Mục lục
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Nhưng sắc mặt anh chẳng tốt chút nào.” Mô tô chậm rì rì bò trên đường, cô chưa an tâm vẫn quan sát anh qua gương chiếu hậu.

Diêm Cận liếc mắt liền nhìn thấy gương mặt tươi cười như hoa của Nhạc Sở Nhân phản chiếu qua gương. Thì ra đây là tác dụng của hai mảnh gương này.

“Không sao, không việc gì.” Ánh mắt hai người chạm nhau qua gương, đôi mắt của nàng sáng trong, rực rỡ như vậy.

“Vậy thì, Đại Tướng quân, ngồi chắc nhé.” Cô vừa dứt lời, mô tô lao đi như một cơn gió. Diêm Cận cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng, rất nhanh đã ổn định lại được. Hai tay ôm lấy thắt lưng nàng, mùi hương độc đáo của nàng quẩn quanh nơi chóp mũi, giờ khắc này tựa như trong mộng.

Đến Quảng Giản trại, chưa kịp tiến vào đã nhìn thấy bốn năm chiếc xe đỗ bên ngoài cổng trại. Chân núi ven đường cũng xuất hiện rất nhiều người, già trẻ lớn bé cả nhà như thể đổ xô ra đây hóng hớt.

Dừng xe máy ở đầu cầu, cất chìa khóa, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận qua cầu đi vào trại.

Bốn năm chiếc xe đỗ kia đều thuộc đội hình sự, bốn phía còn có sự xuất hiện của những người trẻ tuổi, nhìn thấy Nhạc Sở Nhân đều niềm nở chào hỏi, có vẻ như hai bên có quen biết.

“Sao vậy? Có phải là đi bắt người hết rồi phải không?” Nhiều xe đỗ đây như vậy, khẳng định không ít người đến. Nhưng hiện tại chỉ có mấy người ở lại phòng thủ, khả năng tất cả đều đã đi truy người.

“Nhạc tiểu thư, chị đoán đúng rồi đấy. Ông ta chạy trốn rồi.” Một viên cảnh sát diện mạo thanh tú đáp lời.

“Chạy thật à? Phái đội đuổi theo rồi sao?” Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn thoáng qua Diêm Cận, sắc mặt anh chưa đổi, tựa hồ cũng đã sớm đoán ra được.

“Nhân thủ không đủ, đội viện trợ vẫn chưa tới.” Viên cảnh sát nọ định lấy bộ đàm ra.

“Cất vào đi. Đội trưởng về rồi.” Một vị cảnh sát khác đẩy anh chàng kia một cái, anh chàng này lập tức cất bộ đàm về đúng chỗ.

Tầm mắt hướng về con đường nhỏ đi vào Quảng Giản trại, ở đó có hai người đang đi về đây.

Một người đã có tuổi, mặc áo giáp, cầm côn. Người còn lại dáng người cao lớn, rắn chắc, tóc ngắn ba phân, đeo kính râm. Dây da vắt qua vai, khẩu súng dắt thắt lưng.

Thấy người, Nhạc Sở Nhân vẫy vẫy tay với anh ta, người bên kia dường như cũng đã thấy được cô. Tháo kính râm, cả khuôn mặt cũng lộ rõ hơn, rất đẹp trai, rất đàn ông.

“Đây là đồng chí tiểu Giang.” Nhạc Sở Nhân khoanh tay trước ngực đợi tiểu Giang lại gần, giới thiệu với Diêm Cận ở bên cạnh.

Diêm Cận không nói nhưng khí thế hắn cũng khá mạnh. Môi trường xung quanh hắn đều trở nên mơ hồ, nếu như không để ý kỹ, hẳn cũng chẳng có ai nhận ra còn có người.

“Sở Nhân, em lại tới đây à? Người kia đã chạy rồi, gia đình Bạch Vạn Quảng thu lưu lão ta cũng đã bị khống chế.” Vòng qua đội xe, tiểu Giang nhanh chân lại gần. Anh ta rất cao, chiều cao tương đương với Diêm Cận.

“Em cũng vừa mới nghe tiểu Chu nói. Ông ta chạy thực sự rất phiền toái đấy, thời điểm mọi người truy bắt phải cẩn trọng hết sức.” Ông ta có võ công trong người, ghê người giống hệt như trong phim kiếm hiệp ấy, tùy tiện phi ra một phiến lá cũng đã đủ chết người rồi.

“Không sao, nếu như lão ta chống cự, chúng ta có lý do chính đáng để nổ súng rồi.” Tiểu Giang cười, hàm răng trắng đến phát sáng, cười lên còn soái hơn gấp mấy lần.

Nhìn anh cười, Nhạc Sở Nhân không nhịn được cũng cười theo. Hai người cùng so rằng nanh với nhau, không thể thua được.

“Đây là?” Tiểu Giang nhanh chóng nhận ra còn một người đứng bên cạnh, tuy vẫn cười nhưng ánh mắt dò xét rất rõ ràng.

Diêm Cận đạm mạc đứng yên mặc tiểu Giang xem xét, hắn khinh khỉnh nhìn thoáng qua, khí thế mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với người quanh đây.

“Anh ấy tên Diêm Cận, là thân thích bên nhà lão thái thái em. Ngày ấy trên núi, em cùng anh ấy đã gặp qua lão già kia. Hôm nay anh ấy tới chỉ là muốn nhìn xem có thể giúp gì được không.” Nhìn thoáng qua Diêm Cận, phát hiện gương mặt băng sương lạnh lùng vạn năm không đổi của hắn. (MTLTH.dđlqđ)

Tiểu Giang gật đầu, đưa tay ra bắt: “Chào anh.”

Diêm Cận bất động, Nhạc Sở Nhân thay anh bắt tay với tiểu Giang, còn nói: “Mọi người cũng biết lão thái thái cổ quái thế nào mà, anh cũng đừng để ý. Đúng rồi, trong trại có nạn nhân nào bị hại không?”

Tiểu Giang gật đầu: “Có.”

“Haizz,  biết thế em đã báo nguy sớm hơn rồi. Khi đó em cũng chỉ nghĩ rằng Bạch gia lại mời tên thần côn nào đó đến đối phó em, vì vậy em mới ngồi đợi xem trò vui.”  Nhạc Sở Nhân thở dài, tiếc nuối nói.

“Đợi lát nữa đội cứu viện tới, anh cũng phải lên núi tìm. Như vậy, Sở Nhân này, em cứ về trước, chuyện bên này có anh lo. Nếu như xong việc, anh gọi điện mời em đi ăn cơm.” Đưa tay lên vỗ vỗ vai Nhạc Sở Nhân, không nặng không nhẹ, tràn đầy thân thiết, thậm chí còn có một chút ái muội.

“Ok, hẹn nhau rồi nhá. Anh bảo trọng.” Nhạc Sở Nhân gật đầu, quay đầu nhìn Diêm Cận, hai người xoay người rời đi,

Đi ra ngoài vài bước, phía sau liền truyền đến thanh âm của tiểu Giang: “Sở Nhân, đợi chút.”

“Dạ? Sao vậy?” Dừng bước quay đầu, Diêm Cận cũng dừng theo, ánh mắt lạnh lùng nhìn tiểu Giang đang đến gần.

“Gần đây em không đến chơi, tiểu Mẫn từ Úc về, còn mua quà cho em, vẫn luôn để ở nhà anh. Chuyện nay nếu xong, anh đi đâu tìm em?” Anh cúi đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, hai mắt chờ mong.

“Tiểu Mẫn về rồi? Sao lại không gọi điện thoại cho em? Được thôi, em cũng muốn đến thăm cô ấy.” Nhạc Sở Nhân gật đầu đáp ứng. Tiểu Mẫn là em gái của tiểu Giang, quan hệ của Nhạc Sở Nhân với cô ấy bình thường, cũng không phải là bạn thân. Nhạc Sở Nhân rất ngạc nhiên, đột nhiên cô ấy lại mua quà về tặng mình.

“Em đồng ý rồi đấy, chờ anh.” Tiểu Giang cười, cuối cùng vỗ vỗ cánh tay cô rồi mới rời đi.

Nhìn anh đi xa, Nhạc Sở Nhân chậm rãi lắc đầu, vừa xoay người liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Diêm Cận.

Vô thức bước sang vài bước, Nhạc Sở Nhân trợn mắt nhìn hắn: “Đại Tướng quân, anh muốn giết người sao?”

Diêm Cận chẳng nói gì, xoay người bước lên cầu. Bóng dáng cao lớn rắn rỏi được ánh nắng mặt trời bao lấy, hàn sương quanh thân dường như chẳng tan đi chút nào.

Nhạc Sở Nhân không nói gì, cũng không biết mình đắc tội cổ nhân khi nào? Chậc chậc, không hổ là Đại Tướng quân, chinh chiến sa trường, giết vô số người. Ánh mắt kia, chậc chậc, rất dọa người.

Dù anh không nói lời nào cũng làm người khác không tài nào bỏ qua anh được. Loại khí thế bực này, không phải chỉ ngày một ngày hai là đã tu luyện được.

Nhún vai, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn thoáng quan Quảng Giản trại đông người, khóe môi mân mê đắc ý. Mặc kệ lão ta có thoát được hay không, tội danh giết người này muốn đá cũng không được.



Tập tin gởi kèm:


tải xuống (21).jpg [ 10.3 KiB | Đã xem 141 lần ]

a-o-khoa-c-swatjpg
a-o-khoa-c-swat.jpg [ 499.54 KiB | Đã xem 141 lần ]

66-1497118341938jpg
...66-1497118341938.jpg [ 92.7 KiB | Đã xem 141 lần ]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK