Mục lục
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu niêu khẽ giũ áo choàng, trong chớp mắt bật lên tựa như một cơn gió hướng Nhạc Sở Nhân phi đến.

Hắn biết võ công, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh. Nhạc Sở Nhân không biết võ công căn bản trốn không thoát được tập kích, tuy rằng thân thủ nàng rất linh hoạt nhưng khoảng cách vẫn còn kém xa.

Tuy nhiên, ngay khi tay thiếu niên chạm vào bả vai Nhạc Sở Nhân lại lập tức rút lại, thân hình quay một vòng rơi xuống trên đất, bông tuyết bị động tác của hắn tác động, nhẹ nhẹ phiêu tán.

Nhạc Sở Nhân khẽ liếc bả vai, khóe môi cong lên, khóe mắt không giấu nổi đắc ý:

“ Có phải nghĩ rằng ta không biết võ công thì bắt lấy rất dễ dàng không? Ha ha tuy ta không bắt được ngươi cũng chẳng làm gì được ngươi nhưng ngươi cũng chẳng làm gì được ta.”

Nói rồi giơ tay giũ giũ vai áo căn bản không dính hạt bụi, ý tứ khinh miệt rõ ràng.

Tay thiếu niên ẩn trong áo choàng, nụ cười trên mặt không còn vô tội như vừa rồi, đôi mắt trong suốt nhìn dáng vẻ đắc ý của Nhạc Sở Nhân lóe qua lửa giận.

“Sư phụ nàng là cao nhân phương nào? Theo ta biết vài trăm năm trở lại đây ngoại trừ Thánh giáo không có môn phái nào khác.”

Thiếu niên cười đến mê người, giọng nói ngông nghênh bất cần.

“Đó là ngươi kiến thức hạn hẹp, núi cao còn có núi cao hơn. Ngươi cũng đừng nản lòng, với tuổi của ngươi mà đã đạt được thành tựu như vậy đã rất lợi hại rồi.”

Tuy rằng là đối thủ nhưng Nhạc Sở Nhân còn rất bội phục hắn, ít nhất khi nàng bằng tuổi hắn còn không đạt được cảnh giới này.

Thiếu niên cười, cười đến mê người, bộ dạng hắn tựa như em trai nhà bên khiến người ta không thể ghét được.

“ Câu này dùng trên người nàng mới thích hợp. Nàng năm nay mới mười sáu, cũng là người đầu tiên có thể thoát khỏi tay ta.”

Bộ dạng tuy như em trai nhỏ nhưng lời nói đầy ngông cuồng .

“Ngươi cùng là người đầu tiên dám ở trước mặt ta nói lời ngông cuồng như vậy. Tuy nhiên cái này không quan trọng, vấn đề là ngươi ẩn vào Hoàng thành lâu như vậy là muốn làm cái gì? Nếu ngươi muốn giết người cướp của thì ta cảnh cáo ngươi tốt nhất nên dừng tay lại, đây là địa bàn của ta.”

Đứng yên một chỗ lâu như vậy chân nàng có chút tê rồi.

“ Vì cái gì nha? Nàng cũng không làm gì được ta, nói cách khác ta muốn làm cái gì nàng cũng không ngăn được.”

Cánh tay bên dưới áo choàng động đậy, nụ cười trên mặt cũng buông lỏng không ít.

“Ta không làm gì được ngươi, nhưng đối phó với thủ hạ ngươi là chuyện nhỏ. Người của Vu Giáo ta chỉ ngửi qua là nhận ra.”

Nhạc Sở Nhân híp mắt hừ lạnh uy hiếp.

Thiếu niên nhe răng cười, nghiêng đầu có chút nghịch ngợm nhìn khuôn mặt Nhạc Sở Nhân:

“ Chúng ta quả thật không giống nhau, ít nhất mũi cẩu như nàng ta còn không có.” (Ha Ha ha ha….. xin lỗi cho Nguyệt cười tý tẹo vì lời của anh ý cũng là lời Nguyệt muốn nói :sofunny: :sofunny: :sofunny: )

Hai mắt Nhạc Sở Nhân bốc lửa:

“ Ta hiện tại rất muốn trồng nấm trên người giáo đồ Vu giáo, tin rằng nấm trồng ra ăn rất ngon.”

Thiếu niên nháy mắt, cười cười hối lỗi:

“Ta phải đi rồi, ta chỉ chớp mắt là có thể vào thành, còn nàng phải bước từng bước một trở về, có cơ hội gặp lại.”

Sảng khoái nói xong, bóng dáng đã biến mất tại chỗ. Dưới núi có vài đạo tàn ảnh lóe ra, thật đúng như lời hắn, chỉ chớp mắt là có thể vào thành rồi.

Nhìn phương hướng hắn biến mất, Nhạc Sở Nhân bĩu môi:

“Tưởng biết võ công thì giỏi lắm sao, hừ.”

Tuy rằng khinh thường nhưng giọng điệu không tránh khỏi chút ghen tỵ.

Cho đến khi thiếu niên rời đi, Thích Kiến đứng xa mới thở ra một hơi. Hắn vốn cho rằng võ công của mình cũng không tệ nhưng so với thiếu niên còn kém xa, hơn nữa cùng với thân phận Giáo Thánh Vu Giáo nữa, e rằng hắn cũng chẳng tiếp nổi mấy chiêu của hắn.

Nhạc Sở Nhân nắm lấy áo choàng đi về phía thích Kiến, đuôi mắt cong lên cho thấy nàng bị kẻ nọ khoe khoang võ công chọc tức.

“Vương phi…..”

Thích Kiến đi bên cạnh Nhạc Sở Nhân xuống núi, không nhịn được lên tiếng, hắn rất muốn hỏi nàng có cần phái người tìm thiếu niên đó hay không.

“ Bắt không được hắn, ngươi cũng đừng phí công. Hai ngày này hãy để ý những người vào thành, cũng không biết bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?”

Thanh âm của nàng không chút gợn sóng, nghe qua vô cùng bình tĩnh.

“ Vương phi thật sự không có biện pháp đối phó với hắn sao?”

Cả sườn núi tĩnh lặng chỉ còn âm thanh đạp tuyết của hai người, gió lạnh đập vào mặt nhưng có vẻ như cả hai người đều không nhân thấy, hoặc giả không thèm để ý.

“Không có.”

Nhạc Sở Nhân trả lời rất dứt khoát nhưng trong đầu đang không ngừng tính toán tài nghệ của kẻ kia và phương pháp đánh bại hắn.

“Vậy….”

Thích Phong chau mày, như vậy để mặc hắn thích làm gì thì làm sao?

“Hắn cũng sẽ không qua mức kiêu ngạo hành động. Ta lấy giáo đồ Vu Giáo ra uy hiếp tin rằng hắn cùng sẽ thu liễm lại.”

Nhạc Sở Nhân nhìn phía trước, đôi mắt xẹt qua ánh sáng lanh, đối với điểm này nàng rất tự tin.

Thích Phong gật đầu, tuy rằng hắn tin tưởng Nhạc Sở Nhân nhưng đó là Giáo Thánh, cấp bậc cao nhất trong Vu Giáo, bảo hắn làm sao không lo lắng đây?

Hai người xuống núi, hiện trường xử quyết đã chẳng còn ai, chỉ còn vài đống tro đang phiêu tán cùng với vài bộ y phục cũ dính máu đong thành bang cho thấy nơi này trước đó đã xảy ra chuyện gì.

Xe ngựa vẫn dừng bên đường, Nhạc Sở Nhân đi qua trèo lên xe, Thích Phong đánh xe, tiếng vó ngựa cùng bánh xe chuyển động trên tuyết rất nhanh rời đi nơi này chỉ lưu lại gió rét cùng tiêu điều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK