Beta: Shira
Lúc nửa đêm, Sở Vãn Ninh mơ màng tỉnh dậy, Mặc Nhiên đã rời giường, y phục cũng mặc lại đoan chính. Hắn ngồi trước bàn, thắp một ngọn nến, đang cúi đầu nghịch một đống đồ.
Những bất an cùng bất lực trước đó, đều trở nên nhạt dưới ánh đèn và dư vị triền miên như vậy, Sở Vãn Ninh cơ hồ là lười biếng nhìn hắn một lát, sau đó mới nói: "Đang làm gì thế?"
"Sư tôn tỉnh rồi? Có phải đèn chói quá..."
"Không phải." Sở Vãn Ninh hỏi lại một lần nữa, "Ngươi đang làm gì thế?"
Mặc Nhiên mím môi, có hơi ngượng ngùng mà cười.
Sở Vãn Ninh đứng dậy, khoác y phục, để chân trần, đi tới bên cạnh hắn, dựa vào cạnh bàn nhìn. Hoá ra trên bàn trải là khăn tay hải đường của mình, Mặc Nhiên cầm ba chiếc khăn trắng khác, đang bắt chước hoa văn trên kia.
"Ngươi đang thêu khăn tay?"
"... Ta muốn sư tôn làm, chỉ cho một mình ta thôi." Mặc Nhiên bỏ kim chỉ xuống, một tay ôm lấy eo Sở Vãn Ninh, dán sát, hôn lên ngực y.
Trên ngực Sở Vãn Ninh có một vết sẹo.
Sở Vãn Ninh chưa từng nói lý do có vết sẹo này, Mặc Nhiên cũng không hỏi nhiều.
Chỉ là lúc da thịt thân cận, sẽ theo bản năng, thường thương tiếc mà hôn lên nó.
Mặc Nhiên nói: "Khăn tay của những người khác, ta làm là được rồi. Dù sao họ cũng chẳng biết tột cùng là ai làm đâu..." Hắn nói, cầm một chiếc khăn tay khác lên, cười hỏi, "Sư tôn xem, so sánh thử, có giống với cái của người không?"
Sở Vãn Ninh thở dài: "Không cần xem cũng biết là giống rồi."
Dục vọng chiếm hữu của người này sao lại mãnh liệt như vậy?
Sở Vãn Ninh xoa xoa đầu Mặc Nhiên, Mặc Nhiên liền ngửa đầu cười nhìn y.
Đèn quá tối, làm mắt Mặc Nhiên có hơi đau, lúc nâng mắt lên, bên trong còn có ít tơ máu, nhưng khuôn mặt cùng y cười vẫn ôn nhu mà sáng lạn.
Sở Vãn Ninh hỏi: "Có còn nghĩ tới mấy thứ kia nữa không?"
Mặc Nhiên sửng sốt một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Không nghĩ nữa."
"Ừ." Sở Vãn Ninh nói, "Vậy là tốt rồi."
"Đều thuận theo tự nhiên đi..." Những lời này, Mặc Nhiên như tự nói với mình, cũng như đang nói với Sở Vãn Ninh.
Đều thuận theo tự nhiên đi.
Ngày tháng như vậy quá ít quá ít.
Mặc Vi Vũ hắn không phải thần, hắn chỉ là một hạt cát trong hồng trần rộng lớn, cực kỳ nhỏ bé. Con người đều có tâm tư, cho kẻ khát sắp chết một chén nước, mới nhấp một ngụm, lại bắt người kia đổ đi, tự mình chọn khát tới chết—— Đó thật sự quá khó khăn, trên đời cơ hồ không ai có thể làm được.
Mặc Nhiên nghĩ, nếu uống nhiều nước hơn nữa.
Sau này nếu lại rơi vào Luyện Ngục, cũng sẽ không đau tới như vậy.
Có một loạt chuyện cũ thanh triệt, cũng đủ để an ủi một bình cạn khô.
Ngày thứ hai, mọi người tập trung ngoài sơn trang, cùng xuất phát tới Giao Sơn trước.
Mã trang chủ đều cho cấp dưới của mình một con ngựa béo, yên ngựa hắc kim còn treo một túi Càn Khôn thêu hoa văn Dạ Miêu (mèo đêm), Tiết Mông cưỡi trên lưng ngựa, nhìn thoáng qua túi Càn Khôn kia, không khỏi nhăn mũi.
Chợt nghe thấy có người ở bên cạnh cười khẽ: "Phẩm vị của Mã trang chủ đúng là không dám khen ngợi, túi Càn Khôn thêu hoa văn Dạ Miêu còn chưa nói, thế mà mặt trái còn thêu chữ "Mã", thú vị."
Tiết Mông quay đầu lại, thấy là Mai Hàm Tuyết cưỡi trên lưng một con ngựa trắng, có lẽ cũng lấy túi này chơi. Hắn nâng đôi mắt màu ngọc bích, cười như không cười liếc Tiết Mông một cái, tinh thạch hình giọt nước giữa trán tản ra ánh sáng ôn nhuận, lắc qua lắc lại, tôn lên gương mặt này càng thêm mê người.
Tiết Mông trừng hắn một cái, nhỏ giọng mắng: "Tên xấu xa." (Tiết Mông mắng "Nhân tra" cũng có nghĩa là "Phản diện" =)))
Tên xấu xa chỉ hơi mỉm cười, nheo mắt, lại không chút tức giận, ngược lại nói: "Hôm nay gặp Tiết công tử, khí sắc có vẻ không ổn lắm, có phải ăn không no ngủ không đủ không?"
"..."
"Đáy mắt khó chịu, ấn đường biến thành màu đen, ta có cao thảo dược an thần giúp ngủ dễ..."
"Mai Hàm Tuyết ngươi rảnh lắm à?" Tiết Mông nhịn một lát, phát hiện mình không nhịn được, giận dữ quay đầu lại, "Đạp Tuyết Cung trục xuất ngươi khỏi sư môn à? Ngươi sang Tử Sinh Đỉnh lắc lư làm gì?"
"Sư tôn bảo ta qua đây." Nụ cười của Mai Hàm Tuyết vẫn không đổi, "Đưa ám khí mà hôm qua cha ngươi muốn cho ông ấy."
"Vậy ngươi đưa xong rồi thì mau cút đi."
Mai Hàm Tuyết thế mà không giận, cười ngâm ngâm nói: "Ừa, cút liền nè."
"???"
Tiết Mông cảm thấy người này quả thực có bệnh, mấy lần gặp hắn, không phải giống đàn bà con gái mềm như bông, thì chính là lạnh lùng như tảng băng, lần trước gặp hắn ở Nho Phong Môn, hắn còn khen chê chèn ép mình còn chưa nói, hôm nay đã biến thành gương mặt người tốt kiểu "Ngươi đánh má trái ta, ta liền đưa má phải cho ngươi", Tiết Mông có chút không nhịn được, cậu kéo dây cương, nhìn chằm chằm nam nhân tuấn mỹ đến cực điểm trên lưng ngựa kia.
"Không phải, Mai Hàm Tuyết, ta với ngươi không có thù đấy chứ?"
"Không có."
"Ta với ngươi biết nhau rõ lắm à?"
Mai Hàm Tuyết cười, nhưng không có trả lời ngay, chỉ là đôi mắt sắc ngọc ngưng ánh sáng nhỏ vụn, gió thổi qua, tóc dài kim sắc dưới mũ tung bay, ánh mặt trời chiếu lên, màu sắc càng ôn nhu hơn.
Tiết Mông cũng không thực sự muốn nghe đáp án của hắn, cau mày nói: "Đưa ám khí xong thì mau cút đi, ngươi muốn đi thông đồng với môn phái kẻ khác, ta không quản được, chứ đừng nghĩ tạo quan hệ tốt với ta để đục nước béo cò, làm bẩn nhóm tiếu sư muội Tử Sinh Đỉnh ta."
"... Phì." Mai Hàm Tuyết không nhịn nổi, cười thành tiếng, nhưng ngay sau đó cuộn tay lại, đưa lên miệng ho nhẹ, cảm thấy rất thú vị mà đáng giá Tiết Mông một lát, nói, "Được."
Hắn kéo cương ngựa, cổ tay trắng nõn có đeo chuông bạc, gió thổi qua, kêu leng keng.
Hắn liếc mắt qua cười: "Đi ngay."
Tiết Mông trừng hắn: "Mau đi đi? Chả lẽ còn muốn ta bắn pháo tiễn ngươi à?"
Mai Hàm Tuyết thực sự bỏ đi, vó ngựa bước được hai bước, bỗng nhiên hắn nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, còn có một chuyện nữa."
Tiết Mông không muốn nghe, nhưng Tiết Mông tò mò, vì thế cậu tức giận hỏi: "Gì nữa?"
Mai Hàm Tuyết cười nhẹ, ngón tay thon dài trắng nõn kề lên môi, quả nhiên là mặt người dạ thú văn nhã bại hoại, thấp giọng cười nói: "Ngươi cũng thật cay."
Tiết Mông nháy mắt bạo phát.
"Ngươi... Ngươi—— ngươi!!" Cậu bị làm cho ghê tởm rồi, ngươi nửa ngày, thế mà nửa phần sau đều "ngươi" không ra, chưởng môn đội phía trước đã ra hiệu tập kết, chuẩn bị tiến lên, Mai Hàm Tuyết cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với cậu, giục ngựa đi xa.
Lúc Mặc Nhiên cưỡi ngựa từ từ tới bên cạnh Tiết Mông, Mai Hàm Tuyết đã biến mất trong biển người, Mặc Nhiên thấy Tiết Mông đứng một chỗ giận tới vỗ ngực, liên tục nôn khan.
Mặc Nhiên sửng sốt một lát: "... Ngươi ăn đồ hỏng à?"
"Oẹ—— giờ ngươi đừng nói chuyện với ta, ta mẹ nó mới sáng sớm, ta đã ăn cứt chó ta..."
Mặc Nhiên: "... Tuy là tuyệt thực rất đói, nhưng ngươi cũng đừng đói tới mức ăn cả cứt chó chứ..."
"Cút!!!" Tiết Mông đẩy ngực Mặc Nhiên đi, đẩy cả người Mặc Nhiên lẫn ngựa ra xa, cậu quả thật giận tới nhất Phật thăng thiên nhị Phật niết bàn, mặt đỏ tía tai mà gào tới phía xa, "Oẹ——! Cứt chó! Ngươi mẹ nó mới cay ấy!"
Ầm ĩ một trận, mấy nghìn người xuất phát từ Cô Sơn, hướng tới Giao Sơn. Cảnh tượng này thực sự phi thường hiếm có, mọi người ra cửa đều ngự kiếm, cho dù tập kết thành đại đội, cũng một lát đã tới, có rất ít tu sĩ cưỡi ngựa lên đường.
Ở đây có rất nhiều người chưa từng cưỡi ngựa lâu như vậy, ngày đầu còn được, mấy ngày sau đã có chút không chịu nổi, may mà túi Càn Khôn của Mã trang chủ cái gì cũng có, có cả thuốc giúp thanh tỉnh, chiết phiến nhỏ, thậm chí có cả quyển lụa chế thành sách, là những thứ mới lạ giá cao được yêu thích ở Đào Bao Sơn.
Tiết Mông lúc nghỉ ngơi trừng mắt nhìn Mã trang chủ ồn ào dưới gốc cây, vị phú hào thứ hai thiên hạ đang cao hứng phấn chấn mà dùng hết sức để ồn ào: "Chư quân chư quân, có thích món hàng nào, ghi vào danh sách là được, Mã mỗ ta khi về sẽ nhất nhất đưa hàng tới thượng phủ, bảy ngày bao trả, mười lăm ngày bao đổi, chư quân chọn Tiên Khí, sau đó thanh toán tiền——"
Có không ít người chả có gì làm, hơn nữa Mã trang chủ tuyệt đối là cố ý, túi Càn Khôn to như thế, bên trong chỉ nhét mấy quyển sách, muốn xem cái gì khác cũng không có.
Nhìn chằm chằm hồi lâu rồi đi, luôn có một hai kẻ động tâm, ngay cả Tiết Mông cũng không nhịn được đề bút "Già trẻ đều dùng được, bé mà có ích, chọn liêu thượng thừa, linh lực tăng cao—— Bánh tổ linh yến Nam Bình Sơn" bên trên có vẽ thêm vòng tròn.
Cậu cuối cùng cũng biết "Kiếm tiền" theo lời Mặc Nhiên là kiếm pháp như thế nào.
Đi bảy ngày, Mã trang chủ kiếm được không ít, mọi người cũng có chút mệt mỏi, chạng vạng hôm ấy, họ rốt cuộc cũng tới núi Bàn Long.
"Long có ngạo cốt, mong quân tôn trọng."
Tiết Chính Ung nhìn khối đá lớn dựng trước núi Bàn Long, đọc chữ trên đá một lần, quay đầu hỏi Nam Cung Tứ: "Nam Cung công tử, nó có nghĩa là gì vậy?"
Nam Cung Tứ nói: "Ý là lúc đi lên nhất định phải đi bộ, hơn nữa từ lúc vào núi, cho tới tận lúc kết giới Giao Sơn mở ra, không được phép nói lời ô ngôn uế ngữ, nếu không sẽ bị nó phạt."
Nếu Nam Cung Tứ đã nói cho như vậy, các vị chưởng môn lập tức truyền xuống. Có điều cách đưa tin mỗi phái khác nhau, Đạp Tuyết Cung cầm sáo ngọc bên hông lên thổi hai tiếng, Huyền Kính đại sư lắc chuông bạc trong tay, Khương Hi đứng bất động, là Hoa Bích Nam truyền tin giúp hắn, Hoa Bích Nam vung tay áo lên, một đám khói đen bay ra, nhìn kỹ mới phát hiện không phải là khói, mà là trăm ngàn con bọ nhỏ, nhất nhất dừng bên tai môn đồ Cô Nguyệt Dạ dặn dò.
Tiết Mông cũng bị ghê tởm đến lợi hại, nói: "Hàn Lân Thánh Thủ cũng thật biến thái, chả lẽ cả người hắn toàn là bọ à?" Bỗng dưng nghĩ ra cái gì, quay đầu nói với Sư Muội: "Lại nói, không phải ngươi từng cầu học ở Lâm Linh Đảo à, không tiếp xúc với Hoa Bích Nam đấy chứ? Đừng tới lúc đó cũng nghịch bọ nhá, đấy đúng là làm ta tởm chịu không nổi."
Sư Muội quay đầu qua, mỉm cười nói: "... Thiếu chủ nghĩ nhiều rồi."
Giờ Tử Sinh Đỉnh cũng bắt đầu đưa tin, các môn phái khác đều dùng ít huyễn thuật thú vị, Tiết Chính Ung thì hay rồi, dùng thanh âm khuếch đại, hô lớn.
"Lúc vào sơn cốc, đừng có nói lời thô tục! Không quản được mình, thì dùng chú cấm ngôn bịt miệng lại! Đã nghe rõ chưa?"
Giọng to mười phần trung khí vang vọng khắp rừng núi, giọng rung cả rừng, tiếng vang tận trời xanh, tiếng vọng lượn lờ, như lũ không ngừng——
"Đã nghe rõ chưa? Nghe rõ chưa? Rõ chưa? Chưa?"
Chúng tu sĩ: "..."
Tác giả có lời muốn nói: "Tiết Mông là trai thẳng."
Mai Hàm Tuyết: Ta và Tiết Mông không nhất chân.
Khương Hi: Ta và Tiết Mông không thể nào.
Mặc Nhiên: Ta và Tiết Mông gặp quỷ.
Sở Vãn Ninh: Ta và Tiết Mông không tiền đồ.
Sư Muội: Ta và Tiết Mông ai làm công?
Nam Cung Tứ: Tiết Mông lớn lên không đủ đẹp.
Tiết Mông:... Mấy người có nghĩ tới cảm nhận của ta không?