(Vui lòng không chửi rủa nhân vật quá nặng lời.)
"Tim ta vốn như nước lặng, vạn nỗi nhớ đã hóa tro tàn, Nhưng chẳng ngờ sau ba mươi chín đêm lạnh lẽo, lại lộ ra ánh xuân. Chẳng lẽ ý trời thiên vị thương xót nhành cỏ trong u cốc, Chỉ sợ thói đời nóng lạnh lắm phong sương.*"
(Phần này là thơ, mình không hiểu ý, không dám chỉnh sửa nhiều.)
Bên tai truyền tới tiếng ngâm nga yểu điệu của Việt Nữ, ca từ như ngọc, làm cho Mặc Nhiên thấy đau đầu, huyệt thái dương nảy lên.
"Ồn cái gì mà ồn! Quỷ khóc tang ở đâu ra thế! Người đâu, đuổi tiện tì làm loạn này xuống núi!"
Gào lên một tiếng xong, Mặc Nhiên mới kinh ngạc nhận ra không đúng.
...... Không phải bản thân đã chết rồi à?
Hận ý cùng hàn ý, thống khổ cùng cô đơn lạnh lẽo khiến ngực hắn phát đau, Mặc Nhiên mở choàng mắt.
Trước khi chết nhiều chuyện như gió thổi tuyết bay, hắn nhận ra bản thân đang nằm trên giường, không phải giường ở Đỉnh Tử Sinh, giường này khắc rồng vẽ phượng, gỗ tản ra mùi son phấn nặng nề, đệm cũ phấn hồng phấn tím, thêu hoa văn uyên ương nghịch nước, đúng là chỗ ngủ của nữ nhân câu lan (nơi hát múa và diễn kịch).
"......"
Trong nháy mắt Mặc Nhiên cứng đờ cả người.
Hắn biết đây là nơi nào.
Đây là một ngõa tử gần Tử Sinh Đỉnh.
Nơi gọi là ngõa tử, thực chất chính là thanh lâu, có câu nói "Khi tới ngói hợp, khi đi tan rã", ý rằng khách nhân cùng phấn tử có gặp gỡ cũng sẽ có chia tay.
Khi Mặc Nhiên còn trẻ, có một khoảng thời gian thực sự hoang dâm, nửa tháng thì có tới mười hai ngày ngủ lại thanh lâu này. Nhưng mà thanh lâu này đã chuyển đi khi bản thân hắn hơn hai mươi tuổi từ lâu rồi, sau này đổi thành quán rượu. Vậy mà bản thân mình sau khi chết lại xuất hiện ở một thanh lâu vốn không còn tồn tại, đây là chuyện gì thế?
Chẳng lẽ khi còn sống bản thân hắn làm quá nhiều việc ác, cho nên bị Diêm Vương phạt đầu thai ở thanh lâu đi tiếp khách?
Mặc Nhiên vừa suy nghĩ miên man, vừa vô thức trở mình.
Thình lình đối diện với một khuôn mặt ngủ say.
"......"
Tình huống gì thế này!!! Sao bên cạnh hắn lại có người nằm??
Lại còn là một nam nhân loã thể!
Nam tử này gương mặt non nớt, ngũ quan yểu điệu, nhìn qua trong sáng đáng yêu, không rõ nam nữ.
Trên mặt Mặc Nhiên không có biểu cảm gì, nhưng nội tâm lại dậy sóng gió mãnh liệt, nhìn chằm chằm gương mặt đang đắm chìm trong mơ kia nửa ngày, đột nhiên nhớ ra.
Đây không phải tiểu quan khi mình còn trẻ đặc biệt sủng ái ư, hình như tên là Dung Tam?
Nếu không thì tên là Dung Cửu.
Mặc kệ là Tam hay Cửu, việc này không quan trọng, quan trọng là, tiểu quan này về sau mắc bệnh hoa liễu, đã sớm chết nhiều năm, thi cốt đã mục nát không còn. Nhưng mà, bây giờ hắn vẫn sống sờ sờ, trắng nõn nằm bên cạnh mình, chăn gấm đắp hờ lộ ra bả vai, xanh xanh tím tím, dấu vết ái muội.
Mặc Nhiên lạnh mặt, nhấc chăn lên, rời ánh mắt xuống dưới một chút.
"..."
Vị Dung không biết là Tam hay Cửu này, tạm gọi là Dung Cửu vậy. Cả người tiểu mỹ nhân Dung Cửu chồng chất vết roi, dương chi bạch ngọc gần như phấn nộn của hắn cũng bị kẻ khác quấn lên vài sợi tơ đỏ.
Mặc Nhiên vuốt cằm âm thầm tán thưởng mà thở dài: Cũng tình thú phết đấy.
Nhìn tay nghề thắt dây thừng tinh xảo này, kỹ năng thành thạo này, hình ảnh quen thuộc này.
Đây con mẹ nó chắc không phải do mình buộc đấy chứ??!!
Hắn là người tu tiên, đã từng đọc về chuyện trọng sinh. Giờ phút này, hắn không thể không nghi ngờ, bản thân hình như đã trọng sinh rồi.
Vì để kiểm nghiệm ý nghĩ của mình, Mặc Nhiên tìm gương đồng. Gương đồng đã mài mòn rất nhiều, nhưng vẫn hơi sáng mờ mờ, còn có thể thấy được dung mạo của hắn mờ mờ.
Mặc Nhiên khi chết ba mươi hai tuổi, đã là tuổi thành gia lập thất, nhưng gương mặt vị huynh đài trong gương lại có vẻ rất trẻ con, người thiếu niên mặt mày tuấn tú mang vẻ ương ngạnh phi dương, nhìn qua, dáng vẻ này chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Phòng ngủ này không có người khác. Vì thế một thế hệ bạo quân của Tu Chân giới, ác bá của Thục trung, đế tôn của Nhân giới, tôn chủ của Đỉnh Tử Sinh, Đạp Tiên Quân Mặc Nhiên trầm mặc một hồi, thành thật biểu đạt nội tâm của mình.
"Đệt......"
Một đệt này, đệt tỉnh Dung Cửu đang ngủ mơ màng.
Mỹ nhân kia lười biếng ngồi dậy, chăn gấm hơi mỏng khoác trên người trượt xuống bả vai, lộ ra thân hình trắng nõn, tóc dài mềm mại rủ xuống, ngước đôi mắt đào hoa vẫn còn ngái ngủ lên, đuôi mắt ửng hồng, ngáp một cái.
"Oa...... Mặc công tử, hôm nay ngươi dậy thật sớm nha."
Mặc Nhiên không lên tiếng, nếu thời gian quay lại mười mấy năm, hắn thật sự sẽ thích tiểu mỹ nhân thiên kiều bá mị (ngàn xinh vạn đẹp) không phân rõ nam nữ kiểu như Dung Cửu này, nhưng hiện giờ, hắn là Đạp Tiên Quân ba mươi hai tuổi, không khỏi hoài nghi cảm thấy khi đó đầu óc mình bị lừa đực đá, mới cảm thấy loại nam nhân này đẹp.
"Có phải đêm qua ngủ không ngon, gặp ác mộng không?"
Bổn toạ cũng chết rồi, ngươi nói xem có phải ác mộng không.
Dung Cửu thấy hắn nãy giờ không nói gì, còn tưởng tâm tình hắn không tốt, vì thế đứng dậy xuống giường, đến trước cửa sổ bằng gỗ khắc hoa, ôm lấy Mặc Nhiên từ phía sau.
"Mặc công tử, ngươi nhìn ta đi, sao lại ngơ ngác như vậy, sao không trả lời ta?"
Mặc Nhiên bị hắn ôm như vậy, mặt lạnh đi, hận không thể lập tức xé xác tiểu yêu tinh sau lưng mình, tát khuôn mặt vô cùng mịn màng kia mười bảy mười tám cái, nhưng rốt cuộc vẫn cố nhịn xuống.
Đầu hắn có chút choáng váng, chưa rõ tình trạng hiện giờ lắm.
Nếu như bản thân thật sự trọng sinh, như vậy hôm qua mình vừa mới điên loan đảo phượng với Dung Cửu, tỉnh dậy đã đánh bầm dập mặt mũi của người ta, hành vi như tâm thần phân liệt này, không ổn, cực kì không ổn.
Mặc Nhiên xốc lại tâm tình, làm như lơ đãng hỏi: "Hôm nay ngày mấy tháng mấy?"
Dung Cửu sửng sốt, chợt cười nói: "Mùng 4 tháng 5."
"Năm Bính Thân à?"
"Đó là năm trước rồi, năm nay là năm Đinh Dậu, Mặc công tử thật sự là quý nhân hay quên mà, quên càng ngày càng nhiều."
Năm Đinh Dậu......
Mắt Mặc Nhiên gợn sóng, trong đầu nhanh chóng nghĩ.
Năm Đinh Dậu, mình chỉ mới mười lăm tuổi, vừa được tôn chủ Đỉnh Tử Sinh nhận là cháu trai thất lạc nhiều năm, từ một kẻ bị khinh như chó săn, thành phượng hoàng bay lên đầu cành cao
Vậy là mình, thật sự trọng sinh rồi?
Hay chỉ làm một đại mộng sau khi chết.
Dung Cửu cười nói: "Mặc công tử, ta thấy ngươi đói đến sắp ngất rồi, ngày mấy cũng nhớ không rõ. Ngươi ngồi đây một lát, ta xuống bếp, lấy chút đồ ăn cho ngươi, bánh chiên có được không?"
"Rất được, thêm một chén cháo, về đút ta ăn."
Dung Cửu mặc thêm xiêm y, chỉ một lát sau, bưng về một khay gỗ, bên trên có một chén cháo bí đỏ, hai cái bánh chiên, một đĩa đồ ăn sáng.
Đúng lúc Mặc Nhiên hơi đói bụng, đang chuẩn bị ăn bánh, Dung Cửu bỗng nhiên đẩy tay hắn ra, mị hoặc nói: "Ta đút công tử ăn."
"......"
Dung Cửu cầm một cái bánh lên, ngồi trên đùi Mặc Nhiên. Hắn khoác ngoại bào hơi mỏng, bên dưới chẳng mặc gì, da thịt non mịn ở đùi tách ra, dán sát vào da thịt Mặc Nhiên, còn ái muội cọ cọ không ngừng, ý tứ dụ dỗ không cần nói cũng biết.
Mặc Nhiên nhìn chằm chằm mặt Dung Cửu một lát.
Dung Cửu cho rằng hắn nổi sắc tâm, giận dỗi nói: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Đồ ăn đã lạnh rồi."
Mặc Nhiên im lặng một lát, nhớ tới những chuyện tốt kiếp trước Dung Cửu làm với mình, khoé miệng chậm rãi nở một nụ cười ngọt ngào, vô cùng thân mật.
Chuyện ghê tởm này, Đạp Tiên Quân hắn đã làm nhiều rồi, chỉ cần hắn chịu, ghê tởm hơn hắn cũng làm được, kỹ xảo trẻ con, không làm khó được hắn.
Mặc Nhiên thoải mái dễ chịu dựa vào ghế ngồi, cười nói: "Ngồi lên."
"Ta không phải... Không phải đang ngồi sao."
"Ngươi biết ta đang nói ngồi ở đâu."
Mặt Dung Cửu đỏ lên, trách móc: "Gấp như vậy, công tử ăn xong đã rồi hãy... A!"
Lời còn chưa dứt, đã bị Mặc Nhiên cưỡng chế túm về phía trước, lại đè xuống. Tay của Dung Cửu rung lên, chén cháo lật úp trên mặt đất, hắn hoảng hốt thở dốc vẫn không quên thấp thấp giọng nói: "Mặc công tử, chén này..."
"Đừng động."
"Nhưng, ngươi vẫn nên ăn một chút... Ưm...... A......"
"Ta không phải đang ăn ư?" Mặc Nhiên giữ eo hắn, đôi mắt đen nhánh loé lên tia sáng, con ngươi phản chiếu dung nhan diễm lệ của Dung Cửu đang ngửa cổ.
Đời trước, khi bản thân nguyện ý triền miên, vẫn hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Thiếu niên xinh đẹp này, vừa may gặp Mặc Nhiên đã nói là đặc biệt động lòng với hắn. Muốn nói mình không rung động chút nào thì là giả.
Thế nhưng, khi biết Dung Cửu đã làm gì sau lưng mình, Mặc Nhiên liền cảm thấy cái miệng này hôi thối khó ngửi, không muốn hôn.
Mặc Nhiên ba mươi hai tuổi không giống Mặc Nhiên mười lăm tuổi.
Ví như, khi hắn mười lăm tuổi lúc làm tình còn biết dịu dàng, ba mươi hai tuổi chỉ còn lại bạo lực.
Xong việc, hắn nhìn Dung Cửu bị mình làm cho hơi thở yếu ớt, đã ngất lịm đi, đôi mắt vương nước, mắt cong cong, ấy vậy mà lại mang theo chút ý cười. Hắn cười rộ lên rất đẹp, mắt đen sâu đậm, nhìn theo góc nào đó còn ánh lên màu tím kiêu sa. Giờ phút này hắn cười tủm tỉm rồi nhấc đầu Dung Cửu lên, kéo người này tới giường, thuận tay nhặt mảnh sứ vỡ, kề lên mặt của Dung Cửu.
Hắn từ trước đến nay luôn có thù tất báo, bây giờ cũng vậy.
Nghĩ đến kiếp trước mình chiếu cố Dung Cửu, thậm chí còn định chuộc thân giúp hắn, mà Dung Cửu lại cùng kẻ khác bày cách hại hắn, hắn liền nhịn không được cong đôi mắt lên, miệng cười tủm tỉm, cầm mảnh sứ sắc bén, dán lên má của Dung Cửu.
Người này dùng nhan sắc để kiếm ăn, không có gương mặt này, cái gì cũng chẳng còn.
Nam nhân tầm thường quyến rũ này, sẽ giống con chó lưu lạc đầu đường, bò trên mặt đất, bị giày đá, bị mắng mỏ phỉ nhổ, ôi chao... Thực sự tưởng tượng thôi cũng khiến thể xác và tinh thần sung sướng. Quả thật khi nãy chơi con người buồn nôn này, mọi sung sướng đều tan thành mây khói.
