Mục lục
Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Nhiên một mình đi trên phố, trên đường vẫn có quỷ, phiêu phiêu đãng đãng, nhẹ nhàng ai oán. Bậc thang đá xanh dưới chân mọc ít rêu xanh tịch mịch, chân giẫm lên vừa ướt vừa trơn...



Tranh chấp kịch liệt qua đi, tỉnh táo lại, mới phát hiện ngón tay đã kẹp bị thương, khung cửa kia thô ráp, gờ ráp rất nhiều, đâm vào huyết nhục, hoàn toàn mơ hồ, may mà xung quanh tối đen, không bị quỷ quái nhận ra.



Hắn buông mi yên lặng nhìn một hồi, vì trong đầu cực kỳ rối loạn, vết thương dữ tợn này, cũng không cảm thấy đau.



Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cửa sân đóng chặt, biết rõ nam nhân sau cửa sẽ không nói nhiều với hắn nữa.



Loại cự tuyệt này, kỳ thật hắn không hề thấy lạ. Mặc Nhiên là người nhìn thấy ác ý quá nhiều thành quen, điều này khiến hắn từ một ánh mắt của người khác, hai ba câu, có thể biết mình năn nỉ có tác dụng hay không.



Kỳ thật lúc nam nhân đổi giọng nói với hắn là "chưa từng gặp qua", Mặc Nhiên theo bản năng biết rõ người này sẽ không nói thật nửa câu với mình, chỉ là việc liên quan đến địa hồn của Sở Vãn Ninh, cho nên hắn không cam tâm, thẳng đến khi bị đẩy ra ngoài cửa, thẳng đến khi đại môn đóng chặt.



Đã rất lâu không bị thô bạo khước từ như thế, nhưng có lúc, năm tháng dài ngắn cũng không thể quyết định gì cả, thời vận chuyển cơ cũng không thay đổi hoàn toàn, có nhiều thứ đã khắc sâu vào trong hài cốt.



Tiết Mông đã từng mắng hắn, tiện chủng.



Nói đến buồn cười, Mặc Nhiên cảm thấy hai chữ độc ác kia của thiên chi kiêu tử, lại không thể đả thương tới tự tôn của hắn.



Đúng rồi, vốn dĩ trong miệng mọi người hắn là tiện chủng, thứ ác độc hơn chuyện này đều đã nghe như sấm bên tai, còn gì mà không quen nữa.



Cuối cùng hắn quay đầu nhìn cửa gỗ đóng nghiêm một chút, quỷ quái vây xem cười nhẹ, chậm rãi đi xa.



Tiếng cười nhạo, âm thanh chửi rủa, cô đơn lẻ loi, một mình một bóng.



Hiếm khi lại có được tràng diện nghèo túng bất lực, trong đầu có ký ức nhỏ nhiều năm thiếu tu sửa trùng điệp một chỗ, Mặc Nhiên đi mãi, nói chung vì cảnh ngộ thực sự rất giống, làm hắn không tự chủ được, chậm rãi nhớ lại về khoảng thời gian mình và mẫu thân sống nương tựa vào nhau...



Khoảng thời gian đó, bọn họ còn chưa ở nhạc phường, mà lưu lạc ở đầu đường Lâm Nghi, phụ cận của Nho Phong Môn.



Quãng thời gian đó, chí ít hắn còn có mẫu thân.



Mẫu thân yêu thương hắn, không muốn để con nhỏ ra ngoài ăn xin, luôn để cho hắn ở kho củi hoang phế, mình đi ra phố mãi nghệ, hát rong.



Nàng để tử tốt, bằng một cây gậy trúc, có thể múa trên gậy trúc, mỗi ngày ít nhất có thể kiếm chút tiền trở về, mua một cái bánh, hai bát cháo, hai mẹ con chia nhau ăn. Làm mẹ nên muốn để con mình ăn nhiều một chút, nhưng Mặc Nhiên luôn cắn mấy bánh bột ngô rất cứng, cháo nhạt toẹt, nói đã no rồi, không chịu ăn nữa.



Nhưng nàng không biết, kỳ thật mỗi lần nàng than thở ăn hết nửa cái bánh, nửa bát cháo "còn lại" của Mặc Nhiên, đứa nhỏ non nớt cuộn mình bên cạnh ra vẻ đã ngủ, luôn hé mắt len lén nhìn nàng, nhìn nàng ăn xong ăn no, hắn mới yên tâm, dù cho bụng đói kêu vang, trong lòng cũng yên tâm.



Nàng cũng không biết, kỳ thật mỗi ngày nàng rời đi, đi đến chợ phía đông Lâm Nghi bán nghệ, con của mình sẽ leo ra từ đám bụi rậm, len lén đi cùng mình cách hai đầu phố xin đồ ăn.



Mẫu thân ở đầu phố ung dung uyển chuyển hát, cán chống cao mười thước, thân thể đơn bạc nhẹ nhàng đứng trên đó. Phía dưới bày đá vụn tàn sứ, nếu vô ý rơi xuống, những mảnh sứ vỡ này đều sẽ đâm vào máu thịt của nàng, nhưng làm người ta cảm thấy thú vị, cảm thấy mới mẻ. Nàng dùng tiện mệnh, dốc hết toàn lực đổi lấy tiếng cười của những cậu ấm kia.



Mà ở đầu phố xa, con của nàng ăn xin dọc đường, trước từng nhà nhếch miệng cười, mặt vô cùng bẩn, nói liên miên cát tường bất tận, muốn nhận chút đồ ăn. Nhưng cũng không có, cũng thường không có.



Có một ngày, một thiếu phụ nhà giàu đang mang thai, khó chịu buồn bực, tâm tình không tốt, đi dạo trên phố, nhìn thấy mẫu thân của Mặc Nhiên múa trên can.



Cô ta cảm thấy thú vị, đi qua xem một lát, để tùy tùng đi cùng đi nói với nữ nhân khiêu vũ kia: "Ngươi chỉ rải ít đá vụn trên đường, mảnh sứ vỡ, kỳ thật chính là giả bộ, không đủ thành ý. Phu nhân nhà ta nói, nếu ngươi nguyện ý đổi những đá vụn sứ vỡ này thành đao, dựng thẳng lên mặt đất, sau đó ngươi lại nhảy, phu nhân nhà ta sẽ thưởng cho ngươi mười lượng hoàng kim."



Đối mặt dạng hà khắc này, cơ hồ là muốn tính mệnh người nghèo.



Mẫu thân đáp lại, thế mà chỉ nói một câu: "Nhưng ta không có tiền, ta mua không nổi đao ở cửa hàng."



Phu nhân nhà giàu cười ha ha, lập tức sai người đi cửa hàng đồ sắt mua trăm thanh đao nhọn, dựng thẳng ở mặt đất.



"Nhảy đi."



Nữ tử phục trang đẹp đẽ xoa xoa bụng to của mình, tràn đầy phấn khởi nói.



Xung quanh rất nhanh tụ một đám yêu ma quỷ quái đến xem náo nhiệt, tơ lụa cùng quang hoa châu ngọc sáng rực lấp lánh dưới ánh mặt trời, bọn họ như chụp được thi thể con mồi, ngửi thấy mùi máu tươi, thế là từng con duỗi cổ dài, trong mắt lóe tinh quang.



"Nhảy đi, nhảy đi."



"Nhảy được rồi thưởng ngươi tiền."



"Đưa tiền, đưa tiền."



Địa giới Nho Phong Môn, không bao giờ thiếu người giàu, thiếu nhất, chính là đánh bạc mệnh kích thích cùng náo nhiệt như này.



Những tơ lụa, vàng bạc châu ngọc vờn quanh, vây quanh mẫu thân đang nắm lấy gậy trúc. Vây quanh nữ nhân nghèo rớt mùng tơi, quần áo tả tơi.



Mệnh nữ nhân kia như cỏ rác, mang theo nụ cười, hướng lũ ăn mục con mồi làm vạn phúc, cám ơn bọn họ cổ động, sau đó, chống cột, yến tước nhẹ nhàng nhảy lên.



Trên mũi đao, dùng tính mệnh, múa một khúc ca.



Dùng tính mệnh, đổi lấy niềm vui.



Nhưng dù nàng công phu tốt, khi hạ xuống đất, vì cúi đầu nhìn thoáng qua một hàng lưỡi đao, mà cảm thấy một tia kinh hoàng. Thế là gậy trúc lệch vài tấc, theo đám người kinh hô, nàng ngã xuống–



Tránh khỏi lưỡi đao san sát, nhưng vẫn đâm vào một bên, rách chân, trong chốc lát máu tươi chảy ra, trêu một đám kinh hô.



Nữ nhân quan tâm tới cơn đau, vội vàng hốt hoảng đứng lên, trả lại khuôn mặt tươi cười, cúi đầu tạ tội.



Những người xem náo nhiệt liền cười nói: "Nương tử công phu không tới nơi tới chốn, cần cố gắng thêm."



"Đúng vậy, ra kiếm cơm, dù sao cũng phải có chút tài năng, mèo ba chân bản lĩnh nhưng vẫn lộ ra chân ngựa."



Có mấy người thiện tâm, khóe mắt ướt nước mắt, có chút không đành lòng: "Ai, đừng nói nữa, các ngươi nhìn xem, cô nương đáng thương này, bị thương nặng như vậy, nhanh đến hiệu thuốc mua chút thuốc, thoa lên đi."



Nữ nhân ngập ngừng nói: "Ta không có... Không có tiền mua thuốc..."



Những người kia sững sờ, có thở dài, có đưa tay sờ lên châu ngọc của mình, có không nói chuyện, có lau khóe mắt, dường như cảm hoài rất nhiều.



"Thật đáng thương."



"Đúng vậy, đúng vậy."



"Nhìn ngươi khó khăn như vậy, ta cho ngươi chút tiền." Có lão phụ nhân bụng phệ nói, lấy hầu bao căng phồng của mình, lấy ra một thỏi vàng, nắm trong tay, sau đó tiếp tục móc dưới đáy hầu bao, móc ra ba tiền đồng, ước lượng trên tay, bỏ về hai đồng, trịnh trọng đặt một tiền đồng vào tay nữ nhân.



Lão phụ nhân bố thí tiền cho nàng, danh chính ngôn thuận chảy xuống hai hàng nước mắt, từ bi nói: "Cô nương, đây là cô nên được, nhanh cất kỹ đi."



Nữ nhân dùng tính mệnh của mình đổi lấy một tiền đồng, mờ mịt lầm bầm: "Đa tạ..."



Đa tạ...



Mà người nói muốn cho nàng mười kim đâu rồi? Sớm đã tức giận mắng đi xa rồi.



Nữ nhân chảy máu tập tễnh bước đi, muốn đuổi theo đòi tiền cô ta, lại bị tùy tùng cô ta mang theo một tay đẩy ngã, âm thanh hùng hùng hổ hổ cách một phố cũng có thể nghe được–



"Thật xúi quẩy!"



"Phu nhân đang an thai, sao lại gặp huyết quang chi tai, để lão gia nghe thấy, không phải đau lòng chết sao?"



"Ngươi còn không biết xấu hổ đi đòi tiền à, ngươi nhảy ra cái thá gì? Cũng may cho ngươi máu không bắn lên người phu nhân, bằng không– Ngươi gánh không nổi!"



"Cút!"



Nữ nhân bị xô đẩy trên mặt đất, vì là nhà giàu ở Lâm Nghi, nhất thời không ai muốn đứng ra giúp nàng. Nàng đau đến co lại trên mặt đất, con kiến ti tiện giãy dụa.



Không ai muốn dìu nàng...



Không ai muốn giúp đỡ...



Nàng dùng tính mạng để múa, đổi lại chỉ có một tiền đồng lạnh như băng, tanh hôi.



Thiện nhân cho nàng tiền nói, đây là nàng nên được.



Nàng không uất ức vì mình, nhưng hôm nay chỉ kiếm được một tiền đồng, có thể mua cái gì đây? Chỉ có thể đổi được một bánh bột ngô không nhân, nhiều chén cháo không uống nổi, trước mắt chân bị thương, ngày mai laị không thể múa, vậy con của nàng phải làm sao... Nó còn nhỏ như vậy, gầy như vậy, nó sẽ đói...



Nghĩ tới đây, nàng rốt cuộc chịu không nổi, cuộn tròn giữa bùn cát giữa mọi người khóc gào, âm thanh trào triết khàn giọng, người ta không đành lòng nghe, người xung quanh than thở, đều chuẩn bị tán đi.



Lúc này, trong đám người bỗng có đứa nhỏ xông ra cả thân vô cùng bẩn, tản ra hôi thối.



Mặc Nhiên chạy vội tới, giống con thú bị nhốt kêu khóc hò hét: "Mẹ! Mẹ!!"



Hắn ôm lấy nàng.



Đứa con ti tiện, ôm lấy người mẹ ti tiện.



Giống sâu kiến ôm cỏ rác, chó rơm ôm lục bình.



Nữ nhân nhìn thấy hắn, ánh mắt lóe lên kinh hoàng lẫn kinh ngạc, nữ tử yếu ớt, lại làm mẹ, nàng lập tức không khóc nữa, thời gian đã quá khó khăn, mỗi ngày như thiếp đi trong địa ngục, tỉnh lại ở luyện ngục, nàng không muốn trước mặt con lộ ra mềm yếu bất lực.



Nước mắt trên mặt nàng chưa khô, nhưng lại vội vàng lộ ra một nụ cười, nói: "Ây, con nhìn con kìa, sao con lại tới đây? Mẹ không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi... Con xem..."
















Nàng đưa một đồng tiền thấm mồ hôi nắm trong tay cẩn thận đưa cho hắn.



Mặc Nhiên không ổn mà lắc đầu, trên gương mặt nhỏ nhắn chảy ra từng hàng nước mắt.



"Đủ cho con mua bánh, đi... Con đi mua về, mẹ chờ con ở đây, chúng ta về nhà."



Nhà?



Nhà là nơi nào?



Phòng rách nát bụi rậm kia à?



Hay là bãi nhốt cừu ngủ được hai ngày đã bị đuổi ra ngoài...



Mặc Nhiên nức nở nói, trong mắt lóe nhiệt hỏa, hắn nói: "Mẹ, mẹ ngồi đây, mẹ chờ."



"Con muốn làm gì– Con đừng làm loạn– "



Mặc Nhiên vọt tới bên cạnh, nhặt cây đao, âm thanh non nớt tiếng nói thanh thúy vang dội hô một tiếng, dẫn đám người đang muốn tán đi ghé mắt mà xem.



"Các vị bá bá di nương, công tử tiểu thư, xin đừng đi! Xin đừng đi! Còn có một môn tuyệt chiêu, mời chư vị quý nhân quan nhân nhìn một chút, nhìn một chút– "



Thuở nhỏ trong người hắn đã có linh khí, dù chưa từng tu luyện, nhưng cũng mạnh hơn người bình thường không chút tư chất nào.



Mặc Nhiên nắm lưỡi đao rắn chắc mà sắc bén trong tay, hai tay ra sức, khẽ hô một tiếng, bẻ đao kia thành hai nửa, ném trên mặt đất.



Người xung quanh giật mình, người vây xem có vài tu sĩ, càng cảm thấy kinh ngạc.



"Đứa bé này có thể."



"Lại thêm một thanh!"



Mặc Nhiên nói, lúc này cầm hai thanh, cũng bắt chước làm theo, hai lưỡi đao cùng gãy.



"Hay!!" Có người vỗ tay.



"Ba thanh!"



Đứa nhỏ một thanh chồng một thanh, lưỡi đao càng ngày càng dày, càng ngày càng khó bẻ gãy, vậy là đám người lại náo nhiệt lên.



"Xin các vị thúc bá ca ca, di tẩu tỷ tỷ ban thưởng chút ít, con lại tăng thêm."



Những người kia muốn xem náo nhiệt, liền ném tiền đồng rẻ mạt nhất trước mặt hắn.



Mặc Nhiên vì những tiền đồng này, tăng thêm từng thanh đao một, đến cuối cùng tay đầy máu, rốt cuộc bẻ không nổi nữa. Đám ăn mục nát con mồi liền vũng vẫy lông cánh đen như mực, ai đi đường nấy.



Mặc Nhiên nhặt những số tiền kia lên, dùng tay nhỏ bẩn thỉu cẩn cẩn thận thận bưng lấy, đi đến bên cạnh mẫu thân đang rưng rưng.



Hắn cười: "Mẹ, đủ mua thuốc cho mẹ rồi."



Nước mắt của nữ nhân rốt cuộc không thể ngăn nổi, cuồn cuộn mà rơi: "Con... Con ngoan... Để mẹ xem tay của con..."



"Con không sao..." Hắn cười xán lạn, thuần triệt, lại làm tâm nàng tê tái.



Nàng một tay ôm hắn sát vào lòng, nức nở nói: "Là mẹ không có bản lĩnh, chăm sóc con không tốt... Để con còn nhỏ như vậy, phải chịu khổ chịu tội theo..."



"Không sao." Mặc Nhiên an tĩnh trong lòng mẫu thân nói, "Mẹ, ở cùng mẹ, con không cảm thấy khổ... Con sẽ ở bên mẹ, chờ con trưởng thành, sẽ để mẹ được sống cuộc sống tốt hơn. "



Nữ nhân cười, lau vệt nước mắt ở khóe mắt: "Thời gian không tốt cũng không liên quan, chỉ cần con an an khang khang lớn lên, vậy là tốt rồi... Là đủ rồi."



Mặc Nhiên dùng sức nhẹ gật đầu, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: "Mẹ, nếu sau này con có tiền đồ, mẹ rốt cuộc không cần chịu ủy khuất nữa, ai cũng không thể khi dễ mẹ, những người kia, con phải làm cho bọn họ chạy đến, từng người xin lỗi mẹ, nếu bọn họ không chịu, con bắt bọn múa trên đao, con..."



"Đứa nhỏ ngốc, không được nghĩ như vậy." Nữ nhân thiện lương ôn thuần nữ nhân xoa tóc hắn, thì thào nói, "Tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, đừng đi hận bất kỳ kẻ nào, mẹ muốn nhìn con trở thành là một đứa trẻ ngoan, nghe lời mẹ, phải làm một người hảo tâm, có được không?"



Khi đó Mặc Nhiên quá nhỏ, giống một gốc mạ non nớt ngây ngô, chỉ cần một chút xíu ngoại lực, hắn sẽ nghiêng về phía đó. Hắn không nhiều kiến thức, nhưng mẫu thân tâm địa chất phác là ngọn đèn sáng duy nhất của hắn, thế là khi đó tiểu Mặc Nhiên, tỉnh tỉnh mê mê nghĩ một hồi, cuối cùng nghiêm túc nói: "Được."



Hắn nói: "Mẹ, con đồng ý với mẹ."



"Vậy, vậy nếu sau này, con... Con có chút tiền đồ, con sẽ xây rất nhiều rất nhiều ốc xá, cho người không có nhà ở, làm rất nhiều rất nhiều lương thực, cho người ăn không no..." Hắn nói với mẫu thân như vậy, "Mẹ, như thế sẽ không có ai, giống chúng ta hôm nay."



Nữ nhân xuất thần một hồi, cuối cùng nàng thở dài nói: "Vậy là tốt rồi."



Đứa nhỏ cũng nhẹ gật đầu, nói theo: "Vậy là tốt rồi."



Khi đó bọn họ cũng không nghĩ tới, người nói ra những lời như thế, cuối cùng huyết tinh đầy tay, giẫm lên hài cốt khắp nơi trên đất, quạ đen bay quanh đầy trời đạp trên gió tanh mà đi, trở thành Đạp Tiên Đế Quân làm hại thương sinh.



Mà Đạp Tiên Đế quân làm hại thương sinh, cũng cực ít, thậm chí không muốn quay đầu nhớ lại chuyện cũ, hắn không đi thực hiện hứa hẹn trong lòng với mẫu thân năm đó, dùng tiếng nói non nớt, ánh mắt thanh tịnh, nghiêm túc ưng thuận.



Lúc đó Mặc Nhiên vì có mẫu thân khuyên bảo, dù sống gian nan, cũng chưa từng có cừu hận, nhưng ít nhiều, chắc chắn cũng có chút không cam lòng.



Thời gian cứ trôi qua như vậy, ảo thuật mãi nghệ, nhìn một lần là náo nhiệt, nhìn hai lần là không thú vị, lần thứ ba, chính là mệt mỏi. Bọn họ dần dần đến một đồng tiền thưởng cũng không có được, chỉ có thể dựa vào ăn xin mà sống.



Mặc Nhiên nhớ kỹ có một hài tử nhà giàu cự phách tuổi cũng ngang ngang hắn, khóe miệng có một nốt ruồi lớn, đứa bé kia ngồi cửa đại viện, trong tay bưng bát, có lẽ không biết dùng đũa, nên đã xiên tre vào sủi cảo xốp giòn mà ăn. Hài tử rất kén chọn, chỉ ăn nhân sủi cảo, sau đó sẽ nhổ vỏ ngoài ra, ném trên mặt đất cho chó nghịch.



Hắn cẩn cẩn thận thận đi đến, đứng bên cạnh nhìn.



Đứa bé kia bị hắn toàn thân hôi thối cùng ô bẩn dọa, la hoảng lên: "Là ai?!"



Mặc Nhiên nhẹ nhàng hỏi nó: "Tiểu công tử, vỏ sủi cảo... Có thể... Có thể cho ta không?"



"Cho ngươi? Tại sao ta phải cho ngươi?"



"Ngươi... Ngươi cũng không ăn, cho nên ta muốn hỏi một chút..."



"Ta không ăn, Vượng Tài nhà chúng ta muốn ăn." Hài tử chỉ vào hai con chó da lông mềm mượt, béo phì, thở dốc nói, "Chó nuôi cũng khó sống, tại sao có thể cho ngươi?!"



Mặc Nhiên cố gắng giữ khuôn mặt tươi cười, nói: "Vậy nếu chó không ăn..."



"Làm sao có thể không ăn! Mỗi ngày cho bọn chúng ăn thịt kho tàu còn không đủ, vỏ sủi cảo mà thôi, hai con còn cũng không đủ, không có phần của ngươi, đi đi đi."



Mặc Nhiên nghe thấy thịt kho tàu, ánh mắt rơi xuống hai con chó, đột nhiên cảm thấy chó mập như vậy, nếu nấu ăn, vậy nhất định...



Hắn nhịn không được nhìn hai con chó, nuốt nước miếng.



Hành động này đều rơi vào mắt hài tử, đứa bé kia đầu tiên là sững sờ, sau đó kinh hãi: "Ngươi đang có ý đồ gì?"



"Ta không có... Ta chỉ là..."



"Ngươi muốn ăn Vượng Tài với Vượng Phúc?"



Mặc Nhiên lo sợ không yên nói: "Không, không phải, ta chỉ là quá đói, nhịn không được mà nghĩ, xin lỗi..."



Tiểu công tử đâu quan tâm hắn nói cái gì, nghe thấy "nhịn không được mà nghĩ", đã giật mình đổi sắc mặt.



Nó là con nhà giàu sang, sao có thể lý giải có người sẽ đối chó con đáng yêu giữ cửa, có thể nghĩ đến đồ ăn chứ? Nó quá sợ hãi, cảm thấy người trước mắt vừa biến thái vừa đáng sợ, liền la to.



"Có ai không! Nhanh! Mau đuổi hắn đi cho ta!"



Tôi tớ vây tới, không nói lời nào, quyền đấm cước đá Mặc Nhiên, trong những quyền cước không nặng không nhẹ hắn dùng hết sức nhặt mấy vỏ sủi cảo, cẩn thận cầm trong tay, mặc cho người khác vừa đá vừa đuổi, cũng không buông ra.



Tiểu công tử giống như đã rất sợ, sủi cảo còn lại trong tay cũng không cần, ném cái xiên xuống đất, sau đó chạy mất.



Mặc Nhiên cố gắng bò sang bên đó, thân thể gầy ốm bị đánh tím xanh, một con mắt cũng bị đá phải, đau không mở ra được, nhưng lúc đưa tay nắm lấy sủi cảo còn dư lại, hắn vẫn cười vui vẻ.



Còn dư hai cái.



Còn bọc nhân bánh...



Một để mình ăn, một để cho mẫu thân...



Hoặc là hai cái đều cho mẫu thân, mình ăn vỏ sủi cảo cũng được...



Nhưng hắn còn không kịp cất sủi cảo đi, trong hỗn loạn có một gia đinh đạp chân xuống, đạp lên xiên tre xiên sủi cảo, vỏ vỡ vụn, nhân bánh bị giẫm thành bùn.



Hắn ngơ ngác cầm cái xiên ô bẩn gãy nát, quyền cước như mưa rơi trên người hắn, hắn không cảm thấy đau, nhưng nhìn sủi cảo không thể ăn nữa, nước mắt của hắn rơi xuống, từ trong khe mắt, chảy xuống khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn đến không thấy rõ ngũ quan.



Hắn chỉ muốn ít đồ ăn đứa bé khác ăn thừa, thứ gì cũng không cần.



Vì sao lãng phí hết, bể nát, thành bùn, cũng không thể thuộc về hắn.



Về sau, Mặc Nhiên thành công tử của Tử Sinh Đỉnh, trong môn phái có rất nhiều người xu nịnh hắn, tâng bốc hắn, thậm chí lúc sinh thần, người còn không nói đến vài câu đã tặng lễ, chúc mừng hắn.
















Hài tử đã từng quỳ trên mặt đất cướp vỏ sủi cảo, rốt cục nhận được quá nhiều tán dương cùng khen ngợi. Hắn đứng trong một đống dụng tâm chọn hạ lễ trước, trong lòng lại sinh ra một tia e ngại mơ hồ không rõ.



Hắn sợ những lễ vật này rất nhanh sẽ không thấy, sợ sẽ bị đạp nát, sợ không biết một trận tai vạ bất ngờ có thể bay đến từ đâu, tất cả trước mắt sẽ giống sủi cảo hắn cầm trong tay năm đó, còn chưa tới miệng, đã bị dẫm đến nát nhừ. Cho nên hắn rất nhanh lấy đống đồ bên trong ra, có thể dùng đều dùng, có thể ăn đều ăn, thực sự không thể dùng, không thể ăn, thì trong phòng của đệ tử hắn khoét một hố nhỏ, cẩn thận giấu những lễ vật tinh mỹ kia, mỗi ngày đếm một lần, lại đếm một lần.



Khi đó Tiết Mông còn chỉ vào hắn cười ha ha, cười hắn, nói: "Ha ha ha, chỉ là một hộp bánh ngọt Lâm An Thanh Phong Các mà thôi, lãng phí thì lãng phí, ngươi nhìn ngươi xem, như quỷ chết đói đầu thai ấy, nhét một đống trong bụng, ai có thể cướp của ngươi hả?"



Lúc đó hắn vừa tới Tử Sinh Đỉnh, kỳ thật sâu trong nội tâm, có bất an lớn lao.



Bởi vậy bị đường đệ chế giễu, hắn cũng chỉ nhếch miệng, khóe miệng dính vụn điểm tâm, sau đó vùi đầu tiếp tục ăn một hộp bánh ngọt khác.



Tiết Mông rất ngạc nhiên: "Khẩu vị của ngươi lạ thế, không khó chịu sao?"



Hắn chỉ lo ăn.



"... Thực sự ăn không nổi thì đừng ăn, hàng năm mừng sinh thần, ta đều nhận được rất nhiều bánh ngọt, nào có đạo lý phải ăn hết..."



Gương mặt hắn nhét đến căng phồng, hắn ăn quá nhanh, kỳ thật có chút nghẹn lời, đôi mắt đen nhánh ướt át nhìn thiếu niên đối diện một chút.



Trong nháy mắt đó, hắn bỗng nghĩ đến tiểu công tử mà mình gặp khi còn bé, có thể không chút kiêng kỵ bắt bẻ, ăn hết nhân sủi cảo, vứt vỏ cho chó ăn.



Tiết Mông hẳn cũng lớn lên như vậy đi, cho nên có thể hời hợt nói "Ăn không xong thì vứt", "Không có ai cướp với ngươi".



Hắn là thật, thật, thật phi thường ghen tị với họ.



Bây giờ hắn thành công tử danh môn cẩm y ngọc thự, lẽ ra có thể thư thư thản thản, tùy ý tiêu xài.



Nhưng hắn không dám.



Cuối cùng hắn làm, chỉ là cầm chén nước bên cạnh, ừng ực ừng ực uống mấy hớp, nuốt điểm tâm bị nghẹn vào trong bụng, rồi tiếp tục gượng chống.



Lại về sau, hắn thành Đạp Tiên Đế quân.



Khắp Thần Châu, đều là vật trong túi hắn.



Lúc đó, mỹ nhân, rượu ngon, mỹ thực, vàng bạc châu ngọc, hoa thúy bảo khí, đều có người ở ngũ hồ tứ hải, nối liền không dứt dâng cho hắn.



Có một ngày, một cự thương mỏ đồng ở Lâm Nghi, nói lúc đào mỏ đã đào được một khối hỏa huyền ngọc vạn năm cực kỳ hiếm có, muốn dâng lên cho Đạp Tiên Đế Quân.



Người bình thường cầm bảo vật này đến cầu một quan tước, hoặc là cầu che chở trông nom thực sự nhiều lắm, Mặc Nhiên kỳ thật không có hứng thú để ý tới.



Nhưng hôm nay, trùng hợp Sở Vãn Ninh có bệnh, hàn chứng. Mặc Nhiên cau mày một cái, nghĩ đến hỏa huyền ngọc có thể tiêu hàn, không bằng đưa đến cứu ma bệnh này, bớt cả ngày nằm trên giường, nhìn mà xúi quẩy chướng mắt... Thế là cứ như bị quỷ thần xui khiến, nhận bảo vật phú thương đưa đến.



Tuổi tác của thương nhân kia hình như bằng hắn, hơi mập, dưới khóe miệng có một nốt ruồi cực lớn, còn mọc lông.



Mặc Nhiên ngồi trên bảo tọa ở Điện Vu Sơn, hai tay thon dài trùng điệp, đầu ngón tay đặt lên cằm, im lặng không lên tiếng nhìn gã, cho đến khi thương nhân mập dính bị nhìn đến cẳng chân nhũn ra, mồ hôi ẩm ướt lưng.



Nửa ngày mới run rẩy, môi run run, đột nhiên bịch một tiếng quỳ xuống, cuống quít dập đầu, ngập ngừng nói: "Đế quân bệ hạ, tiểu dân...tiểu dân..."



Gã "tiểu dân" nửa ngày, nhưng không biết nên nói gì cho phải, thân thể to béo dưới y phục bằng tơ vàng, kịch liệt run rẩy.



Mặc Nhiên bỗng nhiên cười.



Dù chỉ gặp mặt người này một lần, hắn cũng không quên.



Năm đó trước dinh thự giàu có huy hoàng khí phái, tiểu hài tử có nốt ruồi ở khóe miệng, dùng một loại diễn xuất mà Mặc Nhiên cho là đời này mình không thể có xa xỉ, ăn một bát sủi cảo được xiên tre. Khóe miệng béo ngậy, da xốp béo ngậy.



Hắn mỉm cười nói: "Ngươi biết không, sủi cảo nhà ngươi ăn cực kỳ ngon."



Mặc dù hắn chưa từng nếm qua, nhưng nhớ nửa đời người.



Mặc Nhiên ngồi trên bảo tọa, nhìn người phía dưới từ sợ hãi đến kinh ngạc, từ kinh ngạc đến mờ mịt, lại từ mờ mịt thành nịnh nọt, miệng niệm niệm lải nhải lấy lòng mình, nói sẽ lập tức mời đầu bếp trong phủ của mình đến Tử Sinh Đỉnh, tặng Đạp Tiên Đế Quân.



Một khắc này, Mặc Nhiên thanh tỉnh hơn bất cứ lúc nào mà nhận thức, hóa ra trên đời này có rất nhiều người, tình nguyện quỳ xuống liếm giày cường giả, lại không chịu cúi đầu xuống, đi cho kẻ yếu chút xíu thương hại cùng thiện ý.



Mặc Nhiên lắc đầu, cố gắng vứt bỏ chuyện cũ trong đầu.



Kỳ thật hắn cực ít khi nhớ lại hồi ức trước kia, đó là uy hiếp với hắn, hắn không muốn nghĩ nữa.



Nhưng hỏi thăm từng nhà, bị từng nhà cự tuyệt, không khỏi giải khai gông xiềng sâu trong óc để hắn tạm chìm trong chuyện cũ.



Hắn có chút mờ mịt ngây ngẩn một hồi.



Hắn nghĩ, hóa ra lúc nhỏ, mình từng đồng ý với mẫu thân, "Sẽ không ghi hận", đã đồng ý với nàng, "xây ngàn vạn nhà cao cửa rộng, che chở hàn sĩ thiên hạ" ư...



Nhưng hắn không làm được.



Đến cuối cùng, hại chết người cuối cùng đối đãi với hắn tốt, hại chết Sở Vãn Ninh, hại chết sư tôn của mình.



Sở Vãn Ninh...



Mặc Nhiên nghĩ đến y, đáy lòng đau đớn một trận, hắn vô thức lấy tờ giấy vẽ lấy Sở Vãn Ninh từ trong ngực ra. Giấy đã hơi nhăn, hắn ngậm miệng, không lên tiếng yên lặng đưa tay, muốn vuốt lên trang giấy, nhưng tay sờ lên một cái, máu liền dính vào.



Hắn cơ hồ lập tức hoảng sợ thu tay lại, sợ làm bẩn chân dung, không còn dám chạm vào.



Từ phố thứ năm phố đi tới phố thứ ba, hắn tiếp tục không cam lòng từng bước hỏi, nhưng những quỷ quái kia đều nói "Chưa từng gặp nam tử trong chân dung".



Một mình hắn trong đêm dài vô tận, bóng đêm sâu như vậy, dài như vậy, cố gắng đi thế nào, cũng vĩnh viễn không cách nào đi tới khi tảng sáng. Mặc Nhiên rốt cục hơi mệt, hắn đến nước cũng chưa uống, gạo chưa ăn, thực sự có chút không chống đỡ nổi. Nhìn thấy một sạp hàng hoành thánh, có người đang bán đồ ăn khuya, hắn liền đi mua một bát, thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ ăn vào bụng.



Thức ăn ở Quỷ giới đều lạnh buốt, hoành thánh cũng không tỏa nhiệt.



Mặc Nhiên lấy Dẫn Hồn Đăng ra, múc một thìa, giơ trước Dẫn Hồn Đăng: "Sư tôn có ăn không?"



Đương nhiên sư tôn không có phản ứng.



Mặc Nhiên tự mình ăn, vừa ăn vừa nói: "Nhưng người luôn không thích hoành thánh, người thích ăn ngọt. Lát nữa con tìm được người, chúng ta trở về, mỗi ngày con làm bánh ngọt cho người ăn."



Bóng đêm yên tĩnh, một người với một đèn ngồi trước sạp hàng đồ ăn khuya cô tịch, gió đêm xào xạc, chợt có vài chiếc lá khô bay vòng qua, địa phủ vào lúc này lộ ra rất an bình.



"Bánh hoa đào, hoa quế đường, hạch đào bơ, bánh vân phiến..." Hắn kể với hồn đăng, cứ như Sở Vãn Ninh sẽ nghe thấy, sẽ nguyện ý trả lời hắn, kể một hồi, Mặc Nhiên cười khổ, "Sư tôn, một hồn khác của người, đến cùng ở đâu?"



Thanh niên vươn tay thon dài, nhẹ nhàng chạm lên Dẫn Hồn Đăng, giống như năm hắn ba mươi tuổi, Sở Vãn Ninh chết rồi, hắn ôm thi thể kia trong ngực, xuất thần, sững sờ, hắn nói "Sở Vãn Ninh, ta rất hận ngươi", lại cúi đầu xuống, hôn lên mặt y.



"Cậu nhóc, vừa tới nơi này sao?"



Bỗng nhiên, một tiếng nói như phá la vang lên. Lão đầu bán hoành thánh mắt bị mờ, lần mò ngồi bên cạnh hắn, hẳn là ông thọ hết chết già, khuôn mặt nhăn nheo như cây khô. Ông lấy một cây yên trong áo liệm, cắn trong miệng, sau đó mang theo vẻ người già hiền lành biết nhiều sự tình, chịu đi nói chuyện phiếm với Mặc Nhiên.



Mặc Nhiên hít mũi một cái, quay đầu cười cười: "Ừm, ngày đầu tiên."



"Đúng vậy sao, nhìn nhóc lạ mắt vô cùng. Hỏi một câu, sao tuổi còn trẻ mà đã đến đây?"



"Tẩu hỏa nhập ma."



"Ồ..." Lão đầu tử hút yên không có lửa, "Là tiên quân."



"Ừm." Mặc Nhiên gật đầu, nhìn ông một chút, cũng không mang hi vọng, nhưng vẫn lấy bức tranh trong ngực, nói, "Lão bá, ta muốn tìm người, vị này là sư tôn của ta, trước đây không lâu cũng tới. Không biết ông có nhìn thấy người không?"



Lão bá nhận tranh, còng lưng tiến đến dưới đèn, híp mắt, chậm rãi xem xét, xem thật lâu.



Mặc Nhiên thở dài, muốn thu bức tranh lại: "Không sao, ta hỏi rất nhiều người, ông không biết cũng không sao, dù sao tất cả mọi người đều như vậy..."



"Ta đã gặp người này."



"!" Mặc Nhiên giật mình, gần như nháy mắt kích động huyết dịch chảy nhanh, vội vàng kéo ông, "Lão bá, ông đã gặp người sao?!? Ông, ông không nhìn lầm chứ?"



"Không nhìn lầm đâu." Lão đầu tử ngồi xếp bằng trên đầu băng ghế, thu chân, "Bộ dáng này, quanh năm suốt tháng cũng không gặp được mấy ai, không thể nhầm được, chính là sư tôn của nhóc."



Mặc Nhiên đã đứng lên, cảm thấy đột ngột, hướng lão nhân bái một cái, ngẩng đầu khẩn thiết nói: "Lão bá chỉ cho ta với."



"Ái chà, cậu nhóc không cần khách khí như thế. Mọi người làm quỷ, đảo mắt muốn đi đầu thai, ký ức đời trước, cũng chỉ lưu được trong mười năm tám năm này. Con trai lão đầu tử đi sớm, thấy các ngươi đều đau lòng." Ông lau đi nước mắt nước mũi bằng tay áo, lúc này mới nói: "Phố đằng trước, có cung điện đặc biệt khí phái, nhóc nhìn thấy không?"



"Nhìn thấy, sư tôn ở đó?"



"Đúng rồi, chính là nơi đó."



"Đó là nơi nào?"



"Là cung khác của Quỷ Vương thứ tư." Lão đầu tử thở dài, "Tứ Quỷ vương không ở nơi này, nhưng lại cố ý để cho thủ hạ xây hành cung ở Nam Kha Hương, không vì cái gì khác, chỉ vì vơ vét mỹ nhân của âm tào địa phủ, giam lỏng ở trong. Tứ vương tính dâm loạn, cứ qua một hồi, hắn sẽ đích thân đến cung chọn lựa thị thiếp, nam nữ không kị. Tuyển xong bị hắn trực tiếp mang đến tầng thứ tư Địa Ngục, nếu không có chọn trúng, nghe nói sẽ thưởng cho thủ hạ đùa bỡn, ai, nhóc nói thế đạo này– "



Ông còn chưa dứt lời, liền thấy tiểu tiên quân bên cạnh đã như thiêu như đốt ôm đèn lồng bên cạnh, như chó sói chạy vào trong bóng đêm mịt mờ.



Lão nhân sửng sốt một chút, lập tức có chút ghen tị, ông chậm rãi lẩm bẩm nói: "Tuổi trẻ tốt thật, chạy thật nhanh..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK