Mặc Nhiên kinh hãi.
Cả đời này hắn mới chỉ thấy Cửu Ca của Sở Vãn Ninh một lần, đó là trận quyết chiến sinh tử kia, Sở Vãn Ninh triệu hồi đàn Cửu Ca, tiếng đàn phá trời nứt tuyết, vang vọng trong mây.
Người sống tinh quái, dị thú chim muông bị Trân Lung Kỳ Cục điều khiển, trong tiếng đàn Cửu Ca gọi lại được thần thức, một khúc trường ca, trăm vạn hùng binh của Mặc Nhiên đại loạn.
Nhưng triệu hoán thần võ cần linh hạch, cần phải tiêu tốn lượng linh lực rất lớn.
Thiên Vấn mà Sở Vãn Ninh quen dùng đã hết cách để triệu hoán ra, làm sao đột nhiên lại có thể triệu hoán được "Cửu Ca" còn cường hãn hơn cả Thiên Vấn?
Trên Thiên Trì xảy ra một hồi ác chiến, thanh thế chẳng khác năm đó sư đồ quyết chiến sinh tử là bao.
Nhưng Mặc Nhiên lại không nhớ được nhiều chi tiết tới vậy, sau trận huyết chiến ấy, bên cạnh hắn, rốt cuộc chẳng còn ai để nói chuyện nữa.
Kỳ thật, cho tới khi Mặc Nhiên vẫn thân ở kiếp trước, hắn vẫn không hiểu vì sao Sở Vãn Ninh có thể dùng sức của hồn phách mà triệu hồi được Cửu Ca.
Cho dù thần võ và chủ nhân có ràng buộc hay không, thì Sở Vãn Ninh cũng làm được.
Một ngày kia, cờ Trân Lung Mặc Nhiên chế thành đều vỡ vụn trong tiếng đàn, sức mạnh của Cửu Ca còn cường hãn thuần túy hơn lần đầu nhiều năm trước kia hắn gặp, cường hãn tới mức thậm chí hắn còn hoài nghi căn bản linh hạch Sở Vãn Ninh không vỡ nát, nhiều năm như vậy, đều là Sở Vãn Ninh giả vờ, nhẫn nhục chịu đựng, huyết nhục ô danh.
Sau đó hắn thậm chí còn nghĩ tới, nếu thật sự là vậy thì thật tốt. Nếu Sở Vãn Ninh thực sự chỉ là giả vờ, mọi chuyện sẽ không đi tới một bước cuối cùng kia.
Thật tốt biết bao.
Cửu Ca phá hủy cấm thuật của Mặc Nhiên, khiến các tu sĩ đang lao đầu vào chém giết chợt bừng tỉnh, thậm chí còn phá nát trụ băng giam cầm Tiết Mông và Mai Hàm Tuyết.
Mặc Nhiên vọt lên mây, y phục phần phật, tức giận cùng vui sướng trong mắt sinh ra, hắn muốn nhìn rõ xem rốt cuộc Sở Vãn Ninh còn bao nhiêu chiêu thức khiến người ta sợ hãi chưa từng dùng tới.
Hắn đạp lên kết giới, đến gần, đứng trước mặt Sở Vãn Ninh.
Hắn nhìn tới bàn tay thon dài trắng nõn tái nhợt, vuốt ve cầm huyền Cửu Ca, tiếng đàn ngừng lại.
Sở Vãn Ninh ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng như ánh mặt trời chiếu rọi xuống nền tuyết.
Y nói: "Mặc Nhiên. Ngươi lại đây."
Ma xui quỷ khiến, hắn liền nghe theo y đi tới.
Đầu ngón tay Sở Vãn Ninh khẽ động, vài sợi sáng bích sắc bay về phía Mặc Nhiên, vọt vào trong ngực hắn, Mặc Nhiên đột nhiên giật mình, vốn còn tưởng rằng Sở Vãn Ninh muốn giết mình.
Nhưng ánh sáng kia không đau không ngứa, quanh quẩn trước ngực hắn, chậm rãi chui vào da thịt, ấm áp không nói nên lời.
"Một kiếm Tiết Mông đâm ngươi kia, ta giúp ngươi chữa." Sở Vãn Ninh khe khẽ thở dài, "Buông tha cho hắn đi, Mặc Nhiên, nếu hắn cũng không còn, sau này ngươi muốn tìm một cố nhân để nói chuyện, còn có thể tìm ai nữa..."
Mặc Nhiên còn chưa kịp phản ứng lại những lời này của y có ý gì, kết giới cường hãn dưới chân chợt biến mất, biến mất cùng cổ cầm Cửu Ca Sở Vãn Ninh triệu hồi ra.
Hắn lập tức vung tay triệu mạch đao Bất Quy, mới đứng vững giữa tầng mây, nhưng Sở Vãn Ninh lại như chiếc lá điêu tàn lúc rụng rơi xuống, như một khúc lúc nãy, đã hao hết sức sống cuối cùng của y.
"Vãn Ninh!"
Hắn bỗng biến sắc, ngự kiếm lao xuống, lúc người nọ sắp rơi vào Thiên Trì lạnh băng, ôm lấy y vào trong lòng.
"Sở Vãn Ninh! Ngươi—— Ngươi...."
Sở Vãn Ninh nhắm đôi mắt lại, miệng mũi, hai mắt, tai không ngừng chảy máu.
Tôn nghiêm với y mà nói cực kỳ quan trọng, cho dù bị giam ở Vu Sơn Điện, lưng vẫn không chịu cong, rất hiếm khi lộ ra dáng vẻ mình khó chịu nổi, nhưng trước mắt thất khiếu y lại chảy máu, dáng vẻ thanh chính tu nhã chật vật như vậy, thất thố như vậy.
Sở Vãn Ninh nuốt một ngụm máu tụ xuống, nghẹn ngào nói: "Ngươi nói... Sống chết không do ta quyết... Nhưng mà ngươi xem, Mặc Nhiên... Ngươi chung quy vẫn coi thường sư tôn mình rồi, nếu ta đã quyết tâm phải đi, ngươi có cản... Cũng không cản được..."
"... Sư tôn... Sư tôn..." Mặc Nhiên nhìn y, chỉ cảm thấy hàn ý tràn lên tim, da đầu tê dại, vô thố gọi như vậy.
Sở Vãn Ninh nở nụ cười, vẻ mặt dường như thống khoái: "Vốn vẫn luôn sống tạm bợ, do mang một tia không cam lòng, còn cho rằng, muốn ở lại cùng ngươi mấy năm, dạy lại ngươi cho tốt... Đừng phạm thêm nhiều tội nghiệt nữa... Nhưng mà giờ... Giờ thì..."
Mặc Nhiên run lên, ôm lấy người trong lòng, hắn bỗng nhiên cảm thấy rất sợ hãi.
Sợ hãi.
Loại cảm xúc này mười mấy năm nay không còn thuộc về hắn, giờ đột nhiên bị đánh úp, bẻ gãy nghiền nát, như thể moi tim hắn ra.
"Giờ lại biết, chỉ có ta chết, có lẽ mới có thể đối lấy ngươi... Không làm chuyện ác nữa..."
Y nói tới đây, tựa như cực kỳ đau đớn. Triệu Cửu Ca mạnh mẽ, làm thân thể y căn bản không chịu nổi, tạng phủ đều dập nát, miệng rỉ máu, Mặc Nhiên ôm y đáp xuống bên Thiên Trì, thần sắc điên cuồng khổ sở, không ngừng truyền linh lực vào ngực y.
Nhưng mà linh lực hùng hồn vào cơ thể Sở Vãn Ninh, lại như trâu đất xuống biển, đi rồi không về.
Mặc Nhiên thật sự hoảng loạn, Đạp Tiên Quân ôm người trong lòng, ôm thật chặt, thất bại liên tiếp, rồi lại thử chia linh lực cho y.
"Vô dụng thôi... Mặc Nhiên, ta dùng tính mạng triệu Cửu Ca lần cuối, sống chết đã định, nếu ngươi... Trong lòng vẫn còn một tia thanh tỉnh... Thì mong ngươi... Buông tha..."
Buông tha ai?
Tiết Mông, Mai Hàm Tuyết?
Côn Luân Đạp Tuyết Cung, hay là toàn bộ Tu Chân giới?
Có thể, có thể chứ... Hắn có thể buông tha bọn họ! Chỉ cần Sở Vãn Ninh sống sót, chỉ cần người mình cực kỳ hận này, đừng chết như vậy.
Sở Vãn Ninh run rẩy nâng tay lên, đầu ngón tay lạnh băng, làm như thương hại, lại làm như thân mật, chạm lên trán Mặc Nhiên, nhẹ nhàng.
Y nói: "Mong ngươi... Buông tha... Buông tha chính mình..."
Dữ tợn trên mặt Mặc Nhiên, trong giây lát ngắn ngủi ấy cứng đờ lại.
Buông tha ai...
Y trước khi chết, nhớ tới ai?
Buông tha... Chính mình...
Y sao lại nói thế?