Mặc Nhiên cười càng thêm đáng yêu.
Tay dùng chút lực, một tia máu đỏ chảy ra.
Người thiêm thiếp như thể thấy đau, giọng khàn khàn, khẽ rên, lông mi vương nước mắt, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.
Mặc Nhiên bỗng dừng tay.
Hắn nhớ tới cố nhân.
"............"
Sau đó, hắn bỗng ý thức được mình đang làm gì. Sửng sốt vài giây, rốt cuộc chậm rãi, buông tay.
Đúng là làm việc ác thành quen luôn rồi. Hắn quên mất, mình đã trùng sinh.
Hiện tại, việc gì cũng chưa phát sinh, sai lầm lớn nhất chưa xảy ra, người kia... Cũng chưa chết. Hắn hà tất phải thô bạo tàn nhẫn mà đi vào con đường sai lầm lúc trước, hắn rõ ràng có thể làm lại lần nữa.
Hắn ngồi xuống, một chân đặt trên mép giường, không chút để ý mà ngắm nghía mảnh sứ vỡ trong tay. Bỗng nhiên nhìn đến bánh bột ngô đầy dầu trên bàn, vì thế cầm lấy, xé giấy dầu ra, cắn từng miếng từng miếng, ăn tới một miệng đầy dầu, môi sáng bóng.
Bánh bột ngô là đặc sản của ngõa tử này, kỳ thật ăn cũng chẳng ngon gì, so với những món sơn hào hải vị hắn từng ăn, ăn như nhai sáp vậy, nhưng từ sau khi ngõa tử này rời đi, Mặc Nhiên cũng không còn được ăn loại bánh rán này nữa. Bây giờ, hương vị bánh bột ngô quen thuộc, chuyện cũ cũng theo đó, cuồn cuộn trở lại đầu lưỡi.
Mặc Nhiên cắn một miếng, chuyện trùng sinh không chân thật giảm đi một phần.
Ăn bánh xong, hắn rốt cuộc xốc lại tinh thần từ cơn mê mang.
Hắn thật sự đã trùng sinh.
Cuộc đời hắn làm chuyện ác, những việc không thể quay đầu, đều chưa xảy ra.
Chưa giết bá phụ bá mẫu, không đồ sát bảy mươi hai thành, không khi sư diệt tổ, chưa thành thân, còn có...
Ai cũng chưa chết.
Hắn chép miệng, liếm lớp bột trắng đi, hắn cảm nhận được một tia vui vẻ bé nhỏ trong lồng ngực nhanh chóng lan rộng, thành một loại sóng to gió lớn kích động cuồng nhiệt. Hắn từ xưa oai phong một cõi, tam đại cấm thuật của Nhân giới đều đã đọc qua. Hai thuật đều tinh thông, chỉ có thuật "Trọng sinh" cuối cùng, dù hắn có thiên phú trời ban, cũng không học được.
Lại không nghĩ tới, khi sống cầu không được, khi chết lại thành sự thật.
Đủ loại không cam lòng, nản lòng, cô độc... Trước kia vẫn còn đọng lại trong ngực, ánh lửa ở Tử Sinh Đỉnh cao vạn trượng, cảnh tượng đại quân vẫn còn trước mắt.
Khi ấy hắn thực sự không muốn sống nữa, ai cũng nói hắn là mệnh cô sát, bạn bè xa lánh, cuối cùng chính hắn cũng cảm thấy mình như cái xác vô hồn, vô cùng nhàm chán, vô cùng tịch mịch.
Nhưng không biết sai ở đâu, kẻ tội ác tày trời như hắn, vậy mà sau khi chết lại có cơ hội trùng sinh.
Hắn vì sao phải vì chút thù riêng năm xưa, hủy dung nhan Dung Cửu?
Dung Cửu tham tiền tài nhất. Kẻ này bán da thịt một lần, lại mất đi chút bạc, khiển trách nho nhỏ một chút là được. Mạng người, hắn tạm thời treo ở đó.
"Ngươi hời rồi, Dung Cửu."
Mặc Nhiên cười tủm tỉm nói, đầu ngón tay dùng lực, ném mảnh sứ vỡ ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, hắn lấy ít châu báu của Dung Cửu, cho vào trong túi mình, dù bận vẫn ung dung, chậm rãi thu thập tốt rồi, rồi thong thả rời khỏi ngõa tử.
Bá phụ bá mẫu, đường đệ Tiết Mông, sư tôn, còn có...
Sư ca, ta đến tìm huynh.
———
Tác giả có lời muốn nói: CP truyện: Mặc Nhiên x sư tôn
Có sư huynh bạch hoa liên lượn qua, không cần đi sai đội ngũ~