Đúng như Nhạc Sở Nhân dự đoán, chiến sự vừa xong, người nào đó vội vội vàng vàng tới yêu cầu nàng cùng Phong Duyên Thương phải thực hiện lời hứa, hắn muốn nuôi Phong Niên Phi.
Nhạc Sở Nhân trước đó có nói qua nàng không quản chuyện này, hắn đi mà tự đàm phán với Phong Duyên Thương. Vì vậy Bùi Tập Dạ từ sáng sớm đã lại đây, hai người họ đúng là không muốn gặp hắn.
Ở hậu viện tửu lâu nhìn Đinh Đương chơi đùa với Phong Niên Phi, hiện tại bé có thể tự đi đường, không cần người đỡ, không những thế còn đi rất nhanh. Lúc mới bắt đầu tự mình đi, bé có ngã mấy lần, sau đó đi lưu loát rất nhanh.
Đinh Đương trông Phong Niên Phi, Nhạc Sở Nhân ngồi ghế bành ở một bên lẳng lặng nhìn. Thích Phong đã lâu không thấy đứng ngay bên cạnh nàng, từ sau khi hộ tống châu báu từ Đông Cương trở về, hắn liền thành người rảnh rỗi.
“Vương phi, đợi đến khi Bắc Vương đón tiểu Thế tử đi, chúng ta hồi Hoàng thành phải không?” Lâu sau đó, Thích Phong hỏi nàng. Trong lòng hắn vẫn cảm thấy không thích hợp, sao phu thê Vương phi lại đồng ý để Bắc Vương mang tiểu Thế tử đi?”
“Phải, đã lâu không hồi Hoàng thành, Đồng Đồng không biết đã lớn thế nào rồi?” Nghĩ nghĩ , nàng cảm thấy đứa bé đó khả năng giống Diêm Cận.
Thích Phong trầm mặc một lúc, sau đó thấp giọng nói: “Vương phi, nếu để Bắc Vương mang tiểu Thế tử đi, hắn sẽ đưa trở về đúng hạn chứ?” Nếu như hắn không thực hiện đúng lời hứa, tổn thương tiểu Thế tử, hậu quả khó lường trước được. (MTLTH.dđlqđ)
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn, khóe môi mỉm cười: “Ngươi đừng lo lắng nhiều, quan hệ hai nước sau này còn phải dựa tất cả vào Niên Phi nhà ta đó.” Nhìn con trai vẫn còn đang mặc quần yếm chạy khắp nơi, Nhạc Sở Nhân không nhịn được cười.
Thích Phong giật mình, trách không được.
“Hoàng thành vẫn như vậy đi, có chuyện gì mới mẻ hay không?” Nhạc Sở Nhân một tay chống đầu, nghiêng người nhìn Phong Niên Phi đang chơi đùa phía xa, thản nhiên nói.
Thích Phong ngẩn người, chuyện mới mẻ ư? “Tỷ tỷ Vương phi hiện tại gả cho Nhị công tử Thương phủ làm bình thê, đã sinh lân nhi.” Cái này có tính là chuyện mới không?
“Thế ư? Nhanh đấy. Còn vị Thập Công chúa kia đâu?” Thập Công chúa nhất kiến chung tình với Diêm Cận, cuối cùng lại gả cho Thương Sóc, ai!
“Thập Công chúa vẫn chưa có tin vui.” Cụ thể tình hình như thế nào ngoại nhân đều không biết, chỉ biết đã qua hai năm mà bụng của Thập Công chúa chẳng có chút động tĩnh nào.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, cảm thấy có chút đồng tình với nàng ta.
“Đúng rồi, có chuyện hẳn là Vương phi không biết, Nghị Vương gia hồi Hoàng thành.” Thích Phong đột nhiên nói. Hắn cảm thấy chuyện này hẳn Vương gia sẽ không nói cho Vương phi biết, dù sao cũng không phải là chuyện trọng yếu.
“Nghị Vương gia? Là ai?” Nhất thời chuyển câu chuyện, Nhạc Sở Nhân có chút không biết.
“Chính là huynh trưởng của Hoàng Thượng và Vương gia.” Thích Phong không tiện nói thẳng tên.
“Phong Duyên Nghị? Hắn trở về rồi à? Ha ha, tiểu Thương tử đày hắn tới chỗ nào cũng không biết nữa, sao lúc này lại phóng xuất? Cái chuyện đùa gì thế này?” Ngay cả nàng cũng không biết hắn bị đưa đến nơi nào.
“Kỳ thật cũng không có gì, Hoàng Thượng lấy lễ đối đãi, cẩm y ngọc thực, không chút nào bạc đãi hắn.” Thích Phong không hiểu, thế nhưng cũng đã qua mấy tháng mà hắn vẫn thành thật như vậy, không làm ra chuyện thiêu thân gì, hắn là từ nay về sau sẽ chịu yên bình đi?
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, nàng không hề nghĩ như vậy. Nàng còn nhớ rõ trước kia Phong Duyên Thương đã từng nói với nàng một ít chuyện, nói vậy hắn là hai người kia muốn nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của hắn, dù sao trước kia người phải cẩn thận mọi bề là Phong Duyên Thiệu và Phong Duyên Thương.
Hiện tại vị trí thay đổi, tất nhiên phải tự mình thưởng thức một phen, khi nào trong lòng cảm thấy thoải mái thì mới chịu buông tha cho việc tra tấn tinh thần Phpng Duyên Nghị.
Cho dù là cẩm y ngọc thực, trong lòng Phong Duyên Nghị hắn là cảm thấy sợ hãi.
“Hậu cũng của Ngũ ca có ai truyền ra hỉ sự hay không?” Nhạc Sở Nhân cầm lấy ấm trà, đối với chuyện này nàng vẫn có chút ngạc nhiên.
Thích Phong lắc đầu: “Không có.”
“Ta thật đúng là xem thường hắn.” Thế nhưng chắc cũng chẳng kiên trì được bao lâu, đợi Phong Niên Đồng biết chữ hiểu nghĩa, hắn cũng sẽ phóng khoáng bản thân.
Thích Phong không hiểu lời này của nàng có ý gì, nhưng hắn cũng chẳng hỏi nhiều, hắn lo lắng Nhạc Sở Nhân sẽ cảm thấy phiền.
“Lời nói cũng đã định rồi, Cần Vương cũng không thể lật lọng, nếu không trẫm nhất định sẽ truyền khắp thiên hạ chuyện này, khiến cho mọi người đều biết Cần Vương không giữ chữ tín, tiểu nhân.” Bỗng nhiên thanh âm của Bùi Tập Dạ vang lên từ phía sau, tiếng cười nghe rất khoa trương, Nhạc Sở Nhân nghe cũng không khỏi nhíu mày.
“Đây là độc quyền của Bắc Vương ngài, bổn Vương tất nhiên sẽ không đoạt.” Phong Duyên Thương thản nhiên trả lời, không nhẹ không nặng châm chọc lại hắn.
“Đừng khách khí, Cần Vương cũng không cần phải nhường cho ta đâu.” Ngữ khí Bùi Tập Dạ có chút không tốt, chỉ muốn nói Phong Duyên Thương tâm tình khó chịu mà thôi.
Tiếng bước chân của hai người ngày càng gần, Nhạc Sở Nhân ngồi ở ghế bành không chịu nhúc nhích. Sau đó chợt nghe thấy tiếng gọi ‘con trai’ vô cùng khoa trương, Phong Niên Phi bị âm thanh của hắn haaos dẫn, nghiêng đầu nhìn lại.
Bùi Tập Dạ như một trận gió lao ngang qua người Nhạc Sở Nhân, thẳng đến trước mặt Phong Niên Phi.
“Con trai à, đã tự mình đi đường rồi sao? Tốt lắm!” Khom người bế bé lên, khuôn mặt của Bùi Tập Dạ tựa như người cha già hiền hậu. (MTLTH.dđlqđ)
Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, đáy mắt có chút giảo hoạt lóe lên. Hắn thích trẻ con như vậy sao không tự mình sinh lấy một đứa? Có lẽ nàng nên giúp hắn một chút?
Hai bàn tay khoát lên vai nàng, nhẹ nhàng xoa ấn, thoải mái đến mức nàng lập tức thả lỏng thân thể.
“Có mệt hay không?” Người phía sau cúi xuống, Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn, hai người đôi mắt tương giao, hình ảnh phản chiếu trong mắt nhau đều là đối phương.
“Không mệt, chỉ là quá nóng.” Mùa hạ nhiệt độ rất cao, biên quan lại càng thấy nóng.
“Đợi đến khi về Hoàng thành có thể thoải mái hơn rồi, nhịn một chút, ngày mai chúng ta khởi hành.” Gần gũi đối diện nhau, kể cả bốn phía đều có người vẫn không ngăn được bong bóng màu hồng phấn bay quanh hai người.
Nàng gật đầu: “Vậy thì tốt, sớm ngày trở về, sau đó nghỉ ngơi một thời gian.” Nói đến cái này, đôi mắt xinh đẹp mở to vài phần, thủy mâu trong suốt.
“Được.” Ngón tay cưng chiều gãi lên sống mũi nàng, dung túng yêu thương không để đâu cho hết.
Bùi Tập Dạ bên kia ôm Phong Niên Phi đâu có mù mà không thấy được, khuôn mặt tinh xảo có vài phần khinh thường, Đinh Đương đứng bên cạnh lại thấy rất rõ.
Làm một người ngoài cuộc, nàng cảm thấy trong lòng mình rất phức tạp, trên đời này chuyện dây dưa không rõ nhất chính là một chữ ‘tình’. Một chữ này, dù có là người tung hoành thiên hạ cũng khó lòng mà trốn thoát.