Kim quang đẩy lùi hắc ám, những việc phát sinh tại tòa núi cũng thực rõ ràng. Kim quang lóe ánh đỏ chậm rãi bừng lên từ dưới đất, cây cối bắt đầu sụp xuống, mặt đất càng lún, ánh sáng lại càng mãnh liệt hơn, đàn Vong Linh đuổi theo đoàn hộ vệ bắt đầu rống lên đầy đau đớn.
Chúng hộ vệ rút lui thành công khỏi ngọn núi đồng thời đốt hỏa dược dẫn lên núi. Tiếng nổ mạnh mẽ, cả tòa núi nhanh chóng sụp lở, hồng quang ánh diễm tận trời, ánh sáng mạnh đến mức tựa như ban ngày.
Nhạc Sở Nhân đứng nhìn từ trên đỉnh núi, nàng nắm lấy bàn tay của Phong Duyên Thương. Nguyên Dương cổ có hiệu lực, nàng cũng đổ mồ hôi lạnh. (MTLTH.dđlqđ)
Cả đỉnh núi cứ thế sụp xuống, Vong Linh trên đỉnh núi cũng ngã xuống theo, cường quang của Nguyên Dương cổ khiến bọn chúng không thể nhúc nhích, chỉ có thể gào thét để mặc bản thân bị nướng chín, bị hòa tan nhanh chóng.
“Lão lại đây rồi.” Phong Duyên Thương vẫn nhìn chằm chằm Dịch Vọng sư. Thực chất lão ta cũng đã muốn lại đây nhưng hình như hắn có ý tránh né ánh sáng của Nguyên Dương cổ, xem ra lão cũng biết sợ.
“Ửm.” Nhạc Sở Nhân gật đầu, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, đôi môi trắng bệch.
Tựa hồ nghe hô hấp của nàng không bình thường, Phong Duyên Thương liền quay đầu nhìn nàng, hắn không khỏi cả kinh: “Nàng làm sao vậy?”
“Không sao, đợi đến khi Nguyên Dương cổ mất đi hiệu lực, ta sẽ không có việc gì.” Hồng quang tận trời, chiếu lên khuôn mặt trắng nhợt của nàng.
Phong Duyên Thương nhíu mày, nắm tay nàng lùi lại phía sau: “Còn nói muốn chiến một trận cùng lão ta, với bộ dạng này của nàng làm sao đấu lại được với lão? Không được, chúng ta trốn trước, đến khi hiệu lực của Nguyên Dương cổ mất hoàn toàn, ta lại đưa nàng quay lại chiến đấu.” Nói dứt lời, hắn ôm lấy nàng nhảy xuống từ đỉnh núi, chạy về phía ngược lại.
“Ta đã từng nói rồi mà, đây là lần đầu tiên ta sử dụng Nguyên Dương cổ. Trong Nguyên Cổ tráp đã từng nói người dụng cổ này tất có ảnh hưởng, hiện trạng chân tay lạnh run, đổ mồ hôi lạnh khắp người này của ta chỉ là bị ảnh hưởng mà thôi.” Kỳ thật theo như lý giải của nàng, hẳn Nguyên Dương cổ sẽ mượn dương khí của nàng để phát huy hiệu lực.
“Đừng nói nữa, ôm chặt lấy ta.” Phong Duyên Thương trầm giọng nói, hắn cũng không phải không nghe thấy. Thế nhưng nàng bị hao tổn với tốc độ nhanh chóng, vừa rồi chính là một bộ dạng không thở nổi, lúc nói chuyện còn có chút run rẩy.
Nhạc Sở Nhân nghe lời không nói nữa, ôm thắt lưng vùi mặt vào lòng hắn, mồ hôi lạnh trên người ứa ra rất nhanh khiến quần áo của nàng ướt nhẹp.
Hai người rất nhanh chạy trốn vào trong rừng rậm, hồng quang cự diễm cách bọn họ ngày càng xa.
Phía trước phía sau đều có đàn thú đuổi theo, bên cạnh được chún hộ vệ bảo vệ gắt gao. Cái người toàn thân trùm kín kia cũng đuổi theo phía sau. Đêm tối an tĩnh, dường như Trời cao cũng biết có chuyện, khoảng không bao la tối như đổ mực, không có lấy một vì sao.
Họ không thể chạy theo đường hỏa dược nổ, như vậy chẳng khác nào dẫn Dịch Vọng sư về Đại Yến. Vì vậy Phong Duyên Thương ôm Nhạc Sở Nhân trực tiếp chạy vào rừng nguyên sinh, cứ thế chạy theo hướng bắc.
Rừng rậm nguyên sinh khiến cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, nơi này rất nhiều động thực vật sinh sống. Thế nhưng quanh người họ lúc này toàn dã thú hung hãn, động vật có hung hãn đến đâu cũng sẽ lùi bước bởi số lượng dã thú nhiều không kể xiết. Vì vậy nhưng nơi họ đặt chân tới đều không gặp bất kỳ trở ngại nào. (MTLTH.dđlqđ)
Nhạc Sở Nhân ôm Phong Duyên Thương, nghe được hô hấp càng ngày càng nặng nề của hắn, nàng cố gắng điều tiết bản thân, tay chân đã bớt run rẩy, hẳn Nguyên Dương cổ đã hết hiệu lực. Nghĩ đến việc có thể giết chết đám Vong Linh quân của lão già kia, dù nàng có run rẩy tới sùi bọt mép cũng đáng đấy chứ.
“Tiểu Thương tử, chậm một chút, ta ổn rồi.” Ngẩng đầu kề sát vào tai hắn, môi đụng tới má hắn, mồ hôi của hắn chảy vào miệng nàng, mằn mặn.
“Không cho nói, nghỉ ngơi.” Hắn thở hổn hển trách cứ nàng, nếu sớm biết Nguyên Dương cổ kia sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới nàng, như vậy hắn sẽ tìm một chỗ ẩn nấp rồi, làm gì phải chạy đông chạy tây như thế này.
Nhìn nàng tự tin như vậy, nhưng ngẫm lại bản thân hắn cũng có trách nhiệm. Chính bởi hắn luôn khen nàng nên nàng mới tự tin như vậy sao?
Nhạc Sở Nhân ngậm miệng lại, một lần nữa ghé lên đầu vai hắn, nhắm mắt điều chỉnh bản thân. Tuy tay chân không run rẩy nữa nhưng mồ hôi lạnh vẫn cứ chảy ra khiến nàng cảm thấy có chút lạnh, hiện trạng khuyết thiếu dương khí rõ rệt.
“Ha ha ha, không cần chạy! Các ngươi một người đừng mong sống sót rời khỏi đây!” Thanh âm nam không ra nam, nữ không ra nữ từ phía sau vang lên, nhờ có sự thúc giục của nội lực khiên âm thanh phóng đại vô số lần, có thể khiến nhiều người cảm thấy đinh óc.
Nhạc Sở Nhân hừ lanh, còn chưa kịp mở mồm mắng liền nghe thấy tiếng kinh hô của hộ vệ phía sau. Ngay sau đó, rừng cây này tựa như có sinh mệnh, thực vật đều bắt đầu công kích bọn họ.
“Mau buông ta xuống!” Nhạc Sở Nhân tức tốc nhảy từ trên người Phong Duyên Thương xuống, một tay sờ vào eo lấy ra vật gì đó quải lên mặt đất.
Phong Duyên Thương đứng phía sau nàng, tay cầm chắc nhuyễn kiếm, lưỡi kiếm bén ngọt rất nhanh đã chặt đứt dây leo chạc cây từ bốn phương tám hướng quét lại đây.
Nhạc Sở Nhân bắt đầu ra tay, ngọn lửa bắt đầu bùng lên từ dưới mặt đất, phần phật liếm lên những thứ dễ cháy, trong nháy mắt, cây cối xung quanh đều bị lửa thiểu.
“Đi!” Nàng hô lớn, xoay người nhảy lên người Phong Duyên Thương. Hắn cũng cực kỳ phối hợp, thu hồi nhuyễn kiếm vững vàng đỡ được nàng, xoay người chạy.
Chúng hộ vệ được lửa cứu trợ, rất nhanh đã thoát thân, vội vã rời khỏi nơi này.
“ Ha ha ha, muốn trốn chỗ nào?!” Còn chưa chạy được bao xa, thanh âm người nọ bắt đầu từ xa vọng lại. Tựa như ở sát bên tai, cảm giác như thể lão ta duỗi tay ra là có thể chạm đến bọn họ.
Nhạc Sở Nhân tựa đầu lên vai Phong Duyên Thương, ngó về phía sau, cây cối rậm rạp tối đen không nhìn rõ bất cứ thứ gì, càng miễn bàn có thể nhìn thấy lão ta. Nàng ngửa đầu, xuyên qua lớp lá đan xen từng tầng phía trên, có lẽ lão ở phía trên đi?
“ Láo đang ở phía trên chúng ta.” Phong Duyên Thương chuẩn xác báo vị trí của lão. Nhạc Sở Nhân lập tức ngẩng đầu nhưng bóng đêm tối đen cùng lớp lá cây chằng chịt không một kẽ hở, cái gì cũng không thấy. (MTLTH.dđlqđ)
“Cùng một đức hạnh với sư phụ ngươi, nhát gan, chỉ biết chạy trốn.” Thanh âm trào phúng vang lên trên đỉnh đầu càng thêm xác minh lời nói của Phong Duyên Thương.
“Hừ, lão nhân gia nhà ta không thích tranh đấu, tâm địa nhân từ thiện lương. Nếu như làn thịt ngươi, lão nhân gia ngài hẳn sẽ cảm thấy thương tâm.” Nhạc Sở Nhân một bên bịa chuyện, một bên âm thầm lấy cây sáo trúc màu tía, một tay nhét hạt gì đó màu đen vào giữa cây sáo.
“Nói hươu nói vượn, rõ ràng hắn sợ ta.” Giọng nói bất nam bất nữ bắt đầu có chút tức giận, có thể nghe ra lão không thích người khác nói lão không bằng sư đệ.
“Vậy ngươi có thể hỏi ngài xem ngài có sợ ngươi hay không?” Nhạc Sở Nhân làm xong việc, đặt sáo trúc lên môi, ngón tay đè lại lỗ nhỏ, chỉ dư một lỗ duy nhất hướng lên phía trên, cố gắng nhắm chuẩn vị trí.
“ Hắn đang ở đâu?” Quả nhiên Nhạc Sở Nhân vừa dứt lời, lão lập tức bị hấp dẫn. Đồng thời tán cây trên đầu phát ra tiếng xào xạc, hắn không hề phù phiếm giữa không trung, mà là đi trên cây.
Chính là lúc này, Nhạc Sở Nhân dùng sức thổi, hai điểm đen đen phóng thẳng lên tán cây vừa có chút động tĩnh.
Phong Duyên Thương nhanh chóng mang nàng rời khỏi chỗ đó, tán cây phía sau phần phật một tiếng, lửa màu xanh tựa như phốt pho bốc cháy cùng với tiếng vang như pháo đốt đêm tất niên, sáng đến lóa mắt.
Rõ ràng nghe thấy lẫn trong tiếng pháo có tiếng vặn vẹo hô đau. Nhạc Sở Nhân rúc vào trong lòng Phong Duyên Thương cười đến vui vẻ: “ Chờ ngươi bắt được ta, ta sẽ nói cho ngươi biết sư phụ ta đang ở đâu.”
Tán cây rực cháy ngọn lửa màu xang như cây thông Noel, một cái bóng giơ chân, đồng thời có tiếng kêu cực lỳ bại hoại: “Tóc của ta!!!”
Nhạc Sở Nhân cười to, được Phong Duyên Thương ôm đi cách đó ngày càng xa, phía sau có chúng hộ vệ hộ tống, rất nhanh đã bỏ xa cái kẻ vẫn còn chật vật trên tán cây kia.
Hô hấp Phong Duyên Thương có chút rối loạn, tốc độ dưới chân cũng chậm lại dần: “Đó là cái gì?” Thoạt nhìn thực hữu dụng.
“Lân cổ, ta chỉ có viên thôi. Tác dụng của nó sẽ làm hắn hoa mắ, cái gì cũng đều không thấy, dùng trong việc đào tẩu.” Việc này không khiến nàng có cảm giác đắc ý. Chỉ là vài hành động hạ lưu gì đó thôi, trước nay nàng có chút khinh thường, nhưng trong những trường hợp đắc biệt, không thể không dùng.
“Được, chúng ta có thể nghỉ một chút.” Phong Duyên Thương nói xong, tốc độ chậm lại rồi ngưng hẳn, buông Nhạc Sở Nhân xuống, bản thân tựa mình vào cây thở hổn hển.
Nhạc Sở Nhân đưa tay vuốt lại tóc ngẩng đầu nhìn hắn, tuy trong đêm tối nhưng dường như nàng vẫn có thể nhìn thấy dung nhan của hắn, không khỏi cười ra tiếng: “Lần đầu tiên nhìn chàng chật vật như vậy, thật muốn đưa cho chàng gương để chàng nhìn bản thân mình một lần.” Nói xong liền đưa tay vuốt lại tóc cho hắn. (MTLTH.dđlqđ)
Từ trước đến nay, Phong Duyên Thương luôn là một quý công tử phong nhã phiêu nhiên, dù vào rừng với nàng cũng đã được một khoảng thời gian nhưng vẫn cứ giống như thiếu gia đi đạp thanh. Hôm nay thì thực sự không còn chút hình tượng gì sất, có thể biết chắc hắn đã vận hết lực để chạy.
Để nàng sửa sang lại cho mình, Phong Duyên Thương hít sâu. Nội lực hắn thâm hậu, thể lực cũng tốt, nhưng bôn tẩu thời gian dài như vậy, hắn vẫn tránh không được cảm thấy mệt mỏi.
Chúng hộ vệ từ phía sau lập tức xếp đội hình, quay chung quanh hai người, mắt nhìn chằm chằm mọi phía, dùng hết khả năng hộ chủ.