Lúc Sở Vãn Ninh tỉnh dậy, đã là giữa trưa.
Mạc Hương Lộ thực sự là đồ tốt, tối qua ngủ ngon, không gặp ác mộng, y ngáp một cái, chậm rãi ngồi dậy.
"Mặc Nhiên?"
Đồ đệ còn mê ngủ hơn y thế mà không ở vị trí tối qua, Sở Vãn Ninh giật mình, gọi.
Không ai đáp.
Y đứng dậy, chỉnh đốn y quan, buộc cao mái tóc dài như sương, vừa tới phòng bên cạnh. Sau bình phong thêu núi Tô Châu có hơi nước nhàn nhạt, tựa như có người đang tắm.
"... Mặc Nhiên." . Truyện Hệ Thống
Sở Vãn Ninh đứng ngoài, lại gọi lần nữa.
Vẫn không ai đáp.
Không khỏi nghi ngờ, Sở Vãn Ninh gõ gõ lên mặt gỗ bình phong, mấy lần không có tiếng đáp, y cau mày đi ra sau bình phong.
Đây là nơi chuyên dùng để tắm rửa, ở giữa có một thùng tắm lớn. Sở Vãn Ninh liếc qua, thùng chứa đầy nước nóng, còn có thảo dược nổi lên, nhưng chỉ không thấy người tắm đâu.
Nhưng nhìn trái phải, y phục Mặc Nhiên cởi ra xếp gọn trên giá gỗ.
Không phải hắn tắm xong, không mặc y phục đã chạy ra ngoài chứ?
Thái dương Sở Vãn Ninh giật giật, áp suy nghĩ đáng sợ này xuống, mím môi, sắc mặt hơi khó nhìn.
Nhưng mà xoay người định đi, chợt nghe sau lưng vang hai tiếng "ùng ục ùng ục".
Sở Vãn Ninh quay đầu, chỉ thấy thùng gỗ lớn phủ thảo mộc, nổi lên mấy bọt khí.
—— Bên trong có người?
Chưa nghĩ bao lâu, đã nghe tiếng "Rào rạt" vang lên, một thanh niên trần trụi như giao long phá thủy, vọt ra khỏi thùng, làm Sở Vãn Ninh hoảng sợ lùi hai bước.
Thanh niên tựa hồ mới nín thở, nên không nghe thấy Sở Vãn Ninh gọi hắn bên ngoài, không nhịn nổi nữa mới chui lên, lộ nửa người ra, tóc còn dính bọt nước, như chó lên bờ, bọt nước bắn tung tóe lên áo Sở Vãn Ninh.
"Mặc Nhiên!"
"A!" Người kia ngẩng đầu sửng sốt, mắt mở tròn xoe, đương nhiên không ngờ sẽ thấy y, cực kỳ giật mình, "Sư tôn!"
"Ngươi..."
Đảo mắt nhìn qua thân hình đẹp mắt của thanh niên, vai lưng đã dần nảy nở thực rộng, đường cong săn chắc lưu loát, sức dãn hữu lực của tuổi trẻ, bọt nước theo cơ ngực rắn chắc của hắn tụ thành dòng, chậm rãi chảy xuống, ánh mặt trời chiếu vào làm người ta phá lệ chói mắt.
Hắn như giao nhân cực kỳ xinh đẹp, một nửa nổi trên nước, tóc và mắt đều ướt đẫm, bên trên thậm chí còn dính vài cánh hoa.
Mặc Nhiên lau bọt nước trên mặt, cười với Sở Vãn Ninh, tay vắt lên thùng, xương bả vai giãn ra như báo, ngửa đầu sáng lạn nhìn y.
Sở Vãn Ninh nhất thời cảm thấy đầu váng mắt hoa, theo bản năng nói: "Ngươi đang làm gì?"
"Tắm rửa ạ."
"Sáng sớm?"
"Ha ha." Có hơi chột dạ. Kỳ thật mình vì không ngăn được tà hỏa, nên mới đi ngâm nước lạnh, sau đó dập được lửa rồi, lại cảm thấy y phục đã cởi, không bằng tắm cho sạch luôn đi. Tắm tới vui vẻ, lại chìm xuống nước luyện cách nín thở, ai ngờ gặp ngay Sở Vãn Ninh.
"Ngây ngô cười cái gì?" Sở Vãn Ninh nhíu mày, ngữ khí lành lạnh, che giấu việc mình xấu hổ, "Dậy sớm cũng không gọi ta, giờ còn ở đây làm vớ làm vẩn, y phục vứt đông một cái tây một cái, ra thể thống gì——"
"Sư tôn. Người... Ở đây có nước."
Hắn giơ tay lên, lau mặt cho Sở Vãn Ninh.
"Nữa."
Mặc Nhiên cