Mục lục
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết trời dần ấm lại, thành trì này gần tới biên quan Đông Cương lệch về phía nam, cũng là xuân về hoa nở.

Có thể bởi vì đến gần Đông Cương, tiết tấu sinh hoạt ở nơi này không giống với những địa phương khác của Đại Yến. Sáng sớm trời còn chưa sáng, trên đường đã có người xuất hiện, cửa hàng nhỏ mở sớm một chút, người lao động ra ruộng, cũng rời nhà toàn bộ, trên đường nhao nhao ầm ĩ, cho dù còn muốn ngủ nướng, cũng không nỡ ngủ.

Phù dung trướng ấm, phía sau màn lụa rủ xuống dưới đất, hai bóng người ôm nhau mà ngủ. Hô hấp nhẹ nhàng dây dưa, tất cả đều hài hòa ấm áp.

Cửa sổ đang đóng, nhưng âm thanh ngoài đường vẫn không ngừng truyền tiến tới như cũ, rốt cuộc đánh thức người bên trong trướng.

Mở mắt, Nhạc Sở Nhân bình tĩnh nhìn nóc giường một lát, con ngươi sương mù, rồi sau đó từ từ tỉnh táo.

Trên người đè nặng một chân, không cần suy nghĩ cũng biết là người nào. Người này nhìn như gầy, thật ra thì thịt trên người rất bền chắc, đè ở trên người rất nặng.

"Tiểu Thương tử." Giật giật thân thể, nhưng cái chân trên người kia vẫn không hề dao động.

"Không vội." Người nào đó trả lời cực kỳ nhanh, ngược lại khiến Nhạc Sở Nhân kinh ngạc.

Nghiêng đầu nhìn hắn, lúc này mắt nhắm lại, mặt mày tuấn mỹ, mực phát tán ở mặt bên, có một loại hấp dẫn khác.

"Tỉnh còn giả bộ? Mau dậy đi, chàng đè chết ta mất." Uốn éo người muốn hất chân của hắn ra, Nhạc Sở Nhân nằm nghiêng, trợn to hai mắt nhìn hắn.

"Tối hôm qua thế nào không có chê ta đè ép nàng? Vào lúc này lại ghét bỏ ta, trượng phu của Nhạc Sở Nhân thật không dễ làm." Mắt vẫn nhắm như cũ, hắn khẽ cười trả lời, âm thanh rất thấp, hấp dẫn mê người.

"Nói chuyện hoang đường gì đấy? Khi đó cùng hiện tại giống nhau sao? Cái người cổ nhân này, không phân biệt thời điểm đều giống lưu manh." Giơ tay lên bóp mũi của hắn, anh tuấn tuyệt đối tinh khiết thiên nhiên.( cái câu miêu tả anh Thương này thực sự đau não)

"Lưu manh? Ha ha, để cho nàng mở mang chút về lưu manh thực sự." Bỗng dưng, hắn lật người đè nàng dưới thân, há mồm cắn lỗ tai của nàng, không nhẹ không nặng theo cổ của nàng trượt xuống, làm cho Nhạc Sở Nhân cười to giãy giụa.

"Mau dừng lại, đau quá. Thực đáng ghét, khiến cho mặt ta toàn nước miếng." Hắn cắn xong cổ rồi lại tới cắn mặt của nàng, Nhạc Sở Nhân đang cầm mặt của hắn đẩy ra, cau mày giống như muốn trở mặt.

Theo sức lực của nàng chống người lên, nhìn vẻ mặt bất mãn của người phía dưới cùng bộ mặt nước miếng cười khẽ, "Nhanh như vậy đã trở mặt? Bây giờ đối với ta một chút tính nhẫn nại cũng không có?"

Khẽ quát, Nhạc Sở Nhân ôm gáy của hắn, không nháy mắt theo dõi mắt phượng xinh đẹp của hắn, "Người nào đối với chàng không có tính nhẫn nại rồi hả ? Chàng khi dễ ta, ta còn không thể tức giận? Nhìn một chút chàng như con cún, làm cho cả mặt ta đều là nước miếng."

"Người khác còn chưa có cái vinh hạnh này đấy." Cúi đầu hôn chóp mũi của nàng, trong chăn là thân thể mềm mại trơn nhẵn của nàng, khiến cho hắn lại có chút say mê.

"Ồ! Vậy ta phải cám ơn trời đất, có cái vinh hạnh bị Cần vương cẩu sực (kiểu chó liếm)." Ôm sát gáy của hắn, trong chăn hai chân quấn lên, cả người cuốn lấy hắn.

"Nghịch ngợm, lộn xộn nữa ta sẽ không khách khí." Khẽ cắn gương mặt của nàng, cuối cùng rơi vào bên môi, hôn nhẹ, rồi lại không nhịn được sâu hơn.

"Nhanh lên một chút không khách khí đi, ta không chờ được nữa rồi." Tránh thoát môi lưỡi của hắn, Nhạc Sở Nhân dùng sức lật người, thoáng cái đè hắn ở dưới thân thể.

Bị áp, Phong Duyên Thương cười không thể đè nén, "Không khách khí là nàng."

"Vậy ta cũng không  khách khí, thế nào chứ?" Chăn rơi xuống, thân thể trần truồng bại lộ ở trong không khí, màu sắc y hệt ngà voi khiến người nhìn không khỏi hoa mắt.

"Ta sẽ hô cứu mạng ." Phong Duyên Thương khẽ cười đáp lại, thế nhưng đôi tay  lại cố định eo của nàng, âm thầm điều chỉnh vị trí.

"Kêu đi kêu đi, hô rát cổ họng cũng không có người đến cứu chàng." Nhạc Sở Nhân thiếu chút cười to, thập phần đắc ý (hết sức hài lòng).

"Thật sao? Vậy một lát nữa ta cũng không tha cho nàng." Chợt ngồi dậy, hai cánh tay ôm lấy nàng thật chặt, trong trướng xuân ý nồng đậm, nhưng may mắn tất cả cảnh xuân đều bị màn sa buông rủ xuống mặt đất che lại, chỉ là bóng dáng dây dưa lại càng mê loạn mắt người.

Trên đường nhốn nha nhốn nháo, chỗ này độc tiêu ( cấm )hồn.(tiêu độc tiêu hồn này Tà chưa biết dịch tnao cả nên để nguyên)

Thời gian buổi trưa, ánh mặt trời vừa đúng.

Đinh Đương ôm Phong Niên Phi vừa mới ăn xong ra khỏi phòng, trong hậu viện trồng đầy cây, có mấy gốc cây hạnh đã nở hoa rồi, nhan sắc kiều diễm kia làm cho người ta không thể không thích.

Bốn phía đều là mật vệ, lần này mật vệ đứng ở ngoài sáng, bảo vệ tiêu oa nhi trong ngực Đinh Đương.

"Tiểu thế tử, mau nhìn xem bông hoa nhỏ này đẹp mắt không? Xinh đẹp đi. Nhưng dù xinh đẹp chúng ta cũng không thể hái, nhìn như vậy là được rồi. Tiểu thế tử là một nam tử hán, không thể hái hoa, nếu không ngày sau cũng không giống nam tử rồi." Đinh Đương một lát xem hoa nhi một lát lại nhìn Phong Niên Phi sôi nổi trong ngực, vẫn lầu bầu lẩm bẩm cực kỳ vui vẻ.

Tuy Phong Niên Phi đã mập lên rất nhiều, thế nhưng ngũ quan vẫn rất giống Phong Duyên Thương như cũ, nhìn một lần cũng biết đây là đứa bé của hắn, không cần hỏi không cần tra, tuyệt đối không sai rồi.

"Gặp qua Vương phi." Mật vệ bốn phía chợt lên tiếng, Đinh Đương ôm Phong Niên Phi xoay người, quả nhiên, Nhạc Sở Nhân thần thái sáng láng trong đường nhỏ chỗ rừng cây đi tới, bước chân nhẹ nhõm, mặt mày đều là nụ cười, đầy vẻ phong tình.

"Vương phi." Đinh Đương đi tới, cũng không biết sao tiểu oa nhi trong ngực bắt đầu cười, dáng vẻ nhếch miệng cười kia trong nháy mắt cực kỳ giống Bùi Tập Dạ.

Nhạc Sở Nhân cũng không nhịn được sững sờ, thật sự là gần son thì đỏ? Hắn đi theo Bùi Tập Dạ lâu như vậy, liền học được điệu cười của hắn?

"Vương phi, hôm nay tiểu thế tử đặc biệt vui vẻ, từ buổi sáng lúc tỉnh lại đến bây giờ, không hề buồn ngủ lần nào đấy." Đinh Đương nâng Phong Niên Phi đưa đến trong ngực Nhạc Sở Nhân, nhìn tiểu thế tử cười đến vui vẻ nàng cũng hết sức vui vẻ.

Ôm hắn, Nhạc Sở Nhân cúi đầu nhìn, hắn ngửa đầu nhìn nàng cười khanh khách, còn chưa có răng, thế nhưng cười đến rất rực rỡ.

"Bình thường hắn cũng cười như vậy sao?" Cúi đầu hôn nhẹ trán hắn, thật ra thì trong lòng nàng cũng không cảm thấy Bùi Tập Dạ mang đứa bé không tốt, chắc hẳn hắn ở trước mặt đứa bé chính là cười như vậy, cho nên đứa bé mới học được.

"Đúng vậy, thời điểm vui vẻ chính là cười như vậy." Đinh Đương cầm khăn lau cho hắn bởi vì cười mà khóe miệng chảy nước miếng.

"Thật ngoan, xem ra Bùi Tiền Hàng chăm sóc con rất tốt." Nâng tay nhỏ bé của hắn, mập mạp đều là thịt.

Đinh Đương nháy mắt mấy cái, liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó nhỏ giọng nói: "Mặc dù có chút không hiền hậu, nhưng thật ra thì nô tỳ cũng cảm thấy Bắc Vương đối với tiểu thế tử tốt vô cùng. Lúc vừa đón tiểu thế tử trở về, trên người hắn mặc đều cực kỳ quý giá, ở Đại Yến cũng rất ít có thể nhìn lấy được hoàng thân quốc thích nào mặc như vậy. Bất kính mà nói, tiểu Thái tử  mặc cũng không theo kịp toàn thân tiểu thế tử. Lúc trước Vương phi có nói Bắc Vương sẽ không bạc đãi tiểu thế tử, bây giờ thì nô tỳ thật tán thành, ngài nói đúng." Lời này đoán chừng Vương Gia nghe được sẽ không vui, Đinh Đương cũng cố ý giảm giọng nói xuống.

Mắt Nhạc Sở Nhân nhìn đứa bé trong ngực, nghe Đinh Đương nói một chút, thật ra thì trong lòng nàng cũng có chút cảm xúc. Hơn nữa nhớ tới ngày đó dáng vẻ Bùi Tập Dạ tức giận chỉ về phía nàng mắng nàng ăn trộm, nhìn ra được, hắn quả thật thật rất để ý Phong Niên Phi.

"Nô tỳ đã từng hỏi Bắc Vương có tiểu vương tử hoặc tiểu công chúa hay không, nhưng hắn cũng không có. Hắn đối với tiểu thế tử tốt như vậy, nô tỳ cảm thấy, hắn không phải một người xấu." Đinh Đương nói tiếp, không nói những lời trong lòng mình nói ra ngoài, thật ra thì nàng cũng rất khó chịu.

"Phen này, em đã bị hắn bắt làm tù binh, không bằng, em gả cho hắn làm cơ thiếp đi?" Nhạc Sở Nhân cười khẽ, thế nhưng nàng chưa từng quên trước kia khi Đinh Đương vừa nhắc tới Bắc Vương liền có bộ dáng run run.

"Vương phi ngài nói cái gì đó? Trương Khác nghe được sẽ hoài nghi nô tỳ. Nô tỳ không có cái dã tâm đó, chỉ là có chút cảm thán thôi." Đinh Đương nóng nảy, hận không thể giơ chân.

"Được rồi, trêu chọc em thôi, nhìn dáng vẻ em kìa, xem ra thật quan tâm đi!" Hai người này càng ngày càng tốt, xem ra phải suy nghĩ một chút lúc nào thì xử lý chuyện tốt này.

Hơi ngượng ngùng cúi đầu, Đinh Đương cảm thấy mặc kệ là đại nhân vật hay là tiểu nhân vật, tình cảm của bọn họ đều giống nhau. Có thể rừng rực như lửa, cũng có thể bình thản như nước, nhưng đều thật sự động lòng người.

"Chúng ta tạm thời không thể rời khỏi biên quan được, hôn sự của hai người đợi đến khi trở về Hoàng Thành rồi hãy nói. Chỉ là em cũng không phải dùng gấp, chuyện của em là chuyện sớm hay muộn thôi. Bây giờ quan trọng là chiến sự, Bắc Phương vẫn đánh như cũ, một vùng Nam Phương kia trải qua một trận kia cũng gần như không còn người nào, lần này Đông Cương bị dày vò thê thảm." Mặc dù có ‘ công lao ’ của nàng, nhưng cũng chỉ cảm thấy xin lỗi.

Đinh Đương gật đầu một cái, "Sáng sớm hôm nay cũng không thấy có sổ con nào về chiến sự biên quan được đưa tới, khó khăn lắm Vương Gia mới được nghỉ ngơi một đêm, xem chừng về sau lại không được nghỉ ngơi rồi."

Nhạc Sở Nhân nhìn hài tử trong ngực không để ý lắm, ngay từ lúc nàng từ trên lầu đi xuống đã nhìn thấy, trên bàn ở đại sảnh bày một chồng xiêm áo, giống như núi nhỏ vậy.

Phong Duyên Thương chỉ cần ngồi một chỗ, hôm nay một ngày cũng không phải nghĩ đến di chuyển mông nữa. (câu này không hiểu lắm)

"Đông Vương quỷ kế đa đoan, mặc dù đại quân của chúng ta vẫn ở vào thế thắng, nhưng là chịu không ít lần đánh lén. Hơn nữa, ta nghe nói Thái tử Đông Cương vẫn ở mãi trong phủ không ra, mỗi ngày không ngừng có đồng nam đồng nữ được đưa vào trong phủ từ cửa sau, thật sự rất kỳ quái." Nhạc Sở Nhân nói xong, thật ra thì những tình huống này nàng hiểu rõ một chút, bởi vì sớm có người của Cái bang lẫn vào Đông Cương rồi. Nhưng lúc trước chỉ di chuyển chung quanh thành trì, không dám vào trong thành Đông Cương Đô. Hiện nay chiến tranh nổi lên, dân chúng Nam Phương Bắc Phương đều chạy tới Đô thành, người của Cái bang cũng lẫn vào trong đó, những tình huống này đều là gần đây mới biết được.

Cái Bang cùng mật vệ của Phong Duyên Thương không giống nhau, mật vệ chủ yếu đánh cắp quân cơ bí sự (sự việc, tình huống bí mật quân sự) của Đông Cương, mà Cái Bang là điều tra những thứ lông gà vỏ tỏi kia, như thế bù trừ lẫn nhau, ngược lại không chê vào đâu được.

Đinh Đương trợn to hai mắt, tiêu hóa lời nói của Nhạc Sở Nhân, không khỏi cảm thấy có chút kinh hãi, "Không phải nói Thái tử Đông Cương ấy là đồ đệ con quái vật kia sao? Chẳng lẽ, hắn cũng chuẩn bị sử dụng những thứ người chết kia?" Nói đến cái này, tóc gáy Đinh Đương đều dựng lên.

Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, "Cái này không biết, dù sao ai cũng không thấy những đứa bé được đưa vào trong phủ kia có trở ra. Chuyện như vậy quá kỳ hoặc, còn phải đợi điều tra thêm."

Đinh Đương mở to hai mắt sắc mặt trịnh trọng, "Người như vậy làm sao lại xứng làm Nhất Quốc Chi Chủ? Đại Yến nhất định sẽ giải cứu dân chúng Đông Cương ở trong nước sôi lửa bỏng."

Nhạc Sở Nhân cười khẽ, mặt mày cong cong giống như Nguyệt Nha Nhi. Nhìn phản ứng của Đinh Đương, Nhạc Sở Nhân cảm thấy có lẽ có thể tuyên truyền cổ động chuyện như vậy ở trong Đại Yến một phen, khuếch đại hoàng tốc Đông Cương có bao nhiêu phát rồ, vị trí của Đại Yến cũng cũng sẽ không lúng túng như vậy nữa, hơn nữa đối với Phong gia, cũng có lợi ích to lớn.

Nếu như lúc trước, có lẽ nàng sẽ không vì Phong gia tranh thủ nhiều như vậy, nhưng mà bây giờ trong ngực nàng có một người Phong gia, trong cung tại Hoàng Thành phía xa còn có một Phong gia Kiền Nhi Tử, nàng làm những thứ này, cam tâm tình nguyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK