Vu Giáo Thánh Tổ đã chết cách đây mấy ngày cho nên Bùi Tập Dạ trở thành tân Thánh Tổ, miếu thờ cung phụng Pháp Tướng trong cung đều bị đổi thành nam tử trẻ tuổi khoác thánh y. Tướng mạo tươi trẻ, nụ cười ấm áp, giống Bùi Tập Dạ đến bảy phần.
Lúc đầu, Bùi Tập Dạ đưa thư tín tới Đại Yến là muốn mời Phong Duyên Thương và Nhạc Sở Nhân tới tham gia lễ hội Thất Dạ Lan có một không hai ở Bắc Vực. Cho nên hai người tuy ở hành cung nhưng muốn xuất cung cũng rất dễ dàng, không ai ngăn cản.
Người trên đường nhốn nha nhốn nháo, dường như tất cả đại cô nương, phu nhân thậm chí lão phu nhân đều mặc quần áo màu sắc rực rỡ. Còn có một số cô nương không thích lòe loẹt mặc võ trang lộ ra một đoạn cánh tay, bên hông đeo loan đao, rất tuấn tú.
Ngày đó, Bùi Tập Dạ đưa Nhạc Sở Nhân tới tửu lâu ngồi một ngày trời, hôm nay nàng lại đưa Phong Duyên Thương tới nơi đây, mở cửa sổ, hai người ngồi bên cạnh cửa sổ, có thể thấy rõ ràng trên phố kẻ đến người đi rất nhộn nhịp.
“Dân chúng Bắc Cương dường như rất hung hãn, ngươi nhìn những cô nương kia, bọn họ cực kỳ cường tráng.” Cho dù mặc váy hoa, nhưng bước chân nhanh chóng uy vũ, nhìn thế nào cũng không giống tiểu nữ nhi liễu yếu đào tơ.
“Dân phong như thế, trọng võ khinh văn.” Phong Duyên Thương ngồi đối diện với nàng, dựa vào thành ghế tư thái rất nhàn nhã.
“Nhưng ta lại rất thích, tối thiểu lòng dạ của con người ở đây cũng ngay thẳng.” Như có ngụ ý nhìn người đối diện, Nhạc Sở Nhân chỉ người nào đó cũng rất rõ ràng.
Môi mỏng nâng lên, Phong Duyên Thương cười khẽ: “Thì ra là ngươi thích ngốc tử.”
“Đúng vậy, ta rất thích ngốc tử.” Nghe hắn nói câu này, nàng lập tức nghiêng đầu nhìn chăm chú vào hắn, trong mắt đều là sự yêu thích, nhưng cũng là đang mắng hắn.
Phong Duyên Thương cười rộ lên: “Chiếm được tiện nghi có phải thấy thoải mái hay không?”
Lập tức gật đầu, Nhạc Sở Nhân hít một hơi thật dài: “Vô cùng, vô cùng thoải mái.”
“Ngây thơ.” Đôi mắt phượng xinh đẹp tràn ngập vui vẻ, thoáng hiện sự dung túng trong đó, bộ dáng kia cực kỳ mê người.
Cười đến má lúm đồng tiền nhàn nhạt, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn đường cái, hương vị thuộc về bọn Vu giáo giáo đồ chỉ còn thoang thoảng trong không khí, không giống với mùi vị nồng gay mũi của Trung Đô hôm đó, có thể thấy được Bùi Tập Dạ đã thanh tẩy hoàn toàn, dường như diệt sạch toàn bộ bọn Vu giáo giáo đồ trú ngụ tại Trung Đô.
“Lễ Thất Dạ Lan xong, <dien,d.an,le?quy:don chúng ta trở về chứ? Đúng rồi, Diêm Tô có nói, ngọn núi nối liền Đại Yến và Bắc Cương có rất nhiều thảo dược. Còn có rất nhiều nơi mà con người chưa từng tới, hay là chúng ta dừng chân tại đó mấy ngày?” Đánh một trận với Thánh Sơn ở Trung Đô, những bảo bối của nàng cũng không còn bao nhiêu. Nàng cần phải điều chế một ít, hơn nữa nàng muốn lần này làm thêm nhiều bảo bối lợi hại hơn nữa.
“Dừng chân ở hai ngọn núi Tử Vu? Đúng là nơi đó có rất nhiều thảo dược hiếm lạ, càng có vô số dã thú to lớn cho nên nơi đó hiếm khi nào có người bước chân vào.” Đương nhiên Phong Duyên Thương hiểu rõ, mở miệng nói.
“Đúng, hình như là hai ngọn núi, Diêm Tô có nói mà ta lại quên. Như thế nào? Cần Vương điện hạ, chúng ta có thể dừng lại nơi đó mấy ngày được không?” Dù sao bây giờ cũng không có việc gì, vả lại khí hậu cũng mát mẻ, Nhạc Sở Nhân không muốn nhanh như vậy đã trở về Hoàng Thành, chỉ cần trở về một lúc thì sẽ rất khó để rời đi.
“Cũng được.” Hơi trầm tư, Phong Duyên Thương khẽ gật đầu đồng ý.
“Vậy thì quyết định như vậy, đến lúc đó ngươi đừng có đổi ý. Nếu đổi ý ta không đi theo ngươi nữa, chúng ta ai đường ai nấy đi.” Khẽ mở to hai mắt, dáng vẻ rất sợ Phong Duyên Thương sẽ đổi ý.
“Trong mắt ngươi, ta không đáng tin như vậy sao?” Ngồi thẳng lên, Phong Duyên Thương nắm cằm của nàng, khẽ dùng sức khiến cho Nhạc Sở Nhân cau mày.
“Mỗi lần ngươi bảo đảm đều rất hùng hồn nhưng cũng có nhiều lần bị vỡ kế hoạch do xuất hiện các loại chuyện khác nhau. Cho nên đối với ngươi ta không có lòng tin.” Cho dù có hơi đau nhưng Nhạc Sở Nhân cũng không tránh, mặc cho hắn bóp cằm nàng, trong hơi thở đều là hương vị của hắn.
“Từ nay về sau phải nghiêm túc sửa đổi lại rồi, nếu không lại chọc giận Cần Vương phi, Bổn vương sẽ không có quả ngon để ăn.” Nhìn đôi mắt trong sáng của nàng, Phong Duyên Thương cười nói. Nắm cằm nàng, da thịt trơn nhẵn, cảm giác tương đối tốt, đôi môi đỏ mọng, chiếc mũi đẹp đẽ tinh xảo, từng vẻ mặt đều tràn đầy vẻ quyến rũ, làm cho hắn không khỏi nghĩ đến tình huống thay y phục cho nàng vào ngày hôm đó, trong nháy mắt đôi mắt như đầm sâu.
"Cũng không phải muốn làm gì ngươi, dù sao làm ngươi bị thương ta cũng đau lòng. Nhiều nhất là giết ngươi để cho ngươi không phải chịu thống khổ, ta cũng không phải đau lòng nhiều.” Cười híp mắt nói xong, mặc kệ Phong Duyên Thương lắc đầu, nữ nhân, thật khó nuôi!
Nắm chặt tay hắn, bỗng dưng cúi đầu, liếc mắt lập tức thấy được vết thương trên đầu ngón tay hắn bắt đầu đóng vảy, đuôi lông mày khẽ động, nàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Miệng vết thương trên người của ngươi như thế nào rồi?” Hắn cũng bị thương, nhưng mà bởi vì nàng hộc máu mà quên mất chuyện hắn cũng bị thương.
“Không biết, sau lưng nên ta không nhìn thấy.” Khẽ lắc đầu, cũng không biết là hắn nói thật hay giả vờ không biết, tóm lại ánh mắt kia cực kỳ chân thật.
Nghe hắn nói xong, Nhạc Sở Nhân đứng lên, đi ra sau lưng hắn, vừa nắm áo hắn vừa ra lệnh: “Cởi quần áo, ta xem vết thương của ngươi.”
Khuôn mặt Phong Duyên Thương tràn đầy vui vẻ phối hợp với nàng, ngồi đàng hoàng trên ghế, cởi đai ngọc bên hông xuống, từ từ cởi áo khoác ngoài ra, Nhạc Sở Nhân trực tiếp cởi hết y phục xuống.
Đúng là trên lưng có vài vết thương đã kết vảy, dù sao cũng không đồng nhất, dài rộng không giống nhau, độ nghiêm trọng cũng khác nhau.
Nhìn từng vết thương, Nhạc Sở Nhân khoát tay lên bả vai của hắn nói: “Không sao hết, hầu như đều ổn hết rồi.”
“Ừ, dường như cũng không có cảm giác gì, nghĩ lại thì đúng là đã khép lại.” Phong Duyên Thương ôn nhu nói, bị cởi hết y phục, bộ dáng kia cũng cực kỳ ưu nhã.
Ngón tay chuyển động, nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai của hắn, Nhạc Sở Nhân vén tóc sau lưng của hắn qua một bên, như vậy cả tấm lưng của hắn lập tức lộ ra hết. Vuốt ve tấm lưng của hắn có cảm giác nong nóng trơn trượt, nàng yêu thích không muốn buông tay.
“Nơi này là cửa sổ, ngươi không sợ người khác nhìn thấy sao?” Tóc dày đen như mực tán loạn hai bên vai, môi mỏng mỉm cười, dáng vẻ lúc này của hắn có vài phần yêu mị khác thường.
“Bọn họ thấy thì di3nd4nl4quydon sao chứ, dù sao nam nhân các ngươi đều giống nhau.” Hé miệng cười, bỗng nhiên Nhạc Sở Nhân cúi người, dùng sức cắn một cái ở gáy hắn.
Thân thể Phong Duyên Thương hơi cứng lại, sau đó khẽ nghiêng đầu, để nàng cắn dễ dàng hơn.
Dường như nàng cắn như thế gần một phút, ngay sau đó Nhạc Sở Nhân nhả ra, ngồi thẳng lên nhìn dấu vết mình để lại, lập tức cười lên: “Hình dạng hàm răng của ta nhìn rất đẹp mắt.”
Phong Duyên Thương cười khẽ: “Ngươi cắn ta một cái vì muốn xem hình dáng hàm răng của ngươi như thế nào sao?”
“Cũng không hẳn là như vậy, ta muốn thử xem thịt của ngươi có mềm hay không, ăn có ngon hay không.” Lau nước bọt còn vương trên dấu răng, Nhạc Sở Nhân rất hài lòng.
“Ăn ngon lắm sao?” Phong Duyên Thương nói theo ý nàng, dường như rất hăng hái.
“Ăn rất ngon, rất có hương vị.” Mùi vị trên người hắn đặc biệt dễ ngửi, hơn nữa da thịt vô cùng mềm mại, cổ nhân này chính là một loại thức ăn cực phẩm.
“Cứ việc ăn.” Phong Duyên Thương rất rộng lượng, hắn cũng có ý tứ khác, nhưng mà Nhạc Sở Nhân cũng không nghĩ tới ý nghĩ đó.
Kéo y phục của hắn lên, Phong Duyên Thương tự động đứng lên, khép lại y phục, cài lại đai ngọc, giơ tay nhấc chân rất ưu nhã.
“Nhìn cũng đã nhìn rồi, sờ cũng đã sờ, cắn cũng đã cắn luôn rồi, có nên lựa một kiểu để ta làm một lần không?” Ôm chầm lấy nàng, Phong Duyên Thương chăm chú nhìn nàng, ánh mắt như nước.
“Làm cái gì? Những cái khác ngươi đã làm hết rồi, chỉ có chưa cắn ta thôi. Nhưng mà sẽ rất đau, hay là chúng ta đổi thành hôn nhẹ đi.” Dứt lời, nàng giơ tay ôm lấy gáy của hắn kéo xuống, thuận thế nàng ngẩng đẩu lên, cánh môi kề nhau, dây dưa triền miên.