Bức hoạ lại lần nữa sáng lên, là buổi sớm mai mưa rơi tí tách, Hoài Tội ngồi trong thiện phòng, tay vê chuỗi hạt tinh nguyệt bồ đề, trong miệng lẩm bẩm tụng kinh Phật. Bỗng nhiên bên cửa có vầng sáng chớp động, hắn không quay đầu lại, chỉ là dừng tiếng gõ mõ, thở dài nói: "Tỉnh rồi?"
Mặc Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Sở Vãn Ninh đang đứng ngoài cửa, thân ảnh thanh tuấn như muốn hoà vào ánh mặt trời.
"Sư tôn vì sao còn muốn cứu ta."
"Vô Bi Tự, không thể thấy máu."
"......"
"Ngươi đã mổ tim tự chứng minh, ta cũng đã hiểu ý của người, ngươi tự đi xuống núi đi, từ nay về sau, chớ có trở lại."
Sở Vãn Ninh không thu dọn bất cứ hành trang gì, y nhìn bóng dáng quen thuộc chìm trong hương nến và tiếng gõ mõ, sau một lúc lâu nói: "Sư tôn."
Sư tôn.
Sau đó phải nói cái gì? Từ biệt tại đây? Đa tạ đại ân?
Vải trắng băng trên ngực vẫn thấm máu, dao nhỏ rút ra rồi, trái tim vẫn còn đau.
Gần mười lăm năm tín nhiệm, cuối cùng đổi lấy một câu "Ta muốn linh hạch ngươi" của Hoài Tội. Thế cũng thôi đi, nhưng mười lăm năm qua y vẫn luôn cho rằng Hoài Tội là người chí thiện, sẽ lo lắng cỏ cây, sẽ thương hại con kiến. Y vẫn luôn cho rằng nhân thế trong thiên hạ cũng thái bình yên ổn như thành Lâm An, như Thượng Tu giới.
Nhưng tất cả đều là giả, là Hoài Tội lừa y.
Chuyện này so với linh hạch vỡ vụn càng đau hơn ngàn lần vạn lần.
Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, cuối cùng, y nói với hắn: "Từ biệt tại đây...... Đại sư."
Y đem ôn nhu, tin cậy, ngây thơ, đều lưu lại trong cửa chùa trang nghiêm này, đó là những điều Hoài Tội từng cho y, sau đó lại theo linh hạch vỡ vụn, máu tươi trào dâng mà đoạt đi.
Y xoay người đi xa.
"Ta biết y sẽ hận ta, cho dù ta cứ vậy mà theo y xuống núi hành đạo, thì cũng không qua được cái gờ trong lòng y." Hoài Tội nhẹ giọng nói, "Ta khiến y đi mất rồi, từ đây ở trong lòng y chỉ còn ấn tượng về một người bất nhân bất nghĩa, ích kỷ bạc tình, y sẽ không nhận lại ta nữa, ta cũng không còn mặt mũi tự cho mình là sư tôn của y nữa."
"Khi đó, sinh nhật y vừa qua không lâu, y mười lăm tuổi. Mười lăm năm duyên tựa lục bình, xuân hạ thu đông, hỉ nộ bi lạc, bắt đầu từ ngày hôm đó, đã không thể quay đầu lại."
Hoài Tội đang quét bậc thang nơi sân chùa, lá cây từ xanh tốt đến héo khô, cuối cùng trên cành không còn một chồi non, lại là một năm chiều đông tuyết rơi.
Hòa thượng khoác tăng bào thật dày, đứng dưới mái hiên, nheo mắt nhìn tuyết đọng đầy đất.
Gương mặt hắn vẫn còn trẻ, nhưng ánh mắt lại như lão nhân lọm khọm, hắn cũng giống như tất cả những người thường sẽ từ từ già đi, thích ngồi yên tịnh, chỉ cần toạ thiền trong chốc lát, sẽ bất giác mà rơi vào giấc ngủ chập chờn.
"Ta đã rất già rồi, hai trăm tuổi, những chuyện niên thiếu trong đầu đã từ từ phai nhạt, nhưng lại càng ngày càng nhớ rõ ngày tháng mà Vãn Ninh vẫn còn ở bên cạnh ta. Có đôi khi ta nghĩ, nỗi vướng bận của trưởng bối đối với con nối dõi có phải cũng là cảm giác này...... Nhưng, ta thì có là trưởng bối gì đâu? Ta chỉ là một kẻ đồ tể không có dũng khí."
Hoài Tội nói: "Âm khí trên người ta càng ngày càng loãng, chuộc tội, đại khái đời này cũng không còn hi vọng rồi. Ta nơi nào cũng không muốn đi, suốt ngày ở Vô Bi Tự bế quan không rời. Khi hoa hải đường nở rộ, ta hái xuống một cành đẹp nhất, mang đến Quỷ giới, vẫn như mọi khi mà nhờ người giao cho Sở Tuân."
"Ta chưa bao giờ là người có tấm lòng rộng lớn, cho nên việc có thể làm cuối cùng cũng chỉ có chút chuyện như thế, nhiều nữa cũng làm không xong, gặp phải lựa chọn liền không biết đúng sai. Ta định cứ như vậy mà kết liễu thân tàn này. Mãi cho đến một ngày —— trong viện, bỗng nhiên tới một người."
Là đêm khuya, cửa phòng bị vội vội vàng vàng gõ vang.
Hoài Tội đứng dậy mở cửa, bỗng dưng sửng sốt.
"...... Là ngươi?!"
Mặc Nhiên theo ở phía sau, lập tức thấy rõ gương mặt người kia.
Là Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh có vẻ cực kỳ gấp gáp, sắc mặt cũng rất kém, kỳ quái nhất chính là rõ ràng đang là mùa đông khắc nghiệt, y lại chỉ ăn mặc một bộ y phục mùa hè hơi mỏng.
Phản ứng đầu tiên của Mặc Nhiên nghĩ là y lại đem áo khoác cho lưu dân sắp chết rét nào đó. Nhưng ngay sau đó lại phát giác không phải, y phục Sở Vãn Ninh mặc đều rất chỉnh tề, được sự cho phép của Hoài Tội, y tiến vào phòng ngủ, dáng vẻ y tựa như một con thú nhỏ bị buộc đến đường cùng, không nói hai lời lập tức giao cho Hoài Tội một cái lư hương có pháp chú. Tất cả lời nói của Hoài Tội đều nghẹn trong cổ họng, cuối cùng chỉ hỏi một câu: "Ngươi...... Làm sao vậy?"
"Pháp lực của ta duy trì không được lâu lắm, không thể giải thích chi tiết cùng đại sư." Giọng điệu của Sở Vãn Ninh rất gấp gáp, "Chiếc lư hương này rất quan trọng, ta thật sự không biết nên giao cho ai, trần thế này ta không quen nhiều người, ta không biết tiếp theo "hắn" sẽ biến thành dạng gì, cũng không biết ai có thể may mắn thoát nạn, có thể bảo vệ tốt bí mật này, cho nên chỉ có thể tới quấy rầy người."
"...Ngươi đang nói cái gì? Ngươi đang bị bệnh sao?"
Hoài Tội không phản ứng kịp, nhưng Mặc Nhiên đứng ở bên cạnh thì đầu lại ong một tiếng, trước mắt đột nhiên tối đen! Hắn đột nhiên ý thức được "Sở Vãn Ninh" nãy giờ có chỗ nào không đúng.
Lỗ tai!!
Sở Vãn Ninh này bên tai trái có xỏ lỗ tai, đang đeo một chiếc hoa tai hình viên tròn thật nhỏ màu đỏ tươi, giống như một nốt chu sa nhỏ.
Chỉ là một chi tiết nhỏ bé, nhưng lại khiến Mặc Nhiên chấn động như bị gặp lôi sét, rốt cuộc nói không nên lời.
Đây căn bản không phải Sở Vãn Ninh...... Hoặc phải là nói, đây căn bản không phải Sở Vãn Ninh của trần thế này!
Y...... Y đến từ chính kiếp trước, đến từ chính thời đại của Đạp Tiên Đế Quân kia, nếu không y tuyệt đối không thể có được ấn ký này. Mặc Nhiên tinh tường nhớ rõ chiếc hoa tai này, là dùng linh huyết của chính mình ngưng tụ mà thành, ếm thêm tình chú, sẽ làm Sở Vãn Ninh càng thêm mẫn cảm khi bị mình chạm đến và xâm lược.
Tuyệt không thể sai!!
Hắn thậm chí có thể nhớ rất rõ ràng lúc ấy mình đã mang tâm tư suồng sã như thế nào để chế tạo ra hoa tai này. Sau đó, lúc hắn làm đến Sở Vãn Ninh thất thần, kịch liệt liếm mút tai trái của y, một bên thì cảm nhận được người dưới thân mình đang run rẩy phóng thích, một bên thì thừa dịp Sở Vãn Ninh co rút run rẩy, không do dự mà dùng châm hoa tai đâm thủng vành tai y.
Sở Vãn Ninh kêu rên, nhíu lại mi, tay nắm đệm chăn, không thoát khỏi được người nam nhân đang nằm trên người mình.
"Đau sao?"
Hắn liếm giọt máu chảy ra từ vành tai mới bị đâm của y, đáy mắt chớp động tinh quang.
"Là đau, hay là kích thích?"
Hoa tai đâm vào, chọc thủng da thịt mềm mại, giống như một loại trình độ chinh phục khác đối với người này. Dị vật đâm vào máu thịt luôn là đau, bất luận là dùng vật gì và đâm trúng chỗ nào.
Nhìn thấy Sở Vãn Ninh đau đến nức nở phát run, Mặc Nhiên liền cảm thấy càng thêm khô nóng kích động, hắn vuốt ve cằm Sở Vãn Ninh, bẻ cằm y quay sang hôn lên đôi môi đã nóng ướt bỏng cháy của chính mình, vừa thở dốc vừa nói: "Đeo chiếc hoa tai thôi mà, ngươi sao lại phát run?"
Hắn biết rõ còn cố hỏi, trên tay dùng sức, thô bạo mà đâm thủng vành tai y, không chút nào thương tiếc, hung ác mà lỗ mãng.
"Ngươi xem, nó cũng đâm xuyên qua ngươi." Hắn vuốt ve hoa tai mới trên tai Sở Vãn Ninh, khàn giọng nói, "Thọc vào rồi."
"......"
"Nó ở trong máu thịt của ngươi, từ đây ngươi chính là người của ta."
Như thế——Sở Vãn Ninh của kiếp trước, đã tới trần thế kiếp này.
Nhận ra điều này làm Mặc Nhiên hãi hùng khiếp vía, da đầu tê dại, hai mắt mờ mịt, chỉ cảm thấy đến không khí cũng hít thở không thông, hắn cứng đờ mà nhìn tất cả cảnh tượng trước mắt, chuyện này đến tột cùng là như thế nào??
Hắn nỗ lực muốn tập trung tinh thần, lắng nghe Sở Vãn Ninh cùng Hoài Tội nói chuyện, nhưng mà sự kích thích này quá lớn, hắn căn bản không có cách nào lập tức hoàn hồn, hắn chỉ mơ hồ biết Sở Vãn Ninh cùng Hoài Tội đang nói gì đó, bên tai vang vọng vài từ vỡ vụn lủng củng như "Thời không sinh tử môn", "Hủy diệt cấm thuật", "không cách ngăn cản".
Hắn nhìn thấy Hoài Tội bỗng dưng ngã ngồi trên ghế, sắc mặt vàng như nến, đồng tử co chặt.
"Ngươi thế nào chứng minh được lời ngươi nói là sự thật?"
"...... Chứng minh không được." Cuối cùng, Mặc Nhiên nghe được Sở Vãn Ninh nói như vậy, "Ta chỉ có thể xin đại sư tin ta."
"...... Chuyện này quá hoang đường. Ngươi nói ngươi là từ một trần thế khác thông qua sinh tử môn đến đây, mà ở trần thế kia còn có một người gọi là Đạp..... Đạp........"
"Đạp Tiên Quân."
"Có tên Đạp Tiên Quân, đang hủy thiên diệt địa, dường như sắp điên đảo toàn bộ Tu Chân giới, ngươi phát hiện ra bí mật của hắn, cho nên mới nghĩ mọi cách mở ra sinh tử môn, đi đến trần thế này? Vì để thay đổi tất cả mọi chuyện?"
"Không phải thay đổi, mà là ngăn cản. Nếu còn tiếp tục như vậy, bọn họ sớm muộn cũng sẽ nắm giữ pháp chú của sinh tử môn, đến lúc đó kết thúc không chỉ là ở trần thế của ta." Sở Vãn Ninh dừng một chút, đôi mắt y sáng lên trong mông lung ánh nến, "Mà bên nào cũng đều không trốn thoát."
"Quá hoang đường." Hoài Tội lẩm bẩm nói, "Sao có thể...... chuyện này quả thực là...... Nói hươu nói vượn......"
Sở Vãn Ninh luôn nhìn đồng hồ nước ở trước cửa phòng Hoài Tội, y đang tranh thủ từng khắc, trong mắt đã dần hiện ra nôn nóng: "Cho dù đại sư giờ phút này không tin ta, sau này cũng sẽ hiểu rõ. Bây giờ chỉ xin đại sư phong ấn lư hương này ở trong sơn động Long Huyết sơn, lư hương này ta đã thiết hạ pháp chú mấu chốt nhất, khiến nó ở bên trong chậm rãi phát huy, đại sư không cần phải quản nó. Việc duy nhất phải làm chính là......"
Hoài Tội ngẩng đầu, gần như là đang nhìn một kẻ điên, vẻ mặt hắn như đang trong mộng ảo, nhìn Sở Vãn Ninh.
"Việc duy nhất phải làm chính là, đừng cho bất luận kẻ nào tiếp cận huyệt động Long Huyết sơn. Cho đến lúc đại sư tin tưởng lời ta nói, hãy nghĩ cách đưa "ta" của trần thế này cùng với người tên Mặc Nhiên kia, cùng đưa đến Long Huyết sơn —— sự tình sau đó, pháp chú trong lư hương đều đã bố trí tốt, không cần lo lắng."
Hoài Tội yếu ớt mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, ngay lúc này, bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tiếng còi huýt thê lương.
Tiếng còi huýt này quả thực giống như đúc âm thanh phát ra khi Đạp Tiên Quân biến mất.
Sở Vãn Ninh nghe thấy động tĩnh, sắc mặt càng thêm tái nhợt, y cơ hồ là nôn nóng mà nhìn chằm chằm vào mắt Hoài Tội: "Cầu người, trừ người ra trên đời này không còn ai giúp được ta, không còn ai có thể phó thác được."
Nghe được hai chữ phó thác, Hoài Tội lập tức ngây ngẩn cả người.
Trong con ngươi hắn tựa như hiện lên vẩn đục cùng tang thương.
Cuối cùng hắn tiếp nhận chiếc lư hương kia, khẽ gật gật đầu.
Tiếng còi càng bén nhọn. Sở Vãn Ninh quay đầu lại nhìn vào bóng đêm ngoài cửa sổ, sau đó nói với Hoài Tội: "Xin đại sư nhất định phải bảo vệ tốt hang động Long Huyết sơn, còn nữa, nếu trên đời xuất hiện Đạp Tiên Quân, hoặc là...... như ta lời nói, xuất hiện Quỷ giới đại thiên liệt, tình thế tất có biến —— lúc ấy đại sư sẽ tin tưởng những lời hôm nay ta nói, tuyệt không giả dối."
Tiếng còi thê lương, như muốn xé rách màng tai.
Sở Vãn Ninh xoay người lao vào đêm tối, cuối cùng chỉ kịp liếc mắt nhìn Hoài Tội thật sâu. Vốn dĩ y muốn thi lễ sư đồ, nhưng nâng tay lên một nửa liền dừng lại, y nhắm chặt hai mắt, chắp tay hành lễ bái dài, như biệt ly.
Trong nháy mắt, Hoài Tội cũng không biết có được dũng khí từ đâu, bỗng dưng đứng lên, hướng Sở Vãn Ninh hô: "Ngươi...... Ngươi có biết ta đã làm cái gì không? Bên trần thế kia chẳng lẽ ta không làm ra sự việc giống như vậy đối với ngươi sao?........ Ngươi sẽ không tin ta nữa!"
Sở Vãn Ninh lại chỉ lắc lắc đầu, gương mặt đã mơ hồ chìm trong bóng đêm.
"Đại sư......" Thân ảnh y càng ngày càng xa, "Ta không có thời gian...... Cầu người, suy nghĩ biện pháp......"
"Bất luận dùng biện pháp gì cũng được, chuyện này quá quan trọng, xin người nhất định phải khuyên được "ta" nghe theo lời người nói, đưa "ta" và "hắn" cùng nhau đến Long Huyết sơn."
Y rốt cuộc mất dạng
Màn đêm ảm đạm, sao trời soi nước.
Hoài Tội đuổi theo ra sân, chỉ nhìn thấy ở nơi xa xăm một bóng thân ảnh mờ mịt loé qua trong đêm tối, Sở Vãn Ninh đã không thấy tung tích, chỉ có lư hương trong tay là còn, chứng minh tất cả nhưng chuyện này không phải chỉ là do hắn nằm mộng.
Cảnh tượng trước mắt Mặc Nhiên kịch liệt đong đưa, từng màn từng màn ảo cảnh vừa mới nhìn thấy trước mắt đã rơi rụng như tuyết lở, gạch vỡ ngói tan, nát thành nhiều vô số mảnh nhỏ.
"Y nói bất luận là dùng biện pháp nào cũng được, nhưng là, có thể có biện pháp nào?" Hoài Tội thở dài nói, "Y sớm đã không hề tín nhiệm ta, đối với ta tránh mà không kịp. Huống chi trong lòng ta nói cho cùng vẫn có điều giữ lại, không dám tin tưởng tất cả chuyện này có phải là một âm mưu gì không."
"Mãi cho đến khi thiên liệt ở trấn Thải Điệp, Vãn Ninh tạ thế, sau khi y sống lại ta mới hạ quyết tâm, viết thư cho y."
"Lá thư kia, ta nhiều lần châm chước, vì không biết người phía sau màn có bao nhiêu thần thông quảng đại, cho nên không dám nói rõ chân tướng trong thư. Ta cũng thật sự không còn cái cớ nào khác có thể tìm y. Huống chi pháp lực y cường đại, lại là Ngọc Hành trưởng lão của Tử Sinh Đỉnh, chức vị quan trọng. Ta căn bản không có khả năng ép buộc y rời đi, cuối cùng ta nghĩ, mấy năm nay linh hạch y chưa được chữa trị hoàn toàn, đại khái rất bất tiện. Ta liền xem đây là lý do, mời y tới Long Huyết sơn gặp mặt."
"Nhưng ta đã lừa y mười bốn năm. Cho nên bất luận lời nói ta khẩn thiết đến thế nào, y chung quy vẫn không muốn tin ta......"
Một tiếng thở dài âm u, giọng nói gần như thất vọng.
"Ta vẫn luôn đợi. Tựa như gần hai mươi năm trước, khi ta giam lỏng y trên núi, mỗi ngày tới tìm y, chờ mong y có thể thay đổi. Sau đó mỗi ngày ta đều đến Long Huyết sơn tìm y, hy vọng y có thể quay lại."
"Nếu như y có thể cho ta một lần cơ hội nữa, thật tốt biết bao."
Giọng nói lão tăng già nua giống như con diều đứt dây, xa xôi lay động xoay tròn trong gió: "Thời gian của ta thực sự không còn nhiều, ta biết ta không thể chờ được bao lâu nữa. Cho nên cuối cùng, ta làm quyển trục họa này. Những điều trong này ta đã cân nhắc mọi thứ, nhiều lần sửa đổi, đem từng chút từng chút hồi ức mà ta không muốn nhớ lại để vào trong này. Nhưng suy cho cùng ta là một người nhu nhược, quyển trục này, ta kỳ thật cũng không hy vọng y nhìn thấy khi ta còn sống....... Ta không chịu nổi ánh mắt khổ sở của y. Năm ấy khi y mười bốn tuổi, ánh mắt như vậy, ta nhìn đã đủ rồi."
"Cho nên, Vãn Ninh à......" Hắn khẽ thở dài, như trút được gánh nặng, "Chờ khi người nhìn thấy quyển trục này, ta..........hẳn là đã viên tịch rồi."
"Con người của ta vẫn rất ích kỷ, vì không muốn thấy ngươi hận ta, chỉ đến khi sắp ra đi, mới dám đem toàn bộ chân tướng giao cho ngươi, giao cho người tên Mặc Nhiên mà ngươi đã từng nói. Xin lỗi, năm đó, là sư phụ sai rồi. Ngươi là một người sống, trước giờ đều vậy."
Hoài Tội dừng một lúc lâu, sau đó bỗng dưng khàn khàn, nói ra một câu cuối cùng lưu ở thế gian.
"Sở công tử, người có thể tha thứ cho ta hay không?"
Một tiếng Sở công tử, không biết là nói cùng Sở Vãn Ninh trăm năm sau, hay là nói cùng Sở Tuân trăm năm trước.
Âm hết, bỗng nhiên gió nổi, vô số mảnh nhỏ ký ức như là tuyết trắng, phiêu du lướt nhẹ qua mặt, bay lả tả trong gió. Những tội và nghiệp trong suốt hai trăm năm, hỉ và bi trong suốt mười bốn năm, đều trong giờ phút này, giao thoa ——
Con trẻ đang cười...
"Ngươi hỏi một, ta đối một, cái gì nở hoa trong nước? Hoa sen nở hoa trong nước.
Ngươi hỏi hai, ta đối hai, cái gì nở hoa từng chùm? Cây du nở hoa từng chùm...."
Thiếu niên trong tranh....
"Không biết độ người, làm sao độ mình.
Tiên này, không tu cũng được..."
Đến cuối cùng, mắt phượng khép lại....
"Từ biệt tại đây...... Đại sư. "
Những mảnh hồi ức mênh mông trùng trùng điệp điệp luân phiên, lướt qua như đèn kéo quân, thời điểm khi ánh sáng chói lóa nhất, trước mắt Mặc Nhiên lại hiện lên bóng dáng khom lưng của Hoài Tội, đang ngồi trước án kỷ, hạ bút đề lên thần mộc trước mắt.
Chuông chùa vang lên.
"Vậy gọi ngươi, là Sở Vãn Ninh đi."
Âm hết, sóng lớn dâng trào, Mặc Nhiên chìm nổi trong dòng hồi ức cuồn cuộn, ngay sau đó đột nhiên bị đẩy ra khỏi quyển trục, ngã xuống mặt đất đầy đá phía trước huyệt động Long Huyết sơn.
Thời gian bên trong và bên ngoài quyển trục trôi qua không giống nhau, giờ phút này ở nhân gian đã là hoàng hôn, một vầng mây đỏ bao la hùng vĩ phủ khắp đất trời, ánh tà dương khoan thai. Mặc Nhiên nằm, tựa như trở về buổi tối của nhiều năm trước kia, Hoài Tội trích máu làm thần mộc, nhân gian từ đây có một đứa trẻ tên Sở Vãn Ninh.
Hắn nằm trên mặt đất, ánh mắt thẫn thờ.
"Sư tôn...... Vãn Ninh......"
Hắn rốt cuộc biết tại sao người kiên cường như Sở Vãn Ninh, lúc ấy lại chôn trong lồng ngực mình mà thất thanh khóc rống, hắn rốt cuộc đã biết.
Chỉ là, cái giá phải trả quá lớn, giống như ngàn đao vạn xẻo.
Đều là hắn sai sao?
Là Đạp Tiên Đế Quân kiếp trước sai, hai đời Sở Vãn Ninh đều luôn cực lực ngăn cản hắn làm loạn thiên hạ.
Linh hạch Sở Vãn Ninh từng bị tổn hại.
Ân công ca ca cứu hắn một mạng trước cửa Vô Bi Tự.
Không phải người...... Là thần mộc chi linh......
Mỗi một chuyện đều như gạch nát đá rơi, chỉ một chân tướng đã khiến người gân cốt vỡ vụn, huyết nhục lẫn lộn, huống chi là nhiều chuyện chồng chất cùng lúc như vậy.
Mặc Nhiên chớp mắt, cảm thấy mình nằm trên mặt đất, xương cốt toàn thân dường như đều vỡ vụn, không còn làm được bất cứ chuyện gì.
Đều rối loạn.
Ánh mắt hắn chuyển động, nhìn qua Sở Vãn Ninh ngồi ở một bên nhắm mắt không nói, bỗng thấy hối hận tụ thành xương, yêu thương tụ thành thịt, thống khổ thành máu. Cái ham muốn bảo vệ người này khiến hắn giãy giụa trong cực độ khốn đốn và mờ mịt, thoát thân ra khỏi vũng lầy.
Hắn chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh mở hai mắt, nhìn hắn.
Hai người, không ai mở lời trước.
Cuối cùng là Mặc Nhiên cúi người ôm lấy y: "Sư tôn, thần mộc cũng được, người cũng được, chỉ cần ngươi còn nguyện ý muốn ta......" Hắn ẩn nhẫn, lại nghẹn ngào, "Ta đều luôn......"
Đều luôn thế nào?
Đứng bên cạnh y?
Hắn không xứng.
Cho nên, cuối cùng hắn tự ti mà đau đớn nói: "Ta sẽ luôn, đứng ở phía trước ngươi."
Ta không bồi được ngươi, không xứng với ngươi, ta ti tiện dơ bẩn như vậy, hủy thiên diệt địa, nhưng ngươi thì thuần khiết.
Ta không thể đứng bên cạnh ngươi, Vãn Ninh.
Để ta đứng phía trước ngươi đi, thay ngươi chắn hết máu tươi cùng đao nhọn.
Mãi cho đến một ngày, ta chết đi.