Beta: Shira
Nhưng đứng ngoài Hồng Liên Thuỷ Tạ băn khoăn mấy vòng, Mặc Nhiên vẫn bình tĩnh lại, không làm ra chuyện gì điên cuồng.
Quá nguy hiểm.
Đây là lần đầu tiên hắn luyện cờ Trân Lung, còn chưa nếm thử hiệu quả. Lỗ mãng hấp tấp đã muốn xuống tay với tông sư đệ nhất, mình có khi ngại mạng quá dài rồi.
Cho nên luôn do dự mãi, Mặc Nhiên vẫn không chế được xúc động của mình, hắn rời khỏi Hồng Liên Thuỷ Tạ. Nhiều lần cân nhắc, cuối cùng hắn chọn đưa hai quân cờ Trân Lung đen vào cơ thể hai tiểu sư đệ Tử Sinh Đỉnh—— Hắn cần làm thử nhiều lần, mà chọn đệ tử căn cơ không ổn định mới là lựa chọn ổn thoả nhất.
Đó là buổi tối hơi lạnh, bóng tối bao phủ đỉnh núi, Mặc Nhiên ra tay rất nhanh, nhìn thấy hai bóng dáng trẻ tuổi đang thi ném đá bên sông ngừng lại, hắn gấp đên run cả tay, đồng tử thu thật nhỏ. Ánh trăng chiếu lên gương mặt tái nhợt của hắn, hắn mím môi, ngón tay khẽ nhúc nhích, dạo bước đi ra.
Đó là lần đầu tiên hắn sử dụng loại cấm thuật tội ác tày trời này, hắn kích động mà khẩn trương.
“Soạt——“
Hai người kia bỗng quỳ xuống đất, Mặc Nhiên lại như chim sợ cành cong, như hung thủ mới giết người, chút gió thổi qua cũng muốn đòi mạng hắn, hắn lập tức trốn sang cây bên cạnh, tim muốn vọt ra khỏi họng.
Soạt soạt soạt.
Ngừng thật lâu, hắn thấy hai người kia cứng đờ mà quỳ tại chỗ như vậy, vẫn không nhúc nhích, kinh hoảng trong lòng chậm rãi bình ổn lại.
Áo trong hắn đã thấm ướt mồ hôi lạnh, da đầu đều tê dại.
Hắn ra ngoài.
Một lần nữa đứng dưới ánh trăng, bên bờ sông đầy đá.
Giờ hắn bình tĩnh hơn khi nãy một chút, cho dù hắn vẫn không dám thở, cẩn thận đứng trong đêm như hoạt xà chậm rãi vươn ra.
Mặc Nhiên cúi đầu xem thử hai tiểu sư đệ kia.
Hai người lúc nãy còn vui vẻ đùa giỡn, trên mặt đã không còn nửa điểm sắc thái, bình tĩnh như nước lặng, vẫn không nhúc nhích mà quỳ trên đất, Mặc Nhiên nhìn họ chằm chằm, họ cũng không ngẩng đầu, cứ quỳ như vậy.
“…”
Mặc Nhiên lại thử giật giật ngón tay mình, thi pháp thúc giục.
Hai tiểu sư đệ kia quỳ xuống, sau đó đứng dậy, tròng mắt chuyển động, trong hai cặp mắt đen láy chuyên chú, Mặc Nhiên thấy ảnh ngược của mình.
Bóng dáng kia không quá rõ ràng, nhưng không biết vì sao, Mặc Nhiên cảm thấy mình tái nhợt, nhìn rất nhỏ, như tích thuỷ bất lậu.
Hắn thấy một kẻ ngược nhược quán, sắc mặt tái nhợt, trong mắt chứa ánh đỏ quỷ dị.
Mặc Nhiên nghe thấy giọng mình, run rẩy, nghẹn lại mà thử thăm dò: “Hãy xưng tên đi.”
Trả lời hắn, là hai tiếng sâu thẳm như giếng cổ bằng phẳng: “Tên không do ta.”
Lòng Mặc Nhiên lại nhảy lên kịch liệt, máu trong cơ thể tin mã từ cương, hầu kết hắn nhấp nhô, tiếp tục thấp giọng hỏi: “Người ở đâu?”
“Chỗ ở không do ta.”
“Hôm nay bao nhiêu?”
“Tuổi không do ta.”
Vì thành công khống chế quân cờ đen cấp thấp của Trân Lung Kỳ Lục, nhận ba điều ta không do ta: Tên họ vì sao do ta, đang ở đâu không do ta, năm nay bao nhiêu không do ta.
—— đều do chủ nhân quyết định.
Như trong tàn quyển thượng cổ viết lại, giống nhau như đúc.
Mặc Nhiên nhanh chóng, nói cũng kỳ quái, đối mặt với hai quân cờ mình làm ra, hắn cảm thụ được nhiều nhất lại không phải mừng như điên, mà là sợ hãi.
Hắn đang sợ hãi cái gì? Hắn không biết, nhưng lòng rất loạn, loạn cực kỳ.
Hắn biết mình đã đừng bên huyền nhai—— Không, hắn đã ngã xuống huyền nhai, dưới là bóng đêm, là vực sâu vô tận, hắn không thấy đáy, nhìn không biết nơi nào là chỗ chết, đâu là cuối, đâu có lửa, đâu là chung cuộc. Hắn cảm thấy trong cơ thể tựa hồ có một linh hồn thống khổ mà gào rống, thét chói tai, nhưng nó rất nhanh đã vỡ nát, tan thành bột mịn, vỡ thành cặn.
Hắn run rẩy, vươn tay, chạm vào gương mặt một quân cờ trong đó.
Hắn nuốt, nhưng trong miệng không có nước miếng, môi nứt nẻ, gương mặt anh tuấn của hắn vặn vẹo, hắn nhìn chằm chằm tiểu sư đệ kia, sau đó hỏi một câu cuối cùng: “Sở cầu vì sao?”
“Sở cầu, vì chủ quân cờ, tan xương nát thịt, không hối tiếc.”
“…”
Mặc Nhiên không run lên.
Xung quanh bỗng trở nên thực yên tĩnh, lạnh lại tĩnh lặng, như băng.
Hắn làm hai quân cờ, hai quân, liền khiến hai tiểu sư đệ đến tên hắn cũng chả biết, biết thành con rối dưới tay hắn. Hắn muốn họ đi hướng đông, họ tuyệt không đi hướng tây, hắn muốn họ chém giết nhau, bọn họ cũng không từ chối.
Hắn là chủ nhân của họ.
Trân Lung Kỳ Lục kém cỏi nhất là không chế vật chết, mạnh nhất là khống chế người sống.
Mặc Nhiên trời sinh linh lực bá đạo hung hãn, với thiên phú chỉ có một này, hắn lần đầu tiên ra tay, làm quân cờ lại có thể khống chế hai tu sĩ sống sờ sờ, tuy chỉ là hai người trẻ tuổi, tu sĩ mới nhập môn.
Sợ hãi ban đầu hết, Mặc Nhiên bỗng cảm thấy kích thích cực độ, hưng phấn cực độ. Trước mắt hắn tựa hồ có kế hoạch lớn được vẽ ra, mặt trên có thanh sắc khuyển mã, hoa đoàn cẩm thốc, tất cả nằm trong tay hắn, đều là của hắn.
Hắn yêu, đều có thể nắm chặt.
Hắn hận, đều có thể nghiền thành bột mịn.
Mặc Nhiên cực kỳ hưng phấn, tim hắn vẫn đập rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn, nhưng không phải vì lo sợ không yên, mà là vì kích động, Trân Lung Kỳ Lục! Tam đại cấm thuật!
Lén lút, thất bại trên vạn lần, nhưng hắn rốt cuộc biết… Hắn rốt cuộc thành công… Hắn làm rất tốt.
Vạn vật thiên hạ đều sẽ nằm trong tay hắn!
Có những quân cờ đen này, hắn có thể làm rất nhiều chuyện trước không làm được, hắn có thể điều khiển từ Mạc Bắc đến Giang Nam, đều là nanh vuốt của hắn!
Trước mắt ngũ quang thập sắc, sáng lạn cực điểm.
Giống như mọi thứ đều có thể làm, mọi thứ đều làm được, hắn…
“Mặc Nhiên.”
Bỗng một giọng nói trầm lãnh quen thuộc cắt ngang hắn.
Tựa như một chậu nước lạnh, những lâu đài cao tựa hồ nháy mắt sụp đổ, hắn tựa hồ ngã từ mây cao xuống mặt đất lạnh lẽo, ngã về hiện thực.
Mặc Nhiên chậm rãi quay đầu, ánh mắt đỏ tươi dữ tợn, đón ánh trăng, nhìn nam tử bạch y thanh lãnh đứng trên sỏi đá.
“…”
Hắn chưa bao giờ trong bất cứ thời điểm này, hi vọng không gặp phải Sở Vãn Ninh hơn bây giờ.
“Ngươi ở đây làm gì?”
Tay Mặc Nhiên siết thành quyền, mím môi, không trả lời ngay.
Phía sau hắn còn hai quân cờ Trân Lung, làm không quá hoàn mỹ, nếu Sở Vãn Ninh lại gần nhìn kỹ, nhất định sẽ nhận ra khác thường, vậy thì tất cả đều sẽ bại lộ.
Với tính cách của Sở Vãn Ninh, có khi sẽ rút gân hắn, đánh gãy chân hắn, phế bỏ linh hạch của hắn, sau đó lấy mấy cấm đại Tàng Thư Các tàn quyển thượng cổ bản tốt nhất hắn chép lại, đốt quách cho xong.
Thấy hắn không lên tiếng, Sở Vãn Ninh hơi nhíu mày, giày trắng tinh bước trên sỏi đá, tiến lên một bước.
Nhưng cũng thật sự, chỉ lên một bước mà thôi. Rồi sau đó y ngừng lại, nhìn hai đệ tử đứng đờ quỷ dị sau Mặc Nhiên.
Rốt cuộc bất chấp mọi thứ, Mặc Nhiên nhẹ nhàng ngoắc ngón út, lại cơ hồ dùng toàn bộ ý chí, trong lòng gào thét ra lệnh, rốt cuộc hai đệ tử kia cũng như mong muốn của hắn, cử động.
Một đệ tử ha ha cười nói: “Lần này ném gần quá, lúc nãy ta mới làm, ném đảm bảo xa hơn ngươi!”
“Ngươi nói quá, dù sao ngươi… A, Ngọc Hành trưởng lão!”
Bọn họ hành động như thường, tựa như vui đùa ầm ĩ khi nãy, thấy Sở Vãn Ninh, thậm chí còn sửng sốt một lát, sau đó hai người nhất nhất hành lễ với Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh nhìn họ mấy lần, cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại không quá rõ ràng. “Vấn an trưởng lão.”
“Ngọc Hành trưởng lão an.”
Hai đệ tử thu ý cười, quy quy củ củ chào hỏi Sở Vãn Ninh, thức thời muốn rời khỏi nơi này.
Sở Vãn Ninh cay mày, mày không thả lỏng, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú hai quân cờ đi tới từ bãi sông, tới gần mình, sánh vai qua, hướng vào sâu trong rừng trúc… Y nhìn chằm chằm hai người kia hồi lâu, mới quay đầu lại, đặt ánh mắt lên người Mặc Nhiên, Mặc Nhiên âm thầm nhẹ thở hắt ra, kết quả còn chưa được một nửa, đã nghe Sở Vãn Ninh bỗng nhiên nói:
“Đứng lại.”
“…” Sắc mặt Mặc Nhiên khẽ biến, móng tay kỳ thật đã bấm vào lòng bàn tay thành vệt đỏ, nhưng hắn không hé răng, chẳng nói gì, hắn lẳng lặng quan sát từng biểu tình rất nhỏ của Sở Vãn Ninh, quan sát nhất cử nhất động của Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh nói với hai thân ảnh cứng đờ như gỗ: “Quay lại.”
Mặc Nhiên hết cách, đành căng da đầu làm hai quân cờ kia nghe theo, chậm rãi quay ra từ rừng trúc, đứng trước mặt Sở Vãn Ninh.
Mây nhẹ trôi, trăng tròn lộ ra.
Sáng như tuyết dưới ánh trăng, Sở Vãn Ninh chăm chú nhìn mặt hai đệ tử kia, bỗng giơ tay, đầu ngón tay chạm lên gáy một trong số đó.
Mặc Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình của Sở Vãn Ninh, bất động thanh sắc, nhưng tim đập cuồng loạn.
Hắn biết Sở Vãn Ninh nhất định cảm thấy có chỗ sai, nên mới đột nhiên vươn tay tra xét nhịp đập. Phải biết người mới học Trân Lung Kỳ Lục, đều chỉ có thể điều khiển tử thi, mà không thể điều khiển người sống. Hai người này được trực tiếp tạo ra từ người sống, nhưng Mặc Nhiên cũng không biết mình có làm hoàn mỹ không, không biết lúc mình đưa quân cờ đen vào tim hai người, có phải đã làm họ mất mạng trong nháy mắt không.
“…”
Không biết xem bao lâu, Sở Vãn Ninh rốt cuộc buông tay xuống, sau đó phất ống tay áo, nói: “Đi đi.”
Mặc Nhiên chỉ cảm thấy lưỡi đao trên cổ mình rời đi—— Sở Vãn Ninh không nhận ra. Trời xanh có mắt, để hắn sống tạm bợ dưới mí mắt Sở Vãn Ninh.
Đợi hai đệ tử kia đi rồi, Sở Vãn Ninh nhìn vào mắt hắn, sau đó nói: “Trễ vậy rồi, ngươi sao còn ở đây.”
Mặc Nhiên nói: “Đi ngang qua.” Ngữ khí hắn đắn đo rất ổn, cũng không vì trong lòng có quỷ, mà bỗng có thái độ tốt hơn với Sở Vãn Ninh. Cũng có lẽ hắn lạnh như băng và thái độ ngỗ nghịch, làm Sở Vãn Ninh vốn đã hoài nghi trong lòng mím môi, nhất thời không nói gì.
Hắn không muốn ở với Sở Vãn Ninh lâu hơn, ánh mắt dời đi, lên phía trước. Nhưng lúc sắp lướt qua vai nhau, Sở Vãn Ninh bỗng nói một câu, làm hắn nháy mắt căng thẳng.
“Cấm đại Tàng Thư Các, gần đây có người lẻn vào.”
“…” Mặc Nhiên không quay đầu lại, ánh mắt có tia sáng vặn vẹo.
“Ngươi hẳn cũng biết, nơi đó có ít tàn quyển cấm thuật mà thập đại môn phái cất giấu.”
Mặc Nhiên dừng bước, hắn nói: “Ta biết.”
“Trong đó có một tàn quyển quan trọng nhất, rõ ràng có dấu vết bị người khác động chạm.”
Mặc Nhiên cười lạnh: “Vậy liên quan gì tới ta?”
Hắn cứng rắn, hắn biết chỉ cần dùng Thiên Vấn, quấn quanh hắn thẩm vấn, vậy thì những hành động tội ác tày trời của hắn, sinh tâm ma, đều sẽ bại lộ dưới mắt Sở Vãn Ninh.
Đại mộng của hắn, dã tâm của hắn, đều sẽ kết thúc.
Sở Vãn Ninh trầm mặc một lát: “Mặc Nhiên, ngươi còn muốn ngoan cố tới khi nào nữa?”
Trong giọng có ẩn ẩn phẫn uất.
“…” Mặc Nhiên không đáp, cơ hồ có thể đoán được chuyện tiếp theo sắp xảy ra.
Đoán được Thiên Vấn chợt loé kim quang vụt qua.
Đoán được Sở Vãn Ninh sẽ dùng sắc mặt chính nhân quân tử thế nào, chất vấn mình vì sao lại làm ra chuyện cầm thú như vậy, dù sao mình trong mắt Sở Vãn Ninh, vĩnh viễn sẽ như vậy——
“Ngươi rốt cuộc có biết rõ trước mắt có bao nhiêu nguy hiểm không?”
Hết thuốc chữa.
Hắn vẫn khô cằn nghĩ hết bốn chữ kia.
Sau đó cơ hồ có chút mờ mịt quay đầu lại. Nhìn dưới ánh trăng, mặt Sở Vãn Ninh.
Sắc mặt tái nhợt, mày kiếm ẩn ẩn đè nén không yên ổn, đôi mắt nhìn thấy rõ hắn, lại không nhìn thấu được gì, không nhìn thấy bất cứ cái gì.
“Cấm thuật kia nếu thực sự có người luyện, là sẽ giết người. Ngươi nửa đêm không ngủ, chạy tới chỗ hoang vắng thế này, chẳng lẽ muốn nộp trắng mạng à?”
“…”
Giọng Sở Vãn Ninh trầm thấp, cơ hồ là cắn răng: “Trận chiến lúc thiên liệt đã chết nhiều người như thế, chẳng lẽ còn chưa dạy ngươi bảo vệ mạng thế nào? Nếu ngươi biết chuyện tàn quyển bị trộm, sao nửa đêm còn không kê gối mà ngủ đi!”
Mặc Nhiên trầm mặc, con ngươi nâu đen nhìn chằm chằm đối phương.
Trên trán hắn rịn mồ hôi, giờ lại từ từ bình tĩnh lại, gió thổi qua trán lạnh lẽo.
Thân hình hắn hơi thả lỏng, trong lòng tràn ngập tư vị cổ quái không biết thế nào, đến cuối cùng, Mặc Nhiên cơ hồ nở một nụ cười: “Sư tôn…”
Mắt phượng Sở Vãn Ninh hơi lập loè.
Từ sau khi Sư Muội chết, Mặc Nhiên không còn cười với y nữa, cũng rất hiếm khi gọi y là sư tôn.
Mặc Nhiên mỉm cười hỏi: “Người là đang quan tâm ta ư?”
“…”
Tươi cười càng sáng ngời hơn.
Sáng ngời như lưỡi đao, đao trắng tiến lại, đao đỏ lộ ra, phập một tiếng đâm vào ngực, trên lưỡi đao đầy máu. Ác quỷ của hắn chậm rãi mở hàm răng trắn dày đặc, như bọ cạp kịch độc.
“Trận chiến thiên liệt…” Hắn cười ha hả, “Sư tôn vẫn có thể nhắc tới trận chiến thiên liệt, thật là không thể tốt hơn rồi. Trận chiến ấy, ta học được gì cũng chả quan trọng, quan trọng là, sư tôn học được biết đau lòng vì người nha.”
Nhìn ánh sáng trong mắt Sở Vãn Ninh lay động, cực lực cố gắng, lại né không kịp, dáng vẻ không còn đường lui.
Nụ cười trên mặt Mặc Nhiên càng khoa trương hơn, tuỳ ý, tàn nhẫn.
Hắn xâm phạm y, cắn xé y, hắn nhai nuốt hầu cốt Sở Vãn Ninh, hắn bỗng cảm thấy thật thống khoái, thế mà cười to: “Ha ha ha, tốt, cực kỳ tốt, đúng là cọc gỗ tốt mua bán, một đệ tử vô danh vớ vẩn, thay đổi lương tâm Sở Tông sư, Sở tông sư cuối cùng sẽ nhớ người chết từng ở bên, sư tôn, ta hôm nay mới cảm thấy, Sư Muội chết tốt thật.”
Tuy Sở Vãn Ninh là người trấn định lãnh túc như vậy, cũng bị quay quanh tiếng cười như chim ưng điên cuồng, hơi run rẩy.
“Mặc Nhiên…”
“Sư Muội chết tốt ghê, chết có giá trị, chết hiên ngang lẫm liệt, chết có ý nghĩa!”
“Mặc Nhiên, ngươi…”
Đừng cười.
Đừng nói nữa.
Nhưng y không nói ra khỏi miệng được, Sở Vãn Ninh không thể nói ra khỏi miệng, y không thể xin tha, không thể cầu xin, càng không thể cao cao tại thượng quở trách đồ đệ điên cuồng, nói—— Ngươi sai rồi, không phải ta không muốn cứu y, là ta thật sự mất tâm lực. Ta cũng bị thương như y, mất thêm linh lực nữa, cũng sẽ trở thành xương mục, người dưới suối vàng.
Y không nói nên lời.
Có lẽ cảm thấy tự bạch như vậy quá mức mềm yếu.
Hoặc có lẽ cảm thấy, trong lòng Mặc Nhiên, sư tôn mình cho dù có chết, cũng chả là vấn đề gì, không thể so sánh với Sư Minh Tịnh đối xử với hắn ôn nhu nhất.
Nên cuối cùng Sở Vãn Ninh, cũng chỉ có thể có gắng nén lại run rẩy trong giọng mình, trầm thấp, gắn ra từng chữ, y nói: “Mặc Vi Vũ, ngươi muốn điên tới bao giờ.”
“…”
“Về cho ta.”
Giấu diếm sự bi ai cực kỳ, cổ họng toàn là khổ sở đắng ngắt.
“Sư Minh Tịnh chết, không phải để đổi lấy kẻ điên như vậy.”
“Lời này sư tôn sai rồi.” Mặc Nhiên cười ngâm ngâm, “Sư Muội chết, sẽ đổi lấy ta thế nào chứ?”
Hắn như rắn rết, như ong như kiến, cắn vào lòng người ta.
“Huynh ấy chết rồi, đổi lại rõ ràng chỉ có mỗi sư tôn người thôi.”
Ong chích vào huyết nhục.
Nhìn sắc mặt Sở Vãn Ninh trắng bệch, trong lòng hắn sinh ra khoái ý thống khổ. Hắn như không thiết sống nữa mà châm chọc y, nói móc y, mình ruột gan đứt đoạn, cũng phải khiến Sở Vãn Ninh sống không bằng chết.
Thật quá tốt.
Bọn họ cùng nhau xuống địa ngục đi.
“Ta cũng muốn quay về.” Mặc Nhiên bình tĩnh mà nở nụ cười, má lúm đồng tiền rất sâu, như rượu độc, “Ta cũng không muốn nửa đêm rồi còn đi phiêu bạt khắp nơi. Nhưng phòng ta ở lại đối diện với phòng y.”
Mặc Nhiên không chỉ rõ là ai, hắn chỉ dùng một chữ “y”.
Thân mật trong đó, khiến Sở Vãn Ninh càng dày vò.
“Phòng y sẽ không bao giờ sáng lên nữa.”
Sở Vãn Ninh nhắm hai mắt lại.
Mặc Nhiên cười, thật lâu sau, biểu tình dần bình tĩnh trở lại: “Ta muốn được nhận một bát hoành thánh để ăn, cũng không thể nhận được.”
Trong nháy mắt đó, lông mi Sở Vãn Ninh run lên, môi khẽ động, như định nói gì đó.
Nhưng Mặc Nhiên không cho y cơ hội nói ra, cũng không cho y dũng khí nói ra, Mặc Nhiên không phải không có cười nhạo: “Sư tôn, thứ như hoành thánh, người Thục Trung làm giỏi nhất, bột ớt hoa tiêu, đều không thể thiếu được. Toàn là thứ người ghét nhất. Lúc trước người muốn giúp ta nấu một bát, lòng ta nguội lạnh. Nhưng mà, người làm, không cần nếm thử ta cũng biết, chỉ có một chữ để hình dung.”
Sở Vãn Ninh vẫn không mở mắt ra, ấn đường nhíu lại.
Tựa hồ như vậy, có thể tránh khỏi miệng lưỡi sắc bén kia.
“Không đọc sách nhiều, may mà mấy hôm trước có nghe được Tiết Mông nói, dùng với hoành thánh của sư tôn, thực sự là quá hợp.”
Là gì?
Uổng phí tâm cơ?
Phí sức?
Sở Vãn Ninh trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, gấp gáp tìm được cho mình một lớp áo giáp, tìm những từ khó nghe nhất mình có thể nghĩ ra, để tránh lúc bị khinh nhục quá mức khổ sở.
Không đáng một xu?
Mặc Nhiên vẫn chưa mở miệng, từ kia bị hắn ngậm trong miệng nghiền nát tẩm ướt.
Đúng, không đáng một đồng.
Sở Vãn Ninh hết lòng tin đã tìm được câu làm lòng người càng lạnh lẽo.
Y bình tĩnh lại.
Cho đến tận khi y nghe thấy Mặc Nhiên tâm bình khí hoà mà nói: “Bắt chước làm bừa.”
Y cơ hồ là có chút mờ mịt mà mở to mắt.
Y căm bản không nghĩ tới đối phương sẽ độc ác tới mức này, dưới tay áo, tay y run lên nhè nhẹ.
Dáng vẻ, gia vị, nhân… Đối với “Tam Thục thực ký”, nghiềm ngẫm từng câu từng chữ, trên mặt dính vết bột mì, nặn ra hoành thánh từ méo mó tới tròn trịa đáng yêu.
Y vẫn luôn cố gắng học cẩn thận, nỗ lực mà nghiên cứu.
Để nhận được bốn chữ.
Bắt chước làm bừa.
Bờ sông sáng lên từng vệt trong đêm, Mặc Nhiên nhìn y, Sở Vãn Ninh đứng yên một chỗ trong chốc lát, bỗng không rên một tiếng, xoay người rời đi.
Không biết vì sao, ngày hôm đó Mặc Nhiên bỗng cảm thấy, bước chân của y nhanh hơn, không còn thong dong vững vàng như mọi khi—— như bại trận, như trốn chạy.
Không biết vì sao trong lòng hắn sinh ra một tia không rõ, hắn cau mày, nhìn bóng dáng Sở Vãn Ninh, lúc bóng lưng kia sắp sửa biến mất, rốt cuộc gọi một tiếng: “Đợi đã!”