Cùng lúc đó, ở chân núi Giao Sơn, ngoại trừ nhóm người Giang Đông đường không rõ tung tích, tất cả tu sĩ đều đã tháo chạy thành công. Một khắc khi ra khỏi kết giới kia, cho dù biết rằng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng đã có không ít người khí cùng lực kiệt mà ngã xụi lơ trên mặt đất.
Mã Vân trợn trắng mắt, dựa vào một tảng đá lớn kêu thảm nói: "Không được không được, chịu không nổi rồi, chư vị bằng hữu, mau mau, từng người dẹp đường hồi phủ gia tăng phòng bị đi, thực sự không còn sức lực để giằng co nữa rồi."
Khương Hi nói: "Pháp trận thần bí kia và người bước ra từ pháp trận còn chưa tra rõ ràng, bây giờ lại trở về?"
"Vậy bây giờ có thể làm gì? Nếu chúng ta còn đủ sức lực đối kháng với chúng thì cũng không đến mức phải chạy trốn chật vật như vậy a."
Huyền Kính đại sư cũng nói: "Khương chưởng môn, lúc này vẫn nên nghe Mã trang chủ đi, so với việc ở lại nơi hiểm cảnh này, lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm, không bằng trở về dốc sức chỉnh đốn lại lực lượng đi."
Khương Hi mím môi không nói lời nào, nhìn về phía đám người Tử Sinh Đỉnh. Nhưng vẻ mặt của Tiết Chính Ung cùng Tiết Mông đều cực kỳ tan rã, nhìn về phía con đường lên Giao Sơn, cho đến khi nhìn thấy từ trong khói bụi cuồn cuộn một người bước tới.
"Mặc Nhiên......" Tiết Mông lẩm bẩm nói.
Mặc Nhiên là người cuối cùng ra khỏi kết giới Giao Sơn, hắn nhíu lại hàng mi đen nhánh, nhìn lướt qua mọi người, nói: "Là quân cờ Trân Lung, có lẽ có liên quan đến đệ nhất cấm thuật Thời không sinh tử môn, nếu đúng là thế, người bước ra từ phía bên kia không biết sẽ là nhân vật nào, các ngươi đều mau đi đi, đừng ở chỗ này chờ chết, giữ mạng quan trọng."
Hắn dừng một chút, lại nói với Khương Hi: "Khương chưởng môn, làm phiền ngươi đưa mọi người tới đảo Lâm Linh đi, nơi đó có kết giới Huyền Vũ bảo hộ, có thể chống đỡ Hoa Bích Nam một thời gian. Mặt khác, quý phái là dược tông, những người trúng phải Toản Tâm Trùng cũng thuận tiện được giải cổ độc."
Khương Hi hỏi: "Còn ngươi?"
"Sư tôn còn ở trên núi, các ngươi đi rồi ta liền trở lại giúp y, đợi chuyện này giải quyết xong, ta sẽ lại đến quý phái hội hợp."
Khương Hi im lặng thật lâu, cuối cùng hai tay ôm quyền, vái chào Mặc Nhiên, nói: "Chờ người ở Cô Nguyệt Dạ, cáo từ."
Một đoàn người có bị thương, có kiệt sức, có tàn tạ, chuẩn bị theo Khương Hi cùng rời khỏi nơi thị phi này. Mặc Nhiên đột nhiên gọi hắn lại.
"Khương chưởng môn!"
"Mặc tông sư còn có việc?"
Mặc Nhiên nói: "Diệp cô nương......"
"Đã biết, Khương mỗ sẽ không để người khác lại làm nàng bị thương."
Mặc Nhiên lúc này mới yên tâm. Bọn người Khương Hi đi xa, nhưng đám người Tử Sinh Đỉnh vẫn không động đậy, sau khi Tiết Chính Ung băn khoăn thật lâu, mới bước lên phía trước, nhíu chặt lông mày, khàn khàn nói: "Nhiên nhi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Mặc Nhiên nhìn bá phụ, lại nhìn đường đệ, trong lòng sinh ra một trận chua xót, lại miễn cưỡng cười nói: "Nói ra thì rất dài, là chuyện đã lâu rồi. Bá phụ, người đưa Tiết Mông đi trước, sau này ta sẽ đem ngọn nguồn sự tình từ đầu đến cuối đều kể hết cho các người nghe."
Tiết Mông lại không muốn chờ lâu như vậy, tim hắn đã như lửa đốt, nói: "Không phải, tại sao ngươi lại là người của Nho Phong Môn? Ngươi vẫn luôn lớn lên ở Tử Sinh Đỉnh, ngươi —— ngươi ——" . ngôn tình ngược
Hắn "ngươi ngươi" nửa ngày, cuối cùng hốc mắt đều đỏ, cuối cùng rặn ra một câu: "Ngươi là ca của ta, không sai đi?"
Mặc Nhiên chăm chú nhìn hắn.
Tiết Mông đang run, tuy rằng hắn cực lực khắc chế, nhưng vẫn run rẩy.
Bộ dáng mờ mịt cùng bi thương của hắn thật sự quá đáng thương. Cổ họng Mặc Nhiên chua xót, cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Cuối cùng hắn tiến lên, vỗ vỗ bả vai Tiết Mông.
"Lúc ta vừa tới Tử Sinh Đỉnh, ngươi đều không muốn nhận ta." Mặc Nhiên chua xót mà cười, hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang trợn lên của Tiết Mông, hơi nước đã mờ mịt trong đôi mắt đó.
Đôi mắt kia quá sạch sẽ, quá nóng cháy.
Mà hắn, thì dơ.
Hắn sợ.
Tiết Mông trầm mặc, sau một lúc lâu mới mở miệng, giọng nói khàn khàn: "...... Cho ta câu lời chắc chắn được không?"
Hắn nắm chặt Long Thành, trên thanh loan đao còn khảm viên tinh thạch Mặc Nhiên cho hắn.
Hắn cầm chặt nó, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Chỉ trong một buổi tối ngắn ngủn, hắn trước sau nhìn thấy Nam Cung Tứ nhảy vào huyết trì bỏ mạng, nhìn thấy Sư Muội hai mắt bị huỷ sống chết không rõ, nhìn thấy Mặc Nhiên cắt ra máu tươi, mở ra phong ấn mà chỉ có người của Nam Cung gia tộc mới có thể mở được.
Hắn không thở nổi, chỉ cảm thấy chính mình cũng sắp chết chìm rồi.
Mặc Nhiên không đành lòng: "...... Được. Ta cho ngươi câu này lời chắc chắn."
Hắn nắm bả vai Tiết Mông, hắn đã không rõ là ai đang run rẩy, là Tiết Mông hay là hắn, nhưng đã không quan trọng nữa, hắn nhìn sâu vào mắt Tiết Mông, gằn từng chữ một.
"Ngươi nghe đây, ta trước giờ đều không phải người của Nho Phong Môn. Ta đời này, cũng chưa từng làm chuyện thương tổn Tử Sinh Đỉnh, nếu có thể, quãng đời còn lại của ta đều nguyện vì môn phái dốc sức."
Tiết Mông giật giật môi, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, nước mắt đã rơi xuống, hắn ra sức cắn môi dưới, cắn trong chốc lát, lại hỏng mất: "Sư Muội nói ta chưa bao giờ hiểu hắn, kỳ thật...... Kỳ thật ta cũng chưa bao giờ hiểu ngươi...... Ta trước kia quá tùy hứng, chưa từng nghĩ tới các ngươi, ta cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng làm bậy...... Nhưng là...... Nhưng là......"
Hắn dừng một chút, nước mắt trong phút chốc đã rào rào rơi xuống.
"Nhưng là, ta thật sự thật sự rất để ý các ngươi. Về sau ta sẽ không bao giờ mắng ngươi, không bao giờ ức hiếp Sư Muội...... Ta muốn tất cả mọi chuyện đều giống như trước đây." Nói câu cuối cùng, hắn đã khóc không thành tiếng, "Ca, ngươi đừng gạt ta......"
Hắn như vậy, Mặc Nhiên nào còn nhẫn tâm mà nhìn tiếp, hắn đẩy Tiết Mông đến bên cạnh Tiết Chính Ung, giọng nói trầm thấp mà nghẹn ngào: "Nghe lời, cùng bá phụ đi thôi, chờ sự việc bên này giải quyết xong, ta lập tức liền tới tìm các ngươi."
Nói xong, hắn xoay người quay trở về kết giới Giao Sơn, hạ phong ấn xuống, không quay đầu lại mà bước vào.
Ngói của đại điện trong Long hồn trì đã bị tàn phá, cột đá gãy đổ, một hồi ác chiến đã qua, chỉ còn lưu lại một đống đổ nát hoang tàn.
Lưỡi đao của Đạp Tiên Quân đang đặt giữa cổ Sở Vãn Ninh, dùng lực đạo tàn nhẫn một chút, máu tươi chói mắt từ dưới làn da ứa ra, nhiễm trên lưỡi đao đen như mực.
Sở Vãn Ninh khép mi mắt, nhấp môi không nói.
"Sư tôn, trận đánh này, ngươi đánh không khỏi quá mức thất thần rồi."
"......"
"Ngươi không chuyên tâm a." Đạp Tiên Quân túm y từ trên mặt đất lên, vung tay, lưỡi đao Bất Quy trong nháy mắt biến mất, nhưng đồng thời hắn hạ xuống một đạo chú cấm chế mạnh nhất, ánh sáng xanh âm u chặt chẽ trói buộc quanh thân y, hắn nắm cằm Sở Vãn Ninh, cưỡng ép y ngẩng đầu lên.
"Nói cho bổn tọa biết, ngươi đang suy nghĩ gì?"
Sở Vãn Ninh chậm rãi mở to mắt, trong đôi mắt đang phản chiếu ảnh ngược của một gương mặt cực kỳ quen thuộc, nhưng cũng cực kỳ xa lạ.
Y cảm thấy run sợ.
Y biết người này không phải Mặc Nhiên, nhưng mỗi chiêu mỗi thức của người này đều giống Mặc Nhiên như thế, càng đáng sợ chính là, y bỗng nhiên phát giác gương mặt này giống hệt gương mặt y đã gặp qua trong mộng.
Đã từng bao lần ở trong mộng cùng Mặc Nhiên dây dưa hoan ái, hình như đều là gương mặt tái nhợt đầy tà khí này, vẻ anh tuấn đã ẩn đi, trong đôi con ngươi đen nhánh tìm không thấy ôn nhu, chỉ có hung lệ, chỉ có điên cuồng.
"Kỳ thật nếu ngươi không nói, bổn tọa cũng biết." Giọng điệu chậm chạp kéo dài: "Sư tôn hẳn là suy nghĩ, ta đến tột cùng là ai, ta đến tột cùng là đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì, và còn, ta đến tột cùng là từ đâu mà đến."
Lòng bàn tay hắn thân mật mà mân mê trên gương mặt Sở Vãn Ninh.
"Không cần vội. Những chuyện đó...... Bổn tọa đều có thể từ từ nói cho ngươi biết. Nhân tiện nhắc ngươi một câu——" Ánh mắt hắn dời xuống, dừng trên tay trái Sở Vãn Ninh, "Cửu Ca và Hoài Sa, ngươi cũng đừng nghĩ triệu hoán. Bổn tọa sớm đã có đề phòng, sẽ không dẫm lên vết xe đổ năm đó."
Nghe được hắn nhắc đến tên hai thanh thần võ khác của mình, sắc mặt Sở Vãn Ninh càng thêm khó coi, cặp mắt phượng tuy âm trầm, nhưng bên trong lại tràn đầy mê hoặc. Đạp Tiên Quân đại khái là bị biểu tình mờ mịt mà quật cường của y làm hài lòng, thế nên nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Hắn vuốt mặt Sở Vãn Ninh: "Làm sao vậy, cảm thấy ta biết Cửu Ca cùng Hoài Sa, ngươi rất ngạc nhiên sao? Nhưng mà cũng khó trách, trước khi bổn tọa đến đây đã nghe nhiều tin tức, đối với trần thế bên này coi như cũng hiểu biết chút ít. Bổn tọa biết, "ta" của trần thế này còn chưa đạp tẫn thây sơn biển máu, ép ngươi phải rút kiếm quyết chiến với "hắn", nên dĩ nhiên "hắn" chưa gặp qua hai thanh thần võ kia."
"Ngươi.......của trần thế này?"
Đạp Tiên Quân cười nhưng không đáp.
Sở Vãn Ninh bỗng nhiên cảm thấy sởn tóc gáy, y nhìn vẻ mặt tên Mặc Nhiên đang ở cạnh mình thật giống như đang nhìn một khối thi thể, một hồi ảo mộng, ánh mắt hắn quá mức trần trụi, quá mức cuồng nhiệt, bên trong tràn đầy háo hức sống động, sự háo hức đó nồng nhiệt đến nổi có thể bức điên bất luận kẻ nào.
"Thời không sinh tử môn." Hắn chậm rãi nói, "Cấm thuật này, chắc hẳn sư tôn biết rất rõ ràng."
".......!"
"Ở một Tu Chân giới khác, sư tôn, ngươi đã chết rất nhiều năm." Hắn nhìn gương mặt càng ngày càng tái nhợt của Sở Vãn Ninh, nhìn một chút huyết sắc cuối cùng biến mất dưới làn da đối phương. Đạp Tiên Quân nhìn y, trong mắt chớp động tinh quang rực rỡ.
Rồi bỗng nhiên, như đao kiếm xuất khỏi vỏ, giao long phá thủy.
Cảm xúc của Đạp Tiên Quân vẫn luôn bình tĩnh lúc này tựa hồ như đã căng tới cực hạn, hắn bỗng dưng kéo Sở Vãn Ninh lên, dần dần trở nên điên cuồng: "Đúng.....chính là vậy, chính là gương mặt này."
"......"
"Chính là gương mặt này...... Ta nhìn gương mặt này của ngươi, nhìn thấy ngươi như một cái xác sống nằm trong Hồng Liên Thủy Tạ, mỗi ngày mỗi đêm...... Trên gương mặt ngươi một chút huyết khí cũng không có, thân xác ngươi vẫn còn đó nhưng ngươi sẽ không nói chuyện cũng không trừng mắt nhìn ta, ở cõi Tu chân giới ấy ngươi sớm đã chết mất rồi--- ngươi trả thù ta!"
Hắn thở mạnh một hơi, trong ánh mắt vẫn là nóng cháy, điên cuồng mãnh liệt, như rồng bay rắn lượn.
Nhưng bên trong mắt hắn, cũng có tuyệt vọng.
"Sở Vãn Ninh, ta hận ngươi. Ngươi bỏ lại ta một mình."
Hắn nói như vậy, lại giơ hai tay ôm lấy y, ôm chặt cả người y vào lồng ngực.
Nóng quá.
Nóng như lửa.
Hắn bị sự ấm áp từ thân thể đã lâu lắm không gặp này làm cho đau đớn, trong cổ họng hắn phát ra một tiếng than trầm thấp, hắn gắt gao quấn lấy y, ôm y, hắn muốn nuốt chửng y, hận không thể hòa tan cốt nhục của y vào thân thể hắn, để từ đây sống cũng được, chết cũng tốt, ấm cũng được, lạnh cũng thế, mãi mãi không rời xa.
Hắn có bạn cùng tuẫn tán, từ đây không còn cô đơn lẻ bóng.
Không không ——
Nhưng là, Sở Vãn Ninh da đầu tê dại, quang cảnh trước mắt từng trận biến thành màu đen, y không biết đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra, y không rõ, ai đã chết? Ai bỏ lại ai một mình?
Cửa điện Long hồn trì lại một lần nữa mở ra.
Bóng ảnh chen chúc, một người vội vàng đi tới, người nọ nôn nóng mà gọi: "Sư tôn!"
Trăm binh lính bước lên phía trước, ngăn cản đề phòng hắn.
Đạp Tiên Đế Quân nghe được giọng nói này, đầu tiên là hơi giật mình, rồi sau đó lạnh lùng cười: "Ta tưởng là ai, hóa ra là "hắn". Hắn lại lười biếng mà phất phất tay, nói với những quân cờ binh lính của mình: "Đều lui xuống đi, không sao, để hắn tiến vào."
Mặc Nhiên trên suốt dọc đường đi đều luôn suy nghĩ về quân cờ Trân Lung và Thời không sinh tử môn, hắn cảm thấy Hoa Bích Nam tuyệt không phải là người cuối cùng đứng sau những chuyện này, nếu tất cả những chuyện này đều do một mình Hoa Bích Nam bày ra, thì không có lý do gì hắn lại hại Từ Sương Lâm ở trước Chiêu hồn đài, Từ Sương Lâm cũng không nhận ra hắn.
Như vậy bàn tay cuối cùng, đến tột cùng là ai?
Ván cờ Trân Lung, sinh tử môn, Bất Quy, và những truyền thuyết cổ xưa từ hai mảng trần thế vặn vẹo đan xen, từng chuyện từng cảnh xâu chuỗi vào nhau, trong lòng hắn có một ý niệm điên cuồng, ý niệm này làm khắp cả người hắn phát lạnh, nhưng hắn không tin, hắn một đường chạy gấp đến đây, hắn không tin tất cả những chuyện này là thật.
Cho đến khi hắn xông vào Long hồn điện.
Cho đến khi, hắn thấy rõ người kia.
Mặc Nhiên chỉ cảm thấy trong đầu ong ong một tiếng, toàn bộ máu huyết xông thẳng lên não, hắn nhất thời không thở nổi, môi mấp máy, khóe mắt đều nứt.
Không......
Không!
Chuyện này sao có thể là thật?
Nam tử trong điện kia, đứng giữa vòng vây của mọi người, vẻ mặt như khinh miệt, lãnh đạm, ánh mắt như xem thường, nghiền ngẫm.
Hắn nhàn nhạt mà nhìn chăm chú vào Mặc Nhiên.
Mặt, mày, mũi, môi giống nhau, khuôn mặt, ý vị, thân thể cũng giống nhau,.
Chỉ trong một khắc, hắn như là đang đứng trước gương phản chiếu, lại như là cách qua năm tháng cuồn cuộn như nước lũ mà nhìn chính mình của ngày hôm qua, thân ảnh quỷ mị, âm hồn bất tán.
Đạp Tiên Quân cong cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười nồng đậm vị máu tươi.
Hắn ôm Sở Vãn Ninh ở trước người mình, ngón tay điểm nhẹ qua khóe môi y, hạ một chú quyết im lặng, rồi sau đó cười nói với người đang đứng ở cửa: "Yô... Mặc tông sư, bổn tọa nghe danh tông sư đã lâu, rất là tò mò. Mà nay sinh tử môn mở ra, ta và ngươi rốt cuộc cũng có thể gặp nhau."
Hắn dừng một chút, mắt lóe u quang, hai hàm răng trắng va đập, phun ra hai từ vừa tanh ngọt lại lạnh băng.
"Hân hạnh."