Đạp Tiên Quân ôm y, tựa như hơi mờ mịt, lại có chút khuây khỏa, tựa như đau đớn, lại như cảm thấy mỹ mãn.
"Ta buông tha chính mình? Di nguyện của ngươi, là muốn ta buông tha chính mình?"
Mặc Nhiên lẩm bẩm, tơ máu che kín mắt, hắn bỗng cười ha hả, tiếng cười kia như liệt hỏa chớp động, xuyên thấu trời cao, đốt cháy chút lý trí và thần thức cuối cùng.
"Ha ha ha—— Ha ha ha ha ha—— Buông tha chính mình? Sở Vãn Ninh, ngươi còn điên hơn ta! Ngươi thật quá ngây thơ rồi—— ha ha ha ha ha——"
Toàn bộ núi Côn Luân đều quanh quẩn tiếng cười lớn thê thảm,vặn vẹo của hắn, gương mặt hoàn toàn thay đổi, không rét mà run.
Sở Vãn Ninh trong tiếng cười điên cuồng của Mặc Nhiên, nuốt máu tụ xuống, y nếu còn chút sức lực, biểu tình sẽ cực kỳ thống khổ, nhưng sức để y nhíu mày cũng không có, chỉ có đôi mắt phượng kia... Đôi mắt phượng đã từng hoặc sắc bén, hoặc quyết tuyệt, hoặc nghiêm khắc, hoặc ôn hòa, mang đầy bi thương.
Thuần triệt như tuyết Thiên Trì, mông lung như sướng sớm.
Đôi mắt Sở Vãn Ninh dần thất tiêu, dần tan rã, cặp mắt từng lộng lẫy ánh sáng, sắc bén như chớp, dần dần không còn gì rõ ràng.
Cuối cùng y nhẹ giọng nói với Mặc Nhiên một câu: "Ngươi đừng cười, ngươi như vậy, lòng ta rất khó chịu..."
"..."
"Mặc Nhiên, cả đời này, cho dù sau này ra sao... Đều do ta ban đầu không dạy dỗ ngươi tốt, là ta bảo ngươi phẩm tính kém chất khó mài... Là ta bạc ngươi, tử sinh không oán..." Gương mặt Sở Vãn Ninh tái nhợt, chút huyết sắc cũng không có, bờ môi y xanh trắng, y cố hết sức nâng mắt lên, nhìn gương mặt Mặc Nhiên, y mở to đôi mắt, y muốn rơi lệ, nhưng hốc mắt chầm chậm tràn ra, là máu, theo gương mặt, chảy xuống.
Sở Vãn Ninh khóc, y nói: "Nhưng ngươi... Thật sự hận ta tới như vậy... Cho tới cuối cùng... Ngay cả một lát bình an mà thôi, cũng không muốn cho ta ư..."
"Mặc Nhiên... Mặc Nhiên... Đừng như vậy nữa, ngươi tỉnh lại, quay đầu lại đi... Ngươi quay đầu lại đi..."
Ngươi tỉnh lại...
Y khiến hắn tỉnh lại, nhưng chính mình, mở to đôi mắt mờ mịt, ngủ thiếp đi như thế.
Mặc Nhiên không tin, hắn không muốn tin, Sở Vãn Ninh lại chết như vậy.
Một đời tông sư, ngưỡng mộ như núi cao, sư tôn của mình, người mình cực kỳ hận, lại chết như vậy.
Nằm trong lòng hắn, máu tươi nhuộm đỏ bên Thiên Trì Thiên Sơn.
Từng chút từng chút, lạnh như sương tuyết, ngưng thành hàn băng.
Trên mặt Sở Vãn Ninh toàn máu, Mặc Nhiên cúi đầu nhìn một lát, nâng tay áo lên, lau lung tung muốn làm sạch.
Nhưng mà máu nhiều quá, hắn càng lau, gương mặt vốn thanh lãnh trong sạch kia càng bẩn. Mặc Nhiên cứng đầu mím môi, dùng sức lau sạch.
Lại chỉ lau được một gương mặt loang lổ máu.
Ngũ quan cũng không còn nhìn được rõ ràng.
Hắn rốt cuộc không cười nữa.
Hắn nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Lần này ngươi thắng, Sở Vãn Ninh. Ta không ngăn được ngươi chết."
Dừng một lúc, hắn lại mở mắt ra, nơi đó lúc đầu đen trầm lạnh lẽo sâu thẳm, lại hóa lửa lớn thiêu rụi vực sâu.
Hắn nói: "Nhưng mà, ngươi cũng quá coi thường ta. Ngươi không muốn sống nữa, ta không ngăn nổi, nhưng nếu ta muốn ngươi không chết, ngươi cũng chẳng cản nổi ta."
Mặc Nhiên không tuyên bố sống chết của Sở Vãn Ninh, hắn đưa người về Tử Sinh Đỉnh.
Lúc đó hắn đã có thuật pháp thông thiên, có thể giữ xác vĩnh viên không khô héo thối rữa—— Hắn đặt thân thể Sở Vãn Ninh ngay tại Hồng Liên Thủy Tạ, hắn ép Sở Vãn Ninh tồn tại như vậy.
Muốn hắn thừa nhận rằng hắn giết chết người cuối cùng mong nhớ tới của hắn, quá khó khăn.
Chỉ cần thân thể Sở Vãn Ninh không hóa thành tro tàn, chỉ cần hắn có thể nhìn thấy dáng vẻ của y mỗi ngày.
Hắn có thể cảm thấy Sở Vãn Ninh không chết.
Hắn hận điên cuồng cũng được, yêu vặn vẹo cũng thế, đều còn một nơi để phát tiết, nơi để gửi gắm.
Đạp Tiên Quân, rốt cuộc hoàn toàn trở nên điên cuồng.
Sở Vãn Ninh đi rồi, mỗi ngày hắn đều sẽ tới Hồng Liên Thủy Tạ nhìn thi thể y, mấy ngày ban đầu, hốc mắt hắn lóe ánh sáng ác độc, đến trước thi thể kia, không ngừng thóa mạ, hắn nói: "Sở Vãn Ninh, đáng đời ngươi."
"Ngươi độ hết người trong thiên hạ chỉ không độ mỗi ta, ngươi giả nhân giả nghĩa."
"Ngươi là sư phụ quái gì? Ta lúc trước có mắt như mù mới bái ngươi làm thầy! Khốn nạn!"
Sau đó, hắn mỗi ngày đều không ngại phiền hỏi: "Sao lại ngủ lâu như thế? Bao giờ mới tỉnh?"
"Ta đã tha cho Tiết Mông rồi, ngươi cũng có thể như thế, dậy cho ta."
Mỗi lần hắn nói vậy, tôi tớ bên cạnh hắn đều cảm thấy hắn mất trí, hắn điên rồi.
Thê tử Tống Thu Đồng của hắn cũng cảm thấy hắn điên rồi. Ả ta rất sợ hãi, nên thừa dịp một lần hoan hảo hiếm có trôi qua, ả dựa bên gối hắn nói: "A Nhiên, người chết không thể sống lại, thiếp biết chàng khổ sở, nhưng chàng..."
"Ai khổ sở?"
"..."
Tống Thu Đồng là kiểu người nhìn mặt đoán ý, mấy năm nay ở bên cạnh Mặc Nhiên càng cẩn thận như đi trên băng mỏng, thấy sắc mặt hắn không tốt, lập tức im miệng, rũ mắt nói: "Là thiếp thân nói sai."
"Đừng thế." Mặc Nhiên lần này lại không dễ buông tha cho ả, hắn nheo mắt lại, "Ngươi nói ra rồi, nuốt lại làm gì? Ngươi nói lại ta nghe, ai khổ sở?"
"Bệ hạ..."
Mắt đen của Mặc Nhiên động sấm chớp, hắn bỗng ngồi dậy, bóp chặt cổ thon nhỏ của Tống Thu Đồng, một tay xách nữ nhân vừa mới triền miên với mình lên, ném xuống giường.
Bộ mặt hắn dữ tợn, đúng như gương mặt sói hổ tàn nhẫn.
"Người nào chết không thể sống lại, ai chết? Ai muốn sống lại?" Mặc Nhiên cắn nát từng chữ từng chữ, tàn nhẫn như vậy, dùng sức như vậy, "Không có ai chết, không có ai muốn sống, càng không có ai khổ sở!"
Môi Tống Thu Đồng run rẩy, muốn giãy giụa, nhưng ả vừa nói nửa lời "Hồng Liên Thủy Tạ...", hai mắt Mặc Nhiên đã đỏ đậm, giận dữ trợn lên.
"Hồng Liên Thủy Tạ chỉ có một Sở Vãn Ninh hôn mê, ngươi muốn nói gì! Ngươi muốn dạy bổn tọa cái gì! Nghiệt súc!"
Tống Thu Đồng thấy hắn giận dữ mất kiểm soát, trong lòng run sợ, không biết làm sao để dịu đi cử chỉ điên cuồng của Mặc Nhiên, như đặt cược, cất cao giọng nói: "Bệ hạ, người nằm ở Hồng Liên Thủy Tạ đã qua đời, người suốt ngày sa vào đó, thiếp thân... Thiếp thân có thể không lo lắng ư?"
Ả nói uyển chuyển, để Mặc Nhiên không trách tội, cuối cùng còn bảo vì mình mang lòng tốt, nói vì quan tâm tới Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên nhìn ả chằm chằm, hô hấp dần bình ổn lại, tựa như nghe vào một chút, không gào lên với ả nữa.
Hắn ngừng một lát, nói: "Đúng là làm ngươi lo lắng rồi."
Tống Thu Đồng nhẹ nhàng thở hắt ra, nói: "Thiếp thân vì mong bệ hạ an khang, tất nhiên có thể không màng sống chết. Bệ hạ tình thâm, nhưng cũng đừng để ý chí tinh thần sa sút."
"Vậy ngươi nói xem bổn tọa nên làm thế nào?"
"Thiếp thân nhiều lời, đều vì tốt cho bệ hạ. Theo thiếp thân thấy, nên đưa Sở.... Sở tông sư hạ táng đi... Người đã không còn nữa, thể xác không thể giữ như vậy, chỉ làm bệ hạ thêm đau lòng."
"Còn gì nữa? Lời ngươi còn chưa hết, không bằng hôm nay nói ra cả đi."
Tống Thu Đồng thấy sắc mặt hắn bình ổn hơn, trong lòng khẽ thả lỏng.
Ả rũ nửa mắt, hơi nghiêng đầu, ả biết dáng vẻ này của mình giống với Sư Minh Tịnh nhất.
Ả hết lòng tin Sư Minh Tịnh là uy hiếp của Mặc Vi Vũ, tuy rằng ả không hiểu vì sao mình cố gắng cẩn thận bắt chước chi tiết dung mạo của Sư Minh Tịnh, lại không khơi dậy nổi hứng thú của Mặc Nhiên.
Nam nhân âm tình bất định này tuy rằng rất thích ở cạnh săn sóc mình, nhưng từ khi thành thân tới nay trừ phi cực kỳ buồn khổ, hoặc uống say, hắn mới chạm vào mình. Tống Thu Đồng cảm thấy có lẽ vì Mặc Nhiên không thích nữ sắc, tóm lại hiển nhiên không liên quan tới Sư Minh Tịnh.
Đừng nói là ả, cả Tử Sinh Đỉnh đều biết nam nhân đã chết nhiều năm trước kia, mới là tình cảm chân thành của Đạp Tiên Đế Quân.
Sở Vãn Ninh thì là cái thá gì.
Tống Thu Đồng nghĩ vậy, đó cũng chỉ là thứ nam nhân để Đạp Tiên Quân đùa vui phát tiết, chơi cũng chơi phát ngán rồi. Tuy nói Sở Vãn Ninh dùng mạng đổi được Mặc Vi Vũ đứng ngồi không yên, ngày đêm mong nhớ, nhưng ả hiểu rõ đó cũng chỉ là áy nát nhất thời, nhất thời không quen thôi.
Nàng tự tin rằng dựa vào khuôn mặt cực kỳ giống Sư Minh Tịnh, hoạt tử nhân ở Hồng Liên Thủy Tạ kia, không phải đối thủ của mình.
Nhưng Mặc Nhiên không thể cứ si cuồng như vậy, giờ thiên hạ đại loạn, binh qua nổi lên tứ phía, ả sợ đi theo nhầm chủ, nếu Mặc Nhiên bỏ đại thế, giờ ả không còn thời thanh xuân, có lẽ không thể tìm nổi cái cây chọc trời nào để trèo lên nữa. Nên ả thiệt tình thực lòng hy vọng Mặc Nhiên sẽ vực lại tinh thần lần nữa, đừng điên cuồng thế nữa.
Nên ả ngẫm nghĩ, cân nhắc cẩn thận, vẫn cố lấy dũng khí, nói: "Sở tông sư đi rồi, cũng không ai xứng ở Hồng Liên Thủy Tạ nữa."
Mặc Nhiên nói: "Không sai. Ngươi nói tiếp đi."
"Thiếp thân nghĩ, một khi đã vậy, bệ hạ tới nhà thủy tạ, chỉ biết tức cảnh sinh tình, không bằng..."
"Không bằng?" Mặc Nhiên nheo mắt lại.
"Không bằng phong Hồng Liên Thủy Tạ lại đi. Một tạ chỉ ở một chủ, cũng coi như là giai thoại."