Nhạc Sở Nhân hoàn toàn hưng phấn, trước kia nàng cũng gặp qua các loại điêu (Trùm: ta giữ nguyên chữ “điêu” vì thấy thay bằng “chim đại bàng” thì không hay lắm) nhưng giống điêu cơ hồ đều thuộc sở hữu của hội bảo hộ động vật quốc gia, hơn nữa cũng căn bản chưa thấy qua loại nào có hình thể lớn như thế này. Thoạt nhìn vừa mới trưởng thành, bộ dáng lại lớn như vậy!
Hai cánh Kim Điêu giang ra, chiều dài vượt quá hai thước, lao xuống đỉnh đầu hai người, cơ hồ che hết bầu trời, toàn bộ không gian trên đỉnh đầu đều bị che khuất.
Nhạc Sở Nhân cùng Thích Phong ngẩng lên nhìn nó bay đến đỉnh đầu, nhưng Kim Điêu không có dừng lại, coi như nhìn Nhạc Sở Nhân liếc mắt một cái, sau đó tạm dừng bay xuống, cánh vừa động ngay sau đó hướng về phía trước bay lên, trong chớp mắt đã hơn trăm mét, tốc độ bay cực nhanh làm cho hết thảy loài biết bay cảm thấy xấu hổ.
Nhạc Sở Nhân xoay người đuổi theo vài bước, nhưng sao sánh được với tốc độ của nó, mắt thấy nó hướng tới Hộ Quốc Tự dưới núi bay đi, ánh mắt nàng đều loé ánh quang.
“Vương phi, chúng ta mau trở về, nếu Kim Điêu này công kích chúng ta, chúng thuộc hạ tại Hộ Quốc Tự không thể đem hết toàn lực bảo hộ vương phi.” Thích Phong bước nhanh đến bên cạnh Nhạc Sở Nhân, thần sắc cẩn thận, nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của Nhạc Sở Nhân, thầm than rằng nàng khẳng định sẽ không nghe hắn.
Nhạc Sở Nhân nhìn chằm chằm bóng dáng Kim Điêu bay xa, một bên đáp lại Thích Phong, “Vì sao ở Hộ Quốc Tự không thể đem hết toàn lực?” Lời này có ý xấu.
“Bởi vì Kim Điêu cùng chim đại bàng trong kinh phật giống nhau, các tăng nhân đều cho rằng Kim Điêu là chim đại bàng hoá thân, cho nên, ở trong này thuộc hạ không thể thương tổn nó, chỉ sợ nó công kích chúng ta.” Thần sắc Thích Phong nghiêm túc, trước kia từng có chuyện Kim Điêu công kích tăng nhân trong chùa, tăng nhân bị công kích máu thịt lẫn lộn, không người nào ngăn trở.
Nhạc Sở Nhân vừa nghe liền vui vẻ, “Còn có chuyện này? Kim Điêu này, ta muốn.” Dứt lời, nàng xoay người bước nhanh xuống núi, Thích Phong kinh ngạc qua đi, chạy nhanh đuổi kịp nàng. Nàng muốn? Như thế nào muốn?
Chạy như điên đến trong chùa, tăng nhân và khách hành hương trong chùa cũng bởi vì Kim Điêu đã đến mà đều tụ tập dưới toà nhà hình tháp.
Toà nhà hình tháp là nơi chứa tàng kinh của Hộ Quốc Tự, là nơi cao nhất trong chùa, cho nên Kim Điêu đứng ở trên kia cũng có thể phá lệ thấy được, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nó.
Nhạc Sở Nhân dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, liếc mắt một cái ở trong đám người liền nhìn thấy một thân áo trắng Phong Duyên Thương, bốn phía hắn là hộ vệ của Thất vương phủ, bên người còn có Ngọc Lâm phương trượng một thân quần áo màu vàng cà sa.
“Tiểu Thương Tử.” Hướng trở lại, tầm mắt Nhạc Sở Nhân không rời nhìn Kim Điêu đứng ở trên toà nhà hình tháp.
Phong Duyên Thương ở lúc nàng mở miệng kêu hắn đã quay đầu lại, sau khi nàng dứt lời liền chạy tới nắm tay nàng, một bên khẽ cười nói: “Vội vàng như thế làm cái gì?”
Nhạc Sở Nhân cầm lấy cánh tay hắn, chỉ cho hắn xem Kim Điêu, “Con điêu kia ta muốn, ai ngăn trở cũng không có chuyện tốt”.
Lời nàng vừa nói ra, Ngọc Lâm phương trượng đứng ở một bên niệm phật hiệu thành tiếng, khuôn mặt bình thản, tựa hồ cũng không phải là có ý ngăn trở.
Khoé môi Phong Duyên Thương giơ lên, nở nụ cười ấm áp như tịch dương, “Muốn dùng nó luyện dược sao? Rời Hộ Quốc Tự nói sau cũng không muộn.” Khi hắn nói lời này có chút cúi đầu, cơ hồ dán ở lỗ tai Nhạc Sở Nhân đem thanh âm đưa đến thấp nhất.
Nhạc Sở Nhân bị hắn thổi khí đến ngứa, một phen đẩy hắn sau đó lắc đầu, “Đương nhiên không phải, ta muốn nó làm sủng vật.”
Phong Duyên Thương nhíu mày, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kim Điêu đang ngạo nghễ chúng sinh đứng trên toà nhà hình tháp, “Thật sự?”
Nhạc Sở Nhân rất nhanh gật đầu, “Muốn bọn họ bắt lấy nó, còn lại ta sẽ thu phục.” Hình thể nó quá lớn, tính tình lại hung mãnh, bắt lấy nó lúc này là khó khăn nhất.
Phong Duyên Thương nhìn nhìn khuôn mặt hiền lành vẫn bình thản như trước của Ngọc Lâm phương trượng, theo sau có chút khoát tay (Trùm: chỗ này để là “cáp thủ”, ta không hiểu nghĩa là gì nên để là “khoát tay”, ai hiểu chỉ ta nhé) “Đợi đến sau khi mặt trời lặn, hiện tại khách hành hương và tăng nhân đều tụ tập ở chỗ này, không nên động thủ”.
Nhạc Sở Nhân khoé môi loan loan, nhìn thoáng qua Phong Duyên Thương lại quay đầu, tiếp tục không nháy mắt nhìn chằm chằm Kim Điêu đang quan sát chúng sinh, nhẹ giọng nói: “Cùng ngươi thương lượng những chuyện kê minh cẩu đạo thật đúng là nhanh.” (Trùm: “Kê Minh Cẩu Đạo” có nghĩa là bắt chước tiếng gà gáy và giả làm chó vào ăn trộm. Người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để ví với kĩ xảo hoặc hành vi thấp hèn.)
Khoé môi Phong Duyên Thương run rẩy, “Cho nên nàng cùng ta mới hợp nhau nhất”.
“Cút!” Không nặng không nhẹ đẩy hắn, Nhạc Sở Nhân không thèm để ý, dù sao nàng chưa bao giờ cảm thấy chính mình là người tốt, Phong Duyên Thương nói như vậy nàng hoàn toàn không để ý đến.
Mặt trời lặn, đoàn người bọn họ cũng như khách hành hương ở lại thiền viện, dùng qua cơm bố thí, sắc trời cũng dần tối, người nên hành động cũng lặng lẽ hành động.
Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân ở trong thiện phòng chờ đợi, khác nhau chính là Phong Duyên Thương ngồi yên còn Nhạc Sở Nhân thì đem tất cả những gì mang theo khi xuất hành lần này ra, quần áo loạn thành một đống lớn. Từng cái bình sứ đều có bề ngoài thực đẹp đẽ, khéo léo, tinh xảo, nhưng bất luận kẻ nào đều không dám động ý niệm trong đầu, bao gồm Phong Duyên Thương đều duy trì khoảng cách rất xa.
Trong phòng đèn đuốc có chút tối, nhưng không ảnh hưởng tầm mắt. Phong Duyên Thương ngồi ở chỗ kia nhìn Nhạc Sở Nhân hãy còn mân mê, đoán ra nàng muốn làm cái gì.
“Chỉ dựa vào dược vật, có thể hoàn toàn khống chế dã tính khó thuần phục của Kim Điêu?” Ở tái ngoại, điều này đối với người huấn luyện điêu chuyên nghiệp là rất khó. (Trùm: ta không biết “tái ngoại” là ở đâu, mọi người chỉ hộ để ta sửa)
Nhạc Sở Nhân đang bận rộn, nghe được Phong Duyên Thương nói chuyện liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái, theo sau lại tiếp tục cúi đầu bận việc, “Ta có nói qua chỉ dùng được dược sao? Ta có cổ a, đừng nói khống chế động vật hung mãnh, chính là khống chế người cũng không phải là nói chơi”.
Lông mi Phong Duyên Thương vừa động, đôi mắt trở nên tối đen, “Thật sao?”
“Ha ha, sợ hãi? Tiểu Thương Tử, ngươi càng ngày càng mẫn cảm.” Nhạc Sở Nhân cười không thể ngưng, buông thứ gì đó trong tay ra, ngẩng đầu nhìn hắn, cười đến hoa dung thất sắc trông rất đẹp mắt.
“Không, chính là nghĩ tới một sự việc.” Hắn vẻ mặt như thường nhưng mắt phượng lại u ám ý vị thâm trường.
Nhạc Sở Nhân không biết hắn đang nói cái gì, cũng không muốn quan tâm. Phong Duyên Thương có bí mật của chính mình, hắn không nói nàng cũng sẽ không hỏi, bởi vì nàng hoàn toàn không có hứng thú.
Tỷ như nàng biết Thất vương phủ có địa lao bí ẩn, hơn nữa trong địa lao còn có người bị giam giữ. Nàng còn biết hắn dùng độc châm nàng đưa giết rất nhiều người, nhưng nàng không rảnh để ý tới, bởi vì nàng hoàn hoàn toàn toàn không có hứng thú.
Hắn nói hắn nghĩ tới một sự việc như là tốt lắm, không liên quan đến việc của nàng.
Nhưng mà, lúc này đây Nhạc Sở Nhân đã đoán sai, lúc này đây tuyệt đối liên quan đến chuyện của nàng, nhưng lại cùng việc nàng biết đến địa lao giam người kia có liên quan. Bất quá hết thảy đều phát sinh ở thời điểm nàng không biết tình hình, chính là thời điểm nàng chưa nói rõ lai lịch của mình với Phong Duyên Thương.
Nếu như khi đó nàng biết, chỉ sợ lúc này hai người bọn họ sẽ không là tình hình như vậy, có lẽ Nhạc Sở Nhân sẽ nổi giận công kích độc một phen, đem toàn bộ Thất vương phủ cao thấp đều độc chết cũng không chừng.
Nhìn bộ dáng không hỏi việc ngoài của Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương chậm rãi thư khẩu khí, ngũ quan tuấn mỹ ở dưới ánh đèn nhu hoà thoát tục, hắn đứng đó như hoá thành một bức tranh yên lặng, giống như cách thiên sơn vạn thuỷ. Nhưng ánh mắt này lại hết sức chân thật, ánh mắt chỉ riêng hắn mới có.