hắn thuộc loại quan hệ hợp tác, hợp tác gạt người. Thời điểm hắn gạt người ta đều hỗ trợ, đến phiên của ta hắn tự nhiên không thể cự tuyệt.”

Phong Duyên Thương bật cười, “Nàng bảo tín đồ bốn bể chịu sao nổi đây?” Gạt người? Ha ha.

“Đây là sự thật, cũng chưa ai thấy qua Phật Tổ Bồ Tát, còn muốn cả ngày đem họ giắt bên miệng, kia không phải gạt người thì là gì? Hơn nữa kỹ thuật gạt người còn ở cấp rất thấp, nhưng người tin tưởng lại nhiều như vậy, có thể thấy được uy lực của tín ngưỡng a.” Có chút thở dài, nàng đối với tín ngưỡng vẫn có chút không hiểu.

“Khi nào triều đình có thể biến thành tín ngưỡng của dân chúng? Chỉ sợ trong lịch sử không có đế vương nào có thể làm được.” Đưa mắt nhìn xa xa, Phong Duyên Thương ôn thanh thở dài.

Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, hắn thở dài như vậy làm cho nàng có chút ngoài ý muốn, tuy rằng thoạt nhìn hắn vô tình nhưng trên thực tế đối với triều đình dân chúng vẫn là thực quan tâm, bằng không cũng sẽ không nói ra như vậy.

“Con người chỉ tin tưởng cái gì không thấy được, đối với những gì mắt thường có thể nhìn được, nghi vấn sẽ có rất nhiều. Nếu thật sự muốn dân chúng đem Phong gia các ngươi làm tín ngưỡng, như vậy thì ngày nào đó Phong gia các ngươi cùng nhau mất tích đi. Thời điểm đó khẳng định sẽ có người nói, các ngươi lên trời làm thần tiên, không chắc là đúng nhưng sẽ đem nhóm người các ngươi cung phụng a.” Lòng người chính là như thế, thực đơn giản.

Phong Duyên Thương có chút nhướng mày, nghe xong hắn không còn lời nào để nói, “Nếu bổn vương biến mất, vương phi nàng cũng phải hộ tống.”

Nhạc Sở Nhân bĩu môi, nhún vai, “Người tốt mệnh không lâu, tai họa sống ngàn năm, ta nhất định sẽ sống thật lâu.”

“Ha ha, trên đời này cũng chỉ có nàng nói chính mình là tai họa.” Đứng lên, Phong Duyên Thương buồn cười. Đi đến trước mặt nàng, cầm tay nàng kéo nàng đứng dậy, “Nên dùng bữa tối, tai họa.”

Theo lực đạo của hắn đứng lên, Nhạc Sở Nhân hướng về phía hắn mím môi, “Ngươi xem thường tai họa, cũng sẽ biến thành rùa có thể sống trăm năm, hai ta song túc song phi.”

“Rùa? Nàng đã gặp qua rùa?” Lông mi xinh đẹp nhăn lại, Phong Duyên Thương bất mãn với so sánh này. Dùng cái gì so sánh không dùng, sao lại là rùa?

“Không thích rùa? Không cần xem là nhục nhã, nó là con vật thọ lâu nhất. Kiếp sau nếu cho ta làm động vật, ta liền làm rùa. Chui ở trong mai không nhúc nhích, còn có thể sống thoải mái đến trăm năm.” Híp mắt, Nhạc Sở Nhân lưu loát nói.

“Nếu nàng làm rùa, vậy bổn vương liền thích nó.” Cúi mắt nhìn người bên cạnh, Phong Duyên Thương cười nói.

“Cút. Con người ngươi ăn một chút mệt cũng nghĩ biện pháp trả lại, lòng dạ hẹp hòi.” Vươn tay chỉ chỉ trước ngực hắn, cũng không quản dọc theo đường đến nhà ăn có bao nhiêu người đang nhìn.

“Chẳng lẽ nàng không thích nghe? Nếu là bổn vương ghét nhất gì đó, chỉ cần nàng biến thành nó, bổn vương đều yêu như trân bảo.” Lời ngọt ngào nói hay như thế, Nhạc Sở Nhân căn bản không thể tức giận.

Bĩu môi, trước bữa tối còn khắc khẩu một hồi. Hạ nhân trong sảnh nhìn như không thấy, đối với loại cảnh tượng này bọn họ đã hoàn toàn tập thành thói quen.

Dốc lòng chuẩn bị để mùng mười khai trương, mùng tám lại có đại tuyết, toàn bộ hoàng thành đều phủ sắc trắng của tuyết.

Cái gọi là tuyết rơi đúng lúc báo hiệu năm được mùa, tất cả mọi người nói đây là dấu hiệu tốt, nhưng mà, điều này cũng chỉ là do mọi người đoán, bởi vì mùng chín hoàng thành lại đón một vị khách không mời mà đến.

Đó là sứ giả Bắc Cương, đặc biệt đến đưa thư hữu hảo của Bắc Vương, trong thư viết Bắc Vương cố ý tới chơi, trước đó muốn thăm dò xem Đại Yến có hoan nghênh hay không.

Đại Yến cùng Bắc Cương vẫn không ngừng đánh nhau, chưa bao giờ hữu hảo. Từ lúc Bắc Vương đăng cơ đến bây giờ, Đại Yến chưa bao giờ giao hảo qua, Bắc Cương cũng chưa từng chủ động phái sứ giả tới. Nhưng mà năm nay không biết vì sao, không chỉ phái sứ giả tới, Bắc Vương thế nhưng còn muốn đích thân tới chơi, làm cho đại thần văn võ cả triều kinh ngạc không thôi.

Phong Duyên Thương còn chưa trở về, Nhạc Sở Nhân ở trong phủ đã biết tin tức này.

“Bắc Vương? Lai giả bất thiện (Trùm: kẻ đến không có ý tốt), lần này ta cuối cùng cũng được diện kiến Bắc Vương trong truyền thuyết kia.” Cười rộ lên, Nhạc Sở Nhân đối với kẻ nổi tiếng âm độc tàn nhẫn này thực tò mò.

“Bắc Vương? Nếu là hắn đến, nô tỳ thực không dám nhìn. Nghe nói Bắc Vương kia tính tình bất định, nếu là đang lúc hắn mất hứng, ai liếc hắn một cái, sẽ bị móc mắt.” Đinh Đương đứng ở một bên rụt rụt bả vai, nàng đã nghe không ít lời đồn đãi về Bắc Vương.

Nhạc Sở Nhân nhíu mày, “Nào có doạ người như vậy, toàn là đồn bậy thôi. Nếu hắn thực sự tàn bạo như vậy, dân chúng Bắc Cương đã sớm bỏ chạy. Nhiều năm như vậy, ngươi có nghe nói qua dân chúng Bắc Cương bỏ trốn tới Đại Yến chưa?” Nhạc Sở Nhân không tin lời đồn đãi này, có khả năng sự tình của hắn ta là thật, nhưng có lẽ hắn không đối xử tàn nhẫn với người của mình.

Đinh Đương chớp chớp mắt, sau đó lắc đầu, “Dù sao nô tỳ cũng rất sợ, nếu nô tỳ có chủ tử như Bắc Vương, nô tỳ khẳng định muốn tự sát vô số lần.” Cả ngày ngủ lười thây, lại còn nói hươu nói vượn, trên đời này cũng chỉ có chủ tử trước mắt này nuôi được nàng.

Nhạc Sở Nhân cười khẽ, “Đợi đến lúc hắn đến đây, nhất định mang ngươi đi nhìn một cái xem Bắc Vương kia có phải hay không ba đầu sáu tay, còn chưa thấy qua người ta đã bị doạ thành cái dạng này.”

Đinh Đương rụt bả vai, nàng không dám nhìn a, Bắc Vương kia khẳng định cùng quỷ dạ xoa trong kịch có cùng một bộ dáng, bộ dáng ác nhân.

“Xem ra một chốc Tiểu Thương Tử cũng không về được, buổi sáng còn thề son sắt đáp ứng cùng ta đi hiệu thuốc, quả nhiên, không thể tin tưởng lời nói của nam nhân. Nam nhân nếu có thể giữ lời, heo mẹ cũng có thể leo cây.” Đứng lên, Nhạc Sở Nhân cầm lấy áo choàng hồ cừu phủ thêm, nàng đợi đến giữa trưa, Phong Duyên Thương vẫn chưa về, đánh giá là vì hôm nay người Bắc Cương đột nhiên tới.

“Hộ vệ Thích Phong cũng đã đợi lâu, vương phi đi hiệu thuốc trước cũng được, nô tỳ ở trong phủ chờ, vương gia trở về nô tỳ sẽ chuyển lời cho ngài.” Đinh Đương hiện rất thông minh, đại tuyết vừa hạ, bên ngoài thật lạnh lẽo, nàng không muốn ra ngoài.

Nhạc Sở Nhân cũng không ép nàng, chỉ là giơ tay vỗ vỗ ót nàng, “Chờ xem. Đừng quên thịt bò bằm, ta đã thèm mấy ngày nay.”

“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.” Phúc phúc thân, Đinh Đương cười đến ánh mắt thành hình trăng lưỡi liềm.

Ra khỏi Viên Nguyệt Lâu, bởi vì hôm qua hạ đại tuyết, hôm nay bên ngoài thật sự lạnh lẽo. Trong lúc hô hấp đều là sương trắng, hô hấp vài lần, cái mũi liền đông lạnh.

Đi qua tiền thính, quả nhiên Thích Phong đang chờ ở cửa đại sảnh. Hắn cũng mặc rất dày, bên ngoài còn khoác thêm một kiện áo khoác rất nặng, tuy vậy lỗ tai cũng đã đỏ hồng, cho dù trong người có công phu cũng khó ngăn cản được rét lạnh.

“Đi thôi, không cần chờ vương gia các ngươi.” Giơ cằm, Nhạc Sở Nhân ý bảo hiện tại đã đi được.

Thích Phong bước nhanh đi tới, trong lúc hắn hô hấp cũng lộ vẻ sương trắng, khiến cho mặt của hắn mông mông lung lung.

“Hôm nay trời vẫn đầy mây, trời hạ đại tuyết, có khả năng sẽ ảnh hưởng việc khai trương.” Thích Phong đi theo phía sau Nhạc Sở Nhân, nhìn áo khoác trên người nàng một màu trắng tinh hoà cùng tuyết trắng, thấp giọng nói.

“Sẽ không, đêm qua Tiểu Thương Tử đã xem thiên tượng, sáng mai trời nắng.” Nhạc Sở Nhân trả lời, giọng điệu rõ ràng.

Thích Phong có chút sửng sốt, cái gì cũng chưa nói, lời nói của Phong Duyên Thương có tám phần sẽ thành sự thật, bởi vì hắn quả thật có nghiên cứu qua các vì sao.

Ngồi lên xe ngựa hướng hiệu thuốc đi tới, trong xe có ấm lô nhỏ, thực ấm áp.

Bởi vì ngày hôm qua đại tuyết, cho nên xe ngựa đi rất chậm. Người trên phố không ít, thanh âm tiểu hài tử cười đùa cùng với tiếng rao hàng đan vào một chỗ, rất náo nhiệt.

Hiệu thuốc của Nhạc Sở Nhân nằm ở nơi giao nhau giữa Bắc thành và Tây thành, nơi đó náo nhiệt phồn hoa, thuộc loại đoạn đường hoàng kim.

Nay càng là vì hiệu thuốc của nàng mở tại chỗ này, cho nên càng thêm đông đúc.

Thanh âm rộn ràng nhốn nháo không gián đoạn từ bên ngoài truyền vào, Nhạc Sở Nhân sửa sang lại áo choàng, ngay sau đó xe ngựa cũng chậm rãi dừng.

“Vương phi, chúng ta đến rồi.” Thanh âm Thích Phong từ bên ngoài truyền vào, Nhạc Sở Nhân đứng dậy, bước ra khỏi xe ngựa.

Đường phố rộng dài, toàn là đầu người, còn có bởi vì nhiều người tản ra càng nhiều sương trắng, lại tạo thành một cảnh sắc cổ kính.

Từ càng xe bước xuống, kiến trúc hai tầng bên trái chính là hiệu thuốc của Nhạc Sở Nhân - Tế Thế Đường.

Hai bên cửa lớn là hai tấm biển cao hai thước, câu “Mua thuốc có thưởng” to lớn rõ ràng, phàm là người đi ngang nơi này đều có thể nhìn thấy.

Đứng ở cửa là hộ vệ Thất vương phủ, lúc trước kiểm tra xuất nhập hàng, nay là canh cửa.

“Tham kiến vương phi.” Hôm nay Nhạc Sở Nhân đến bọn họ đều biết, cho nên mọi người thoạt nhìn cũng không tệ, cũng không như lời Đinh Đương nói là ngập tràn oán khí.

Đi vào cửa lớn, đập vào mắt là đối diện, sau đó từ trái sang phải, đều là tủ thuốc kéo dài, ngăn tủ chạm tới nóc nhà, rất nhiều ngăn tủ, trên mỗi ngăn đều dán là tên thuốc. Trước tủ là một thước khoảng trống để di chuyển, phía trước là quầy. Khoảng cách trái phải ba bốn thước lộ vẻ đối xứng tinh vi, từ đối diện cửa lớn vẫn có thể nhìn thấy xa xa.

Toàn bộ hiệu thuốc này là từ ba cửa hàng trang hoàng lại mà thành, thực rộng mở.

Một bên cửa lớn là chỗ cho đại phủ chẩn bệnh, ghế bành, bài trí bàn trà bằng gỗ đàn, điều kiện không tệ.

Phong Duyên Thương khi đó có nói qua sẽ tìm mấy thái y đã cáo lão hồi hương đến toạ trấn, quả thật hắn đã làm được. Nay còn có ba lão thái y ở trong này, thoạt nhìn thân thể cũng không tệ, mặt mày hồng hào.

“Vương phi, ngài đã tới.” Lâm thị – thê tử Phí Tùng, từ khi qua năm mới nàng luôn luôn ở nơi này quản lý việc nhập hàng, hai ngày này cũng có người tới cửa xem bệnh, các loại khoản đều trải qua tay nàng.

“Tẩu tử. Hôm nay như thế nào, có người đến xem bệnh bốc thuốc?” Khi năm mới, Nhạc Sở Nhân có phái người đưa qua cho một nhà ba người Lâm thị hai tấm da hồ cừu, đối với trong cung là đồ hạ đẳng, nhưng ở dân gian bán ra cũng thực đắt tiền, bởi vì là tấm da hoàn chỉnh cho nên càng khó có được. Lâm thị làm cho mình một cái áo, còn lại đều cấp cho hai hài tử, nay nàng liền mặc, không nhìn kỹ quả thật cũng nhìn không ra giá trị.

“Có a, vài người đều là người trong phủ quan gia, mua đều là quý báu, số lượng vừa phải, ta cũng có đưa cho họ chút tiện nghi.” Lâm thị cũng có chút khó xử, nhưng nếu là không cho tiện nghi, người nọ còn tưởng rằng không nể mặt họ. Ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nàng cũng là vì mặt mũi Phong Duyên Thương mà suy nghĩ.

“Không có việc gì, qua hai tháng nữa ta lại tổ chức từ thiện quyên tiền, bắt bọn họ phải nhổ ra.” Vẫy vẫy tay, Nhạc Sở Nhân không để ý lắm.

Ở lầu một đứng một chút, Nhạc Sở Nhân đi lên lầu hai, lầu hai này có hai gian phòng chủ yếu là để nàng lưu lại. Một gian là nơi nàng dùng để nghỉ ngơi khi đến đây, còn có một gian để hội họp khi cần. Các phòng còn lại đều là khố phòng, đi lên trên, hương vị thảo dược so với dưới lầu còn muốn đậm hơn.

Phòng của nàng quét tước thực sạch sẽ, tuy là không biết nàng khi nào đến nhưng mỗi ngày vẫn có người đến quét tước nơi này. Đi vào trong phòng, bên trong có đặt một cái ấm lô, so với lầu một thì có chút lạnh.

Cạnh cửa sổ có đặt một nhuyễn tháp, Nhạc Sở Nhân thích cái loại này, nằm ở mặt trên còn có thể tuỳ ý xoay người.

Đi đến bên nhuyễn tháp ngồi xuống, lầu hai yên tĩnh, có thể rõ ràng nghe được thanh âm dưới lầu một cùng với bên ngoài.

Ngồi dựa ở đó, tầm mắt hư vô nhìn một chỗ không nhúc nhích, thoạt nhìn nàng như đang ngẫm nghĩ, kỳ thật nàng chính là đang nghe thanh âm. Nghe thanh âm rộn ràng nhốn nháo trên đường, cái loại chân thật này có thể làm cho nàng cảm giác nàng không phải đang nằm mơ, sẽ không đột nhiên tỉnh lại trở về tương lai.

Khi vừa đến nghĩ vô luận như thế nào cũng phải quay về, mặc dù bên kia không có gì đáng giá để nàng lưu luyến, nhưng nàng cũng rất muốn trở về. Nhưng là hiện tại… nàng không nghĩ sẽ quay về, bởi vì có một người khiến cho nàng không thể rời đi. Nếu thật sự là đột nhiên tỉnh lại trở về, nàng cảm thấy nàng có khả năng sẽ điên mất.

Miên man suy nghĩ, đợi đến khi hoàn hồn mới phát giác hơi lạnh. Đứng dậy, siết chặt áo choàng hồ cừu trên người, Nhạc Sở Nhân không tiếng động hừ hừ, cổ nhân Phong Duyên Thương kia thật sự không đến đây, nói chuyện không tính toán gì hết, đợi đêm nay trở về thế nào cũng phải chèn ép hắn một phen mới được.

Theo cầu thang đi xuống, ở lầu một đang có người mua thuốc.

Nhạc Sở Nhân chỉ là nhìn lướt qua hướng bên kia liền không để ý nữa, đi xuống cầu thang lập tức hướng cửa lớn đi tới, hiệu thuốc cũng đã xem qua, phải đi về.

Nhưng mà, ngay tại lúc nàng vừa nâng một chân lên chuẩn bị bước qua cửa, động tác của nàng chợt dừng một chút, ngay sau đó nhắm mắt lại hít sâu một hơi, tức thì sắc mặt thay đổi.

Quay đầu, nhìn về phía hai người đang đứng trước quầy bên kia, nàng ở chỗ này chỉ có thể nhìn được bóng dáng của họ. Hai nam nhân, ăn mặc thực dễ chú ý, thoạt nhìn là kẻ có tiền.

Một người trên đầu đội mũ, một người tóc dài búi đơn giản sau đầu, vóc dáng đều rất cao.

Đứng ở cửa, Nhạc Sở Nhân nhìn hai người bọn họ, con ngươi híp lại.

Bỗng dưng, người không đội mũ xoay người, tầm mắt đối diện Nhạc Sở Nhân, con ngươi hai người đều hiện lên kinh ngạc.

Nhạc Sở Nhân kinh ngạc là vì bóng dáng người kia nhìn rất thon dài nhưng lại là một đứa nhỏ. Thoạt nhìn không sai biệt lắm cùng tuổi với Phong Duyên Tinh, Thương Sóc, làn da không sáng, mắt một mí, có điều ánh mắt kia cũng rất đẹp. Môi hồng răng trắng, một bộ dáng không tệ.

Nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân giật giật cái mũi, hương vị vừa mới ngửi được phai nhạt rất nhiều, hình như không phải từ trên người thiếu niên này phát ra.

Vậy chỉ có thể là người kia, Nhạc Sở Nhân dời tầm mắt khỏi người hắn, nhìn nam tử đội mũ phía sau lưng, chờ hắn xoay người.

Thiếu niên kia nhìn Nhạc Sở Nhân vẫn xem xét người bên cạnh hắn, tựa hồ cảm thấy thú vị. Gương mặt xinh đẹp tràn ra một chút ý cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, vươn tay đẩy đẩy người bên cạnh.

Người đội mũ quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên, thấy thiếu niên chỉ lo nhìn chăm chú vào nơi khác, hắn chuyển hơn nửa thân mình theo tầm mắt hắn nhìn qua, cùng tầm mắt Nhạc Sở Nhân đối diện.

Đồng tử Nhạc Sở Nhân co rút lại hai cái, người này cũng có chút tài năng, tuyệt đối là người Vu Giáo, hơn nữa thân phận cũng không thấp.

Nàng nhìn nam tử đội mũ, nam tử kia cùng thiếu niên nhìn nàng. Sắc mặt nam tử cảnh giác, thiếu niên kia thì ý cười trong suốt.

Đem biểu tình trên mặt mình điều chỉnh lại, Nhạc Sở Nhân tuy là không nghĩ sẽ buông tha chon am nhân kia, nhưng nơi này là hiệu thuốc, nàng vô luận như thế nào cũng không thể động thủ ở trong này, bằng không ngày mai không cần khai trương nữa.

Có chút gật gật đầu, Nhạc Sở Nhân thu hồi tầm mắt, sau đó xoay người ra khỏi cửa lớn.

Bên trong hiệu thuốc, nam tử đội mũ nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh, thiếu niên vẫn nhìn cửa cười lộ hai lúm đồng tiền như trước, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện, hắn nhẹ nhàng gật đầu.

Nam tử đội mũ rất nhanh cất bước đi ra ngoài, bên ngoài Nhạc Sở Nhân đang một cước dẫm lên ghế chuẩn bị lên xe.

“Xin dừng bước.” Nam tử đội mũ ra khỏi cửa lớn, nhìn bóng dáng Nhạc Sở Nhân lớn tiếng kêu.

Nhạc Sở Nhân dừng động tác một chút, Thích Phong đứng cạnh xe ngựa thần sắc cảnh giác, tay phải đặt lên chuôi kiếm bên hông.

“Ngươi đang kêu ta? Không biết có gì chỉ giáo?” Trở lại, Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, mặt mày loan loan.

Nam tử đội mũ bước lên trước hai bước, căn bản không để ý tới Thích Phong đang nhìn hắn chằm chằm, chỉ nhìn Nhạc Sở Nhân nói, “Ta có một loại thuốc, tìm được ở núi sâu, đào ra lúc trăng tròn nhất đêm mười lăm. Nhưng không ai có thể nhận ra đây là thuốc gì, ta cảm thấy ngươi có lẽ sẽ nhận thức được.”

Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân không tiếng động cười cười, “Đa tạ cất nhắc, vậy không bằng lấy ra cho ta nhìn xem, có lẽ ta thực sự nhận thức được cũng không chừng.”

"Được." Nam tử kia lại bước từng bước về phía trước, tay phải ẩn trong áo khoác chậm rãi lấy ra. Thích Phong dõi theo hắn, ngón tay nắm chuôi kiếm siết chặt đến trắng bệch.

Nhìn tay hắn, Nhạc Sở Nhân thần sắc thoải mái, kỳ thật nàng cũng không biết hắn rốt cuộc sẽ lấy cái gì ra, nhưng khẳng định không phải là thứ tốt.

Tay hắn thực dày rộng, đưa đến trước mặt Nhạc Sở Nhân, đưa nắm tay lên.

Ngón tay một chút một chút buông ra, Nhạc Sở Nhân có chút hí mắt, bên cạnh Thích Phong nhìn chằm chằm.

Tay mở ra, một cái trứng bồ câu không lớn không nhỏ nằm trong lòng bàn tay hắn, bình thường không có gì lạ.

Hai giây qua đi, Nhạc Sở Nhân vung mạnh tay từ trong áo choàng ra, một chút loé sáng giữa hai kẽ ngón tay nàng hiện lên, nàng rất nhanh chóng chuẩn xác châm lên cổ tay hắn.

Nhưng mà, nam tử này có võ công, tốc độ tay so với Nhạc Sở Nhân nhanh hơn rất nhiều. Thu tay lại, đồng thời tay kia chụp cánh tay Nhạc Sở Nhân, bàn tay to chộp đến, lực lớn vô cùng.

Nhạc Sở Nhân tuy là không có võ công, nhưng thắng ở phản ứng nhanh, ở thời điểm hắn vươn tay ra liền nhanh chóng vẩy ra chút bột phấn, rất nhanh hoà tan vào không khí.

Lúc bắt được cánh tay Nhạc Sở Nhân, nam tử cũng cảm nhận được cái gì đó, rất nhanh lùi về phía sau, bày ra tư thái tuỳ thời công kích, trừng mắt nhìn Nhạc Sở Nhân.

Thu tay lại, Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, nhìn thoáng qua Thích Phong đang muốn động thủ bên cạnh bảo hắn dừng tay, còn chưa có nói chuyện, một đạo bóng đen kích động tiến đến, nháy mắt liền cùng nam tử đội mũ kia đánh nhau.

Nhạc Sở Nhân sửng sốt, nhìn hai người đang đánh kia, nàng căn bản thấy không rõ ai là ai, hai người đều rất nhanh, nhãn lực của nàng ngay cả tàn ảnh cũng nhìn không ra.

“Là vương gia.” Thích Phong xuất kiếm, nhóm hộ vệ ở cửa hiệu thuốc cũng đã sớm lao tới vây quanh, nháy mắt bao vây chiến trường lại.

Nhạc Sở Nhân nhướng mi, nghe được là Phong Duyên Thương, nàng không khỏi lo lắng.

“Các ngươi nhìn làm gì? Tiến lên đi.” Sau một lúc lâu, hai người kia vẫn như trước chẳng phân biệt được ngươi ta, hơn nữa Nhạc Sở Nhân đứng ở đằng kia cũng như trước thấy không rõ ai là ai. Không khỏi sốt ruột, nhíu mi nhìn lướt qua kia một vòng hộ vệ, muốn bọn họ nhanh qua hỗ trợ.

Nhóm hộ vệ nhìn thoáng qua nhau, không lên tiếng. Thích Phong nhìn chằm chằm vòng chiến, bất chấp dân chúng phía sau đã muốn vây lại xem lớn tiếng nói, “Không có mệnh lệnh của vương gia, chúng ta không thể nhúng tay.” Chiêu thức của bọn họ trong lúc này căn bản không chấp nhận được người khác xen vào.

Nhạc Sở Nhân lại nóng nảy, con mắt rất nhanh chuyển động nhìn chằm chằm hai người đang cao thấp tung bay kia, cũng không quản trong lúc bọn họ so chiêu quạt ra gió lạnh có bao nhiêu đau rát, nàng không sợ nam tử kia dụng độc hoặc dùng cổ, nàng lo lắng Phong Duyên Thương đánh không lại hắn.

Bỗng dưng, không biết giữa hai người là ai phát ra một tiếng kêu đau đớn. Nhạc Sở Nhân trong lòng căng thẳng, ngay sau đó chỉ thấy một đạo tàn ảnh rất nhanh nhảy lên cửa sổ lầu hai, sau đó bay lên đỉnh lầu, trong chớp mắt biến mất không thấy.

“Tiểu Thương Tử, ngươi không sao chứ.” Ngửa đầu nhìn người biến mất kia hai giấy, Nhạc Sở Nhân chợt nhớ tới Phong Duyên Thương, tiến lên hai bước, ngửa đầu xem xét hắn.

Phong Duyên Thương động tác thong dong sửa sang lại áo khoác hồ cừu trên người, búi tóc cài châm bạch ngọc phía sau không loạn nhưng trên trán đã ẩm ướt một mảnh mồ hôi.

“Không có việc gì.” Cúi mắt nhìn Nhạc Sở Nhân đang ngửa đầu xem xét hắn, khoé môi Phong Duyên Thương nhếch lên, môi mỏng kia đã có chút trắng bệch.

“Đây là không có việc gì?” Bắt lấy tay hắn, cơ bắp của hắn đều trầy.

“Đã lâu không động thủ cùng ai, có chút không khoẻ thực bình thường.” Xoay tay cầm tay nàng, mắt phượng một mảnh lạnh bạc.

“Nói không lại ngươi! Đúng rồi, Thích Phong, mau, vào bên trong xem còn có một tiểu hài nhi.” Chợt nhớ tới thiếu niên kia không có đi ra, tên đội mũ kia chạy, đem hắn bắt lại cũng được.

Thích Phong rất nhanh chạy vào hiệu thuốc, nhưng mà ngay sau đó liền đi ra, “Vương phi, đã không thấy nữa.”

“Không thấy? Mụ nội nó, khẳng định đã sớm dự mưu tốt lắm.” Chửi một câu, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn trán Phong Duyên Thương đổ mồ hôi lạnh, thở dài nói, “Đi vào trong ngồi một chút. Ngươi nói ngươi lo lắng cái gì? Tuy là ta không có võ công nhưng ai bắt lấy ta cũng không hay ho gì. Về sau không cho ngươi lại đột nhiên xông ra, ta mà nhẹ buông tay phóng ra một chút gì đó đặc biệt nghiên cứu chế tạo, mạng nhỏ của ngươi cũng không còn.” Nắm tay hắn đi vào hiệu thuốc thẳng hướng lầu hai đi tới, một bên cằn nhằn. Người xem náo nhiệt bên ngoài cùng lão thái y, tiểu nhị bên trong hiệu thuốc, tựa hồ không ai lọt vào mắt nàng.

Phong Duyên Thương không phản bác, bộ pháp nhẹ nhàng thong dong theo nàng bước lên lầu, nghe nàng than thở không ngừng, khoé môi mỉm cười, lạnh bạc trong mắt dần dần tản đi, cuối cùng bị ý cười che dấu.

Hết chương 77.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK