Mục lục
Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Chu



Beta: Đại Lục



Từ ngày hôm đó, Mạnh Bà Đường xuất hiện một kỳ cảnh.



Chưa từng ai rảnh rỗi tới mức dám ngồi vào “Vị trí riêng của Ngọc Hành trưởng lão”, ngoại trừ Mặc Vi Vũ.



Các đệ tử tới lui đều có thể thấy Mặc Vi Vũ ngồi ăn chung với Sở Vãn Ninh, hai người ngồi đối diện nhau, Mặc Nhiên sẽ gắp ít đồ ăn vào bát của sư tôn hắn.



“Kìa, mau nhìn xem, Mặc sư huynh lại gắp cho Ngọc Hành trưởng lão một miếng thịt bò, miếng to như thế, ta cược Ngọc Hành trưởng lão sẽ không ăn.”



Cách đó không xa, một đám đệ tử khe khẽ thì thầm, nhỏ giọng đặt tiền cược.



“Ta cũng cược không ăn, Ngọc Hành trưởng lão hình như không thích ăn thịt bò.”



“Ta cược người sẽ ăn, dù sao trứng bồ câu người cũng chấp nhận ăn rồi.”



Nhóm người len lén liếc trộm bên kia, bọn họ nín thở ngưng thần, thấy Sở Vãn Ninh cau mày, dùng đũa chọc miếng thịt bò, trầm mặt nói gì đó với Mặc Nhiên.



Cách đó hơi xa, họ nghe không rõ, nhưng Mặc Nhiên hình như cũng nói hai câu, sắc mặt Sở Vãn Ninh càng kém.



Đệ tử giáp ất bính cược Sở Vãn Ninh không ăn lập tức vui mừng, họ xem đến nhập thần quá mức, thìa canh xém chút nữa thì đút cả vào mũi.



“Nhìn đi, trưởng lão không ăn, người không ăn.”



“Ngươi đừng lấy khuỷu tay gẩy ta, nói nhỏ thôi, nếu bị Ngọc Hành trưởng lão nghe thấy các ngươi đem người ra cá cược, kiểu gì cũng lột da sống các ngươi đó!”



“Ha ha ha, ta mặc kệ, hai mươi lá bạc này là của ta~”



Đệ tử kia nói, liền muốn lấy lá bạc thắng được trên bàn cơm, nhưng tay còn chưa kịp động, người bên cạnh đã nói nhỏ, khẩn trương mà hô nhỏ: “Từ từ, thắng bại chưa định, trưởng lão lại động đũa rồi!”



“Gì?”



Nhìn lại, quả nhiên Sở Vãn Ninh gắp miếng thịt bò kia lên, dân cá cược trợn trắng mắt nhìn, cảm thấy tâm mình cũng lên xuống theo chiếc đũa bạch ngọc, nửa vời, bị nhéo tới đau.



“Sẽ ăn sẽ ăn sẽ ăn… Hai mươi lá bạc hai mươi lá bạc hai mươi lá bạc…” Đệ tử cược Sở Vãn Ninh ăn thịt bò không ngừng lải nhải, khẩn trương mà rung đùi. Bỗng ánh mắt hắn cứng lại, cả người như đông cứng, “A!!”



Ngọc Hành trưởng lão, lại gặp miếng thịt bò lên, không thèm nói một lời mà ném lại vào bát Mặc Nhiên!



“… …”



“Ha ha ha, thắng hiểm, thắng hiểm!”



“Ta đã nói khẳng định không ăn mà, tới, lá bạc đều là của ta.”



Đệ tử thua cược than ngắn thở dài, lập tức uể oải không phấn chấn nổi, thua mất bao nhiêu tiền mua linh hạch của mấy tháng này rồi đó!



Đang ngán ngẩm, bỗng, hắn thấy khuỷu tay Mặc Nhiên động, thân người cao lớn hơi ngả về trước, lại nói với Sở Vãn Ninh mấy câu, sau đó tên đệ tử thảm bại này tận mắt nhìn thấy Mặc sư huynh lại gắp miếng thịt bò lên, kẹp thêm rau dưa, lại đưa tới bên môi Sở Vãn Ninh.







