Thời gian năm năm chỉ là giây lát sẽ biến mất, nhân gian ví như đèn kéo quân, mỗi ngày mỗi đêm đều thay đổi, mỗi tuần mỗi tháng đều thay đổi.
Trong quán trà, sử sách... Những năm tháng đó, cuối cùng đọng lại thành từng hàng chữ nhỏ, thành từng đoạn binh thư.
Chuyện cũ rõ ràng, quay đầu mà nhớ lại——
Năm thứ nhất Sở Vãn Ninh bế quan, đệ tử Mặc Nhiên xuống núi, Tiết Mông và Sư Muội ở lại Tử Sinh Đỉnh, tự mình thanh tu.
Một năm ấy, Mặc Nhiên tốt hơn năm xưa một chút, Tiết Mông đột phá không còn đao thứ chín nặng nề, Sư Muội đến Dược Môn Cô Nguyệt Dạ học hỏi, thu được rất nhiều lợi ích.
Trong lúc ấy, Mặc Nhiên đến Thường gia buôn muối ở Ích Châu, nhân việc tư bái kiến Thường công tử. Lại biết Thường công tử mấy hôm trước đã chết bất đắc kỳ tử. Mặc Nhiên khi ở Quỷ giới biết được Thường công tử cấu kết với Câu Trần giả, vốn muốn thám thính mấy chuyện, ai ngờ đối phương đã bị giết người diệt khẩu, thi thể hoá thành tro tàn.
Manh mối gián đoạn.
Năm thứ hai Sở Vãn Ninh bế quan, Tu Chân giới tổ chức Linh Sơn Đại Hội, Tiết Mông đoạt khôi thủ, Mai Hàm Tuyết đứng thứ hai, Nam Cung Tứ hạng ba. Sư Muội ở Hạ Tu giới hành y giúp đời, mà Mặc Nhiên đến Mạc Bắc Giang Nam, một đường trừ ma làm việc thiện, sau đó về núi tu luyện, hành tung khó tìm.
Sở Vãn Ninh bế quan năm thứ ba, năm ấy nhiều quỷ, âm khí mạnh. Ngày xưa tại nơi kết giới suy yếu xảy ra huyết chiến ở Thải Điệp Trấn, quỷ quái xuất thế, dã quỷ khóc đêm, Tiết Mông rời Tử Sinh Đỉnh đến trấn áp. Dù chưa tái hiện lại cảnh lệ quỷ che trời năm đó, nhưng dân chúng Hạ Tu giới vẫn rơi vào lầm than, lâm vào năm tháng khổ cực.
Thượng Tu Giới mở rộng lãnh thổ, đông bá tánh, vì muốn bảo vệ mình, chín đại môn phái đưa trăm đệ tử trấn thủ bên dưới nơi biên cảnh cũ, xây dựng tường cao, nói là ngăn cản yêu ma quỷ quái vào hại dân.
Những dân nghèo không nhà để về ở Hạ Tu giới bị dồn ra ngoài tường thành, trấn phòng quỷ dài vạn dặm, phòng quỷ, cũng là phòng người. Vì thế bên trong tường bình an vô sự, ở ngoài khắp nơi cực khổ, Tiết Chính Ung nhiều lần nói chuyện với Thượng Tu giới, nhưng không có kết quả. Năm đó đệ tử Tử Sinh Đỉnh dùng máu tươi để tưới, chảy tới tận phía Đông.
Cuối năm, Mặc Nhiên ẩn danh thanh tu trong núi nhận được thư của bá phụ, biết Thục Trung đại loạn, lại nhúng tay vào hồng trần.
Sở Vãn Ninh bế quan năm thứ tư.
Mặc Nhiên và Tiết Mông kề vai chiến đấu, nhị vị công tử của Tử Sinh Đỉnh cùng mọi người ở Hạ Tu Giới quét sạch yêu quái, dẹp yên kẻ ác. Cuối cùng xảy ra quyết đấu tại trấn Thải Điệp cũ, Tiết Tử Minh tiêu diệt ngàn yêu tà, đuổi trăm quỷ kế, Mặc Vi Vũ tu bổ lại thiên liệt, dùng sức của bản thân phong ấn tà sát.
Sau chiến dịch này, Thượng Tu giới dỡ bỏ phòng thủ quanh thành, cho phép bá tánh Hạ Tu giới được vào.
Thanh danh Tiết Mông Mặc Nhiên vang dội, người trước là Phượng Hoàng nhi thanh danh không ai có thể với tới, người sau vì khi tu bổ thiên liệt, thuật kết giới cực giống với Sở Vãn Ninh, được toàn thế nhân tôn thành "Mặc Tông Sư".
Thay đổi khôn lường, đảo mắt năm tháng đã qua.
Từ sau trận chiến Linh Sơn, tuy danh tiếng Tiết Mông rất tốt, lại không đắc ý như khi còn là thiếu niên, rất dễ tự mãn, chỉ cần rảnh rỗi, cậu sẽ đến rừng trúc cần cù tu luyện, đông cố gắng luyện tam cửu hạ lại luyện tam phục, tuy thỉnh thoảng mắc bệnh, cũng sẽ không ngừng lại.
Cậu nhớ rõ sư tôn nói, cho dù không có thần võ trong tay, thiên chi kiêu tử vẫn là thiên chi kiêu tử, chỉ là phải trả giá bằng mồ hôi nước mắt và máu nhiều hơn, cậu không được trời ưu ái từ khi sinh ra, nhưng vẫn có thể vụng về chăm chỉ cần cù mà bù đắp.
Có đôi khi cậu tập xong một bộ đao pháp, uyển chuyển nhẹ nhàng phiêu dật đáp xuống từ giữa rừng trúc, trong ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua lá cây, cậu nghiêng đầu, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy trước mắt, tựa như có một bóng dáng nho nhỏ ngồi trên tảng đá, thổi lá cây.
Điều đó làm cậu không khỏi nhớ tới ngày đó, Sở Vãn Ninh bị thu nhỏ xem cậu luyện đao, thổi khúc du dương, chỉ cậu khi nào thì đâm, khi nào thì ngừng.
Tiết Mông nhớ lại đoạn ký ức kia, khúc âm như thể vẫn ở bên tai.
Vì thế cậu nhắm mắt lại, ngưng thần tĩnh khí, lại mở mắt ra thấy một tầng lá trúc khô rơi xuống phiêu nhiên, đáy mắt cậu chợt loé sáng, rồng ngâm vù vù, bóng đao vụt qua, đòn đánh như điện lướt qua nước, lúc thu thế như có tuyết bay ngợp trời.
Thu Long Thành lại, cậu đứng thẳng người, lá khô đã bị tước thành thiên ti vạn lũ, không chút tiếng động rơi xuống bên giày.
Khi cúi đầu, giống như vẫn còn là khuôn mặt non nớt, một thiếu niên thiếu kiên nhẫn.
Lại giương mắt, lông mày đĩnh bạt, ánh mắt lành lạnh ổn trọng, như có dòng suối chảy siết nhanh chóng ào tới biển, trở nên bình thản mênh mang.
Năm năm.
Tiết Mông ngừng đao, lấy khăn trắng lau mồ hôi, đang định thu đao vào vỏ, chợt nghe tiếng chân dồn dập ở nơi xa, có đệ tử xông vào, miệng không ngừng thở dốc mà gọi: "Thiếu chủ! Thiếu chủ!"
"Làm sao?" Tiết Mông nhíu mày, "Hoảng hốt tới rối cả lên, chẳng ra thể thống gì. Có chuyện gì?"
"Hồng Liên Thuỷ Tạ—— " Người nọ thở hổn hển, mặt đỏ bừng, mở miệng thở dốc, "Hoài Tội, Hoài Tội đại sư đi rồi! Ngọc, Ngọc Hành trưởng lão—— Tỉnh, tỉnh rồi!!"
"Leng keng" một tiếng, Long Thành trải qua trăm trận chiến thế mà bị chủ nhân trượt tay làm rơi trên đất.
Gương mặt tuấn mỹ của Tiết Mông thoáng chốc tái nhợt, sau đó liền đỏ bừng, môi mấp máy, mở lại khép, cuối cùng quên luôn cả nhặt binh khí của mình, lao thẳng về Nam Phong của Tử Sinh Đỉnh, trên đường vấp đá, nghiêng ngả lảo đảo thất tha thất thiểu.
"Sư tôn!! Sư tôn!!!"
Tiết Tử Minh vừa mới giáo huấn người khác chẳng ra thể thống gì, mình cũng chẳng ra thể thống gì trong nháy mắt không còn một hạt bụi.
Chạy đến ngoài Hồng Liên Thuỷ Tạ, còn chưa vào tới đại môn, đã thấy Tiết Chính Ung từ trong đi ra, nhìn thấy con trai liều mạng cùng Tham Lang muốn vào trong, Tiết Chính Ung mặt đầy vui vẻ ôm lấy cậu.
Tiết Mông vội muốn chết: "Cha!"
"Được rồi được rồi được rồi, biết con muốn gặp Ngọc Hành." Tiết Chính Ung cười nói, "Nhưng y vừa mới tỉnh lại, tinh lực không đủ, nói với ta mấy câu, đã ngủ rồi. Con đừng quấy rầy sư tôn con nghỉ ngơi."
Tiết Mông ngẩn ra: "Lời như vậy không sai, nhưng mà..." Nhưng mà trải qua năm năm rất vất vả, cậu có thật nhiều lời muốn nói với sư tôn, giờ chỉ muốn nhào tới nói cho sư tôn biết mình là đệ nhất Linh Sơn, muốn nói cho sư tôn mình trấn áp yêu quỷ quấy phá, mình...
"Hiểu chuyện chút."
"..." Hai chữ hiểu chuyện này như con rắn bảy tấc, cuốn lấy, Tiết Mông cũng phải nghe lời. Cậu gần như thở thật dài, tuy chân ngừng bước, cổ vẫn nhoài về phía trước, tựa như có thể lướt qua thân thể cường tráng của phụ thân, cửa phòng khép hờ, lập tức thấy người nằm trên giường.
Tiết Mông mím môi, có hơi không cam lòng: "Con chỉ, chỉ nhìn liếc qua sư tôn một cái thôi, con sẽ không nói gì hết."
"Ta còn không hiểu con à? Vừa cao hứng đã gào lên." Tiết Chính Ung lườm cậu một cái, "Thắng lợi từ Linh Sơn Đại Hội về, trước mặt người ngoài thì làm giá cao lãnh, về nhà náo loạn bốn năm ngày, gặp ai cũng khoe con đánh bại Nam Cung Tứ thế nào. Con nói con không hé răng, ai tin nổi?"
"... Được rồi."
Tiết Mông ủ rũ.
"Phụ thân dạy đúng lắm."
"Tất nhiên, cha con có khi nào dạy sai."
Tiết Mông bĩu môi, vẫn không khỏi tò mò: "Cha, sư tôn sao rồi?"
"Khá ổn, Hoài Tội đại sư đã đẩy độc Trích Tâm Liễu ra cho y rồi."
"A, vậy sư tôn sẽ không biến thành tiểu sư đệ nữa sao?"
"Ha ha, sẽ không."
Tiết Mông gãi gãi đầu, nghĩ tới không còn gặp được Hạ Tư Nghịch nữa, thế mà mơ hồ thấy hơi đáng tiếc.
"Vậy, vậy những mặt khác có khỏe không? Có gì không thoải mái không?"
"Đừng lo lắng, không có, thật ra nếu có, thì chính là y biết mình đã ngủ suốt năm năm, sắc mặt hơi khó nhìn." Tiết Chính Ung nhớ tới biểu tình của Sở Vãn Ninh, cười nói, "May mà y không có nhiều khí lực, bằng không có thể kéo ta tới hỏi đủ chuyện. À, đúng rồi——"
Ông bỗng nhớ tới gì đó, nói với Tiết Mông: "Mông Nhi, có chuyện này cần con làm. Sư tôn con đã rời xa thế nhân lâu như vậy, lỡ nhiều chuyện. Chỉ dựa vào chúng ta nói với y, chúng ta nói mệt, y nghe cũng không nhớ hết. Vậy, con hỏi mượn nương con chút bạc, đến chân núi trấn Vô Thường mua ít sách về đi. Không phải có loại sách năm nào cũng viết hử? Từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, mua cho y xem qua."
Tiết Mông vừa nghe, không đúng, cha là ngại cậu ầm ĩ, muốn đá cậu xuống chân núi làm chân chạy việc thôi.
Nhưng nghĩ lại, làm chân chạy việc cho sư tôn, hình như... Cũng không có gì khó chấp nhận. Dù sao sư tôn giờ đã ngủ rồi, mình cũng không thể khẳng định vào phòng sẽ không mất khống chế, làm người tỉnh giấc.
Vì thế thở dài, rất không cam lòng mà nói thầm: "Mua sách thì mua sách thôi."
"Mua nhiều chút, nói về Thượng Tu giới, Hạ Tu giới, đều mua chút, bản thân Ngọc Hành rất thích đọc sánh."
"Ài, được rồi." Tiết Mông rất uể oải, một mình yên lặng xuống núi.
Tiết Mông không thích đọc sách, đi vào sạp bán sách ở Trấn Vô Thường, nhìn trái nhìn phải, thấy chẳng có gì đặc sắc, liền ngồi xổm xuống hỏi chủ quán: "Lão bá, bá có sách nói về những thay đổi ở Tu Chân giới mấy năm nay không? Cho ta lấy mấy quyển."
Quán chủ vừa thấy người Tử Sinh Đỉnh, tuy không nhận ra vị này là Phượng Hoàng Nhi Tiết Tử Minh, nhưng cũng hết sức kích động, nhiệt tình nói: "Tiên Quân muốn mua sách về những thay đổi kia, đương nhiên có rồi. Ở chỗ ta đều là dã sử chính sử, truyện ký về nhân vật, biên niên sử, địa vực chí, hàng phổ yêu, ngay cả sách kể về mười vị tiên sinh nổi tiếng nhất cũng có. Tiên Quân thích loại nào?"
Tiết Mông nghe đau cả đầu, phất tay nói: "Tất cả, lấy hết là được, không thiếu tiền."
Đối với người bán hàng mà nói, câu dễ nghe nhất trên đời không phải là "Yêu ngươi" "Thương ngươi" "Muốn ngươi", mà là "Mua" "Không thiếu tiền" "Mỗi loại lấy một phần".
Chủ quán lập tức vui vẻ ra mặt, xoa xoa tay nghe theo Tiết Mông, xoay người tới giá sách chọn cho cậu. Tiết Mông nhàn rỗi không có gì làm, tiện tay nhặt một quyển trong sạp lên giở ra, bỗng phát hiện có một quyển hơi mỏng khá thú vị, cậu lật ra xem trên tờ đầu tiên viết:
Bảng phú hộ ở Tu Chân giới.
Đệ nhất: Khương Hi. Thân phận: chưởng môn Lâm Linh Đảo Cô Nguyệt Dạ.
Đệ nhị: Nam Cung Liễu. Thân phận: chưởng môn Lâm Nghi Nho Phong Môn.
Đệ tam: Mã Vân. Thân phận: trang chủ Tây Hồ Đào Bảo Sơn Trang.
......
Vân vân như thế, dùng chữ rất nhỏ lưu loát viết thành một hàng.
Tiết Mông lập tức hăng hái, cậu rất muốn biết mình xếp ở vị trí nào, vì thế xem đi xem lại bốn năm trang, xem đến sắp thành mắt gà chọi, cũng không tìm được hai chữ "Tiết Mông".
Cậu tức khắc cực kỳ uể ải, ngay sau đó giận dữ, nghĩ lại không cam lòng, xem lại một trang nữa, thấy mặt sau chỉ có ba bốn cái tên, cùng một câu:
"Người soạn sức có hạn, bảng chỉ đề một trăm tên, trăm tên sau không đáng kể, không viết vào."
Tiết Mông giận dữ ném sách đi: "Bổn thiếu gia nghèo như vậy à??"
Chủ quán bị cậu doạ sợ vừa nhìn quyển sách cậu xem, vội cầm lên trấn an nói: "Tiên Quân đừng giận, này chỉ là xếp hạng nhỏ trong dân gian, luôn xếp lung tung, hơn nữa, các bản lưu truyền không giống nhau. Cậu mua sách ở Lâm Nghi, đệ nhất bảng quân tử nhất định là chưởng môn Nam Cung rồi. Trên phố chỉ đọc tiêu khiển, đừng nổi giận, đừng nổi giận."
Nghe lão nói vậy, Tiết Mông cảm thấy khá hợp đạo lý, hơn nữa nội dung khác trong sách này, cậu cũng khá tò mò, vì thế hừ một tiếng, lại lấy từ tay chủ quán ra, tuỳ tay lật hai trang.
Lúc này, cậu thấy một hàng chữ xếp hạng càng cổ quái hơn.
"Bảng thế gia công tử kiêu căng."
Tác giả có lời muốn nói:
Người bán hàng thích nghe nhất là mua mua mua, vậy các nhân vật khác thích nghe câu gì nhất nè~
Sở Vãn Ninh hy vọng được nghe nhất: Ngọc Hành trưởng lão là sư tôn tốt.
Mặc Nhiên 2.0 hy vọng được nghe nhất: Ngươi không giống kiếp trước.
Mặc Nhiên 1.0 hy vọng được nghe nhất: Tất cả mọi người đều thích ngươi.
Mặc Nhiên 0.5 hy vọng được nghe nhất: Đồ chó chết, dậy đê, mơ mộng cái giề, nước miếng dính lên sách kìa!
Tiết Mông hy vọng được nghe nhất: Thiếu chủ là đệ nhất, thiếu chủ soái nhất, thiếu chủ là đồ đệ sư tôn thích nhất!
Sư Muội hy vọng được nghe nhất: Sư Muội ôn nhu đáng yêu như vậy sao là boss được.
Diệp Vong Tích hy vọng được nghe nhất: Nam Cung công tử sẽ không đoản mệnh.
Nam Cung Tứ hy vọng được nghe nhất: Cha ngươi thoái vị thì ngươi lên, công tử ngươi có thể tự làm chủ cho mình.
Tống Thu Đồng hy vọng được nghe nhất: Đây là BG văn (truyện tình cảm nam nữ).
Mai Hàm Tuyết hy vọng được nghe nhất: Mai Hàm Tuyết, chuẩn bị lên sàn đê.