???



Đệ tử này sợ ngây người—- Mặc sư huynh định đút cho trưởng lão ăn đấy à!?



Hiển nhiên Sở Vãn Ninh rất không quen, y không khách khí gạt đũa của Mặc Nhiên đi, vẻ mặt nghiêm túc mà nói hai chữ.



Khẩu hình kia quá dễ hiểu:



Bỏ xuống!



Mặc Nhiên liền cười đặt thịt bò và rau dưa xuống, có điều không phải đặt trong bát mình, mà là trong bát sư tôn, Sở Vãn Ninh hết cách, thở dài, không cảm thấy hơn mười đôi mắt đang nhìn y chằm chằm, trầm mặc ăn miếng rau thịt kia.



“…”



Dân cờ bạc nhìn thấy liền choáng váng, lần trước cho rằng mình thắng các đệ tử đều phải nghẹn họng nhìn trân trối, lá bạc ôm trong tay cũng rơi xuống.



Nhưng vị huynh đệ không chút phấn chấn còn đang nằm bò ra bàn lại lập tức bật dậy như hồi máu sống lại, mắt sáng rỡ, mừng rỡ nói: “Ha ha ha, chuyển bại thành thắng nha! Chuyển bại thành thắng rồi! Sư ca, sư đệ, xin lỗi ha, lá bạc vẫn là của ta cả rồi, ha ha ha ha, phát tài rồi phát tài rồi, mai lại cược ha, ha ha, mai lại cược ha!”



Sư đồ hai người bên kia lại vô tư không nhận ra, Mặc Nhiên giơ đũa lên, vừa chậm rãi lấy cơm, vừa nhìn Sở Vãn Ninh cúi đầu ăn thịt bò.



Mạnh Bà Đường hôm nay hơi nóng, tay trái Mặc Nhiên luôn xắn lên khuỷu tay, lộ ra một đoạn tay dài thon chắc, cơ bắp hơi động, khẽ nảy lên dưới làn da màu mật, hắn múc một chén canh, thừa dịp Sở Vãn Ninh không chú ý, cho thêm mấy miếng sườn vào trong bát, thịt dưới đáy, không dễ nhìn thấy.



“Sư tôn, uống canh đi, xua lạnh.”



“Canh suông?”



Mặc Nhiên chớp chớp mắt nhìn: “Hình như thế, lúc lấy không để ý lắm, quên rồi.”



Sở Vãn Ninh nhìn nước canh, một màu xanh lá cải phủ đầy, nhìn rất ngon, cũng không từ chối, uống thử một thìa.



“Có ngon không?”
















“Cũng không tệ lắm.”



“Vậy đừng lãng phí.” Mặc Nhiên cười nói, “Uống nhiều chút.”



Sở Vãn Ninh nhàn nhạt liếc hắn: “Ngươi còn dám nói ta? Về sau ăn cơm đừng lấy nhiều đồ ăn như thế, mình ăn không hết, còn phải chia cho ta ăn hộ ngươi.”



“Ha ha, được, lần sau ta lấy ít đi chút.”



Thấy Sở Vãn Ninh gật đầu, Mặc Nhiên mới nâng chén canh của mình lên, canh hơi nóng, hắn thổi thổi canh, toả ra hơi nóng mờ mờ, tản lên hắn làm gương mặt cương nghị thật nhu hoà.



Canh nóng là một món ăn kỳ diệu, rõ ràng chỉ là một bát nước nấu thành, cho thêm chút thức ăn gia vị, nhưng lại làm người ta ấm từ bao tử tới tận tâm can, mà cùng người mình yêu uống canh, cảm giác cực kỳ thoả mãn, giống như dòng nước len qua hòn đá nhỏ, trên hồ gợn sóng lan toả, ánh sáng lập lánh.



Mặc Nhiên hiếm khi có thể bình yên mà ở trên đời, không tự chủ được khẽ thở dài.



Hoá ra năm tháng qua thản nhiên, từng được nếm thử, chỉ là hương vị của một chén canh.



Hắn vì chén canh này, đã từng nghiền xương chấm máu, giết người như ma, cũng vì chén canh này, giờ hối hận tới tận xương tuỷ, đau tới đứt từng khúc ruột.



Hắn cầm chén canh, uống rất nhanh.



Trong lòng bất an cũng được, tương lai mù mịt cũng thế, hối hận áy náy cũng vậy, giờ khắc này, hắn không muốn nghĩ nhiều, ngày lành của hắn quá ngắn, nên chỉ yêu cầu ngày đêm không bị cướp đi mà thôi. Hắn không phải không muốn từ từ nhấm nháp, thảnh thảnh thơi thơi, kỳ thật hắn rất hâm mộ người như Tiết Mông, vì trời sinh phú quý, nên vĩnh viễn có thể bình tĩnh.



Mặc Nhiên lại không có cách nào để thong dong, hắn thường sẽ thiếu thứ này thứ kia, nên hắn vĩnh viễn phải nhe răng trợn mắt cướp đoạt, cướp được rồi lại sợ nó bị lấy đi, nên chỉ có thể lập tức ăn sạch, ăn ngấu nghiến, hắn trên phương diện này vẫn còn bản tính nguyên thuỷ, cảm thấy đồ ăn đã vào bụng, vào bao tử, hắn mới có thể an tâm, mới chân chính có được nó, rốt cuộc không ai lấy đi được nữa.



Khi còn nhỏ, hắn và những đứa trẻ khác tranh nhau cướp đồ ăn.



Đời trước, hắn cùng chúng tiên quân tranh đoạt thiên hạ.



Mà đời này, hắn chỉ nghĩ muốn cướp chén canh này.



Hắn tự biết mình làm nhiều chuyện ác, sợ vận mệnh có một ngày muốn hắn trả nợ, nên hắn chỉ có thể cướp đoạt chút hạnh phúc ít ỏi đáng thương, sau đó chạy như điên, đem vận mình bỏ xa lại đằng sau.



Có được những thứ đó như phạm phải trọng tội mà đột nhiên tỉnh ngộ đã ập lên đầu, Mặc Nhiên tuy luôn cười, nhưng trong lòng hắn vẫn bất an. Hắn biết “Ác giả ác báo” không phải hư ngôn, trong lúc cảm nhận được ấm áp, hắn đã cảm thấy trước mắt thật giả tạo, tựa như hải thị thân lâu, giống như hoa trong gương, trăng trong nước, cuối cùng mình vẫn sẽ tỉnh lại, trở lại Vu Sơn Điện không một bóng người, trở về địa ngục lạnh lẽo.



Nên, hắn muốn cướp bát canh ấm áp trước mặt, lại uống thêm mấy ngụm.



Nói như vậy, nếu một ngày kia, hắn thật sự gặp quả báo, bị thế nhân phỉ nhổ, bị vận mệnh hỏi tội, lần nữa bị đẩy vào vực sâu, hắn cũng có thể bằng một chút ấm áp này, một mình tự bước đi.



“Nghĩ gì thế?” Sở Vãn Ninh hỏi hắn.



“À.” Mặc Nhiên phục hồi tinh thần, lập tức phản ứng, sau đó cười nói, “Không có gì, ăn no rồi phát ngốc thôi.”



Sở Vãn Ninh nhìn bát hắn đã cạn: “Uống hết rồi?”



“Vâng.”



“Ngươi có vẻ rất thích canh sườn hôm nay.”



“Ha ha, đúng vậy.”



Sở Vãn Ninh liền lấy bát của hắn qua, nói: “Ta đi lấy thêm cho ngươi một chút.”



Y rất nhanh đã quay về, quả nhiên bưng về một bát canh thịt đầy ắp, có hơi nóng, lúc buông bát ra, Sở Vãn Ninh dí đầu ngón tay mình lên thính tai, để độ ấm của thính tai cân bằng độ nóng của ngón tay.



Y lại ngồi xuống lần nữa, nói: “Uống đi.”



“Bát thật đầy.”



“Ngươi uống chậm thôi.” Sở Vãn Ninh nói, “Không đủ vẫn còn, không ai cướp với ngươi đâu.”



Mặc nhiên bị một câu đơn giản như thế làm cho xúc động, hắn cầm bát canh, lông mi đen dày rủ xuống, mang theo chút giọng mũi, cười nói: “Được.”



Sở Vãn Ninh không biết, kỳ thật trong nháy mắt kia, Mặc Nhiên đã dồn hết cố gắng lớn nhất cả một đời, mới không cầm chén canh kia, nghe một câu ” Không đủ vẫn còn, không ai cướp với ngươi đâu”, mà rơi lệ.



Sở Vãn Ninh rời đi năm năm, hắn tự dày vò suốt năm năm.



Năm năm sau, sư tôn nói với hắn, cứ chậm thôi.



Trong lòng Mặc Nhiên rất đau, hắn càng gần Sở Vãn Ninh, liền càng cảm thấy khổ sở. Kỳ thật rất nhiều chuyện nếu không để ý, cũng không nhìn tình ý sau lưng, hắn bây giờ dụng tâm nhìn lại, thấy Sở Vãn Ninh khoan dung với hắn như vậy, ôn thiện như vậy, tốt như vậy.



Đời trước hắn lại hành hạ giày xéo người này như vậy.



Đời này có tài đức gì, lại có quân ở bên bầu bạn?



Lòng hắn run rẩy, giãy dụa đau khổ, vừa cảm thấy mình không xứng, cảm thấy mình hẳn cách rất xa Sở Vãn Ninh, cảm thấy mình làm gì còn mặt mũi, để đối mặt với nụ cười của Sở Vãn Ninh, đối tốt với Sở Vãn Ninh? Mặt dày vô sỉ!



Nhưng mà, hắn khát vọng, hắn không lúc nào không khát vọng—- Có phải cứ như vậy, có thể cứ như vậy, đời này của họ còn rất dài, để hắn chuộc lại lỗi lầm, từng chút một, đúng không?



——–



Hắn một thân tội nghiệt, từ núi thây trở về.
















Hắn dùng đôi tay kiếp trước dính đầy máu tươi, nâng lên bát canh ấm áp của kiếp này.



Ta nguyện dùng quãng đời còn lại để quỳ xuống, không thể dậy nổi, sau khi chết bị đày vào luyện ngục, chỉ hy vọng người… Có thể cầm một ánh nến, lướt qua.



“Sư tôn.”



Không biết từ khi nào, Tiết Mông đã tới.



Mặc Nhiên lấy lại tinh thần, kỳ thực sau khi Sở Vãn Ninh chết, hắn cơ hồ cảm thấy ngày đêm đều luôn bất an và tự trách mình, ngâm trong cảm xúc đó lâu vậy, cả người đều nặng nề, người khác nói với hắn cũng chẳng phải chuyện gì tốt, nên hắn luôn nỗ lực điều chỉnh cảm xúc, gần một năm nay, mới ổn hơn một chút.



Nhưng trong cuộc sống hằng ngày, thỉnh thoảng sẽ có vài thứ vẫn chạm tới hắn, hắn sẽ vì một câu nói, vì một việc nào đó, lại rơi vào rối rắm rồi tự ghét bỏ mình.



Hắn ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Tiết Mông, tăm tối trên mặt còn chưa tan, làm Tiết Mông bị doạ.



“Ấy, đồ chó chết ngươi làm gì? Nhìn ta với ánh mắt như thế? Nợ tiền ngươi à?”



Mặc Nhiên biết mình vừa vào cõi tiên, lập tức ổn định, miễn cưỡng cười, nói: “Ăn hơi no, ngươi có chuyện tìm sư tôn? Vậy các ngươi nói chuyện đi, ta đi hít thở.”



“Đừng chứ, đừng đi, ngươi ngồi đó, chuyện này cũng liên quan tới ngươi mà.”



“Liên quan gì ta? Chuyện gì?”



Biểu tình trên mặt Tiết Mông hơi vi diệu: “Nói ra ngươi cũng đừng thấy mất mát…”



Sở Vãn Ninh nói: “Được rồi Tiết Mông, cứ nói thẳng đi.”



“Chà chà.” Tiết Mông vốn đang thừa nước đục thả câu nghe sư tôn vừa nói, lập tức bảo, “Là thế này, lúc nãy nhận được thiếp mời, Tống Thu Đồng sắp thành thân.”



Mặc Nhiên sợ đến biến sắc, huyết sắc trên mặt nháy mắt đều bị rút sạch.



Nhưng run rẩy này không phải vì Tống Thu Đồng mà có, là vì Tiết Mông—- Kiếp này Mặc Nhiên rất rõ Tống Thu Đồng là dạng gì, nên hận không thể quanh nàng ta, trả hết nợ trước giờ với nàng ta, quăng tám sào không thấy bờ.



Nhưng Tiết Mông…



Sao Tiết Mông lại cho rằng, Tống Thu Đồng thành thân, mình sẽ mất mát?



Mặc Nhiên bình ổn nhịp tim, hắn cơ hồ nháy mắt thấy được Câu Trần giả kia, vẫn luôn không xuất hiện trên mặt nước, chìm sâu sau màn độc thủ.



Người kia, rất có thể cũng trọng sinh, nếu thế, người nọ biết rõ quá khứ của Mặc Nhiên, tội nghiệt kiếp trước của Mặc Nhiên, rõ như lòng bàn tay!



Mặt Mặc Nhiên càng trắng, cố trấn định, bất động thanh sắc nhìn Tiết Mông: “Thế thì liên quan gì đến ta?”



“Chẳng lẽ ngươi không rõ à?” Thần sắc Tiết Mông có hơi quái dị, nói, “Hôm nay Nho Phong Môn đưa tới thiếp mời, vị Tống tiểu thư kia, còn nhờ gửi cho ngươi một lá thư riêng. Ngươi với nàng ta không có quan hệ gì, nàng ta sao lại viết thư cho ngươi? Mặc Nhiên, không phải ta nói ngươi, nhưng ngươi chọc ghẹo nàng ta khi nào?”



“… …” Mặc Nhiên khó yên lòng, lưng như bị kim đâm, sau hồi lâu mới nói, “Viết cho ta? Không nhầm chứ…”



“Không nhầm được.”



Tiết Mông nói, lấy thư từ vạt áo ra, đập lên bàn trước mặt Mặc Nhiên: “Giấy trắng mực đen, viết Mặc Tiên Quân thân mến, Thu Đồng bái thường, còn sai được à?”



Mặc Nhiên liếc phong thư kia, tâm như nổi trống, trong đầu có vô số suy nghĩ.



Là bút tích của Tống Thu Đồng, nhưng mình và Tống Thu Đồng trong kiếp này như bèo gặp nước, trước đại hôn của nàng ta, gửi thư cho mình làm gì?



Tiết Mông khoanh tay, rất không vui vẻ: “Ngươi về tự đọc, hay đọc ở đây trước mặt bọn ta?”



“…”



Mặc Nhiên nghiêng đầu, thấy Sở Vãn Ninh cũng đang nhìn mình, mày kiếm hơi nhíu lại.



“Tự đọc à?” Tiết Mông có hơi giận, chỉ là hắn không quen nhìn chuyện giữa nam nữ, có chút hùng hổ doạ người.



Nếu chuyện thật sự như thế, dù sao cũng không tránh khỏi được…



Mặc Nhiên chỉ cảm thấy chột dạ, đầu ngón tay đều lạnh, hắn không lên tiếng, trầm mặc lấy giấy viết thư, xé phong thư mở ra.



Tác giả có lời muốn nói:



Mặc Nhiên: Sư tôn, uống canh đi.



Mặc Nhiên: Sư tôn, ăn thịt đi.



Mặc Nhiên: Sư tôn, ăn cá đi.



Mặc Nhiên: Sư tôn, ăn điểm tâm đi.



Mặc Nhiên: Sư tôn, uống rượu đi.



Tứ Quỷ Vương: Vai chính vai phụ khác nhau ở đâu? Ở chỗ ta ăn một lần đã béo, mà y ăn mãi không béo!



Mặc Nhiên: Không phải, ngươi béo vì ngươi đánh mèo, không liên quan tới vai chính vai phụ.



Tiết Mông: Hơn nữa Tứ béo, ngươi không phải vai phụ, ngươi chỉ là diễn viên quần chúng thôi O(∩_∩)O

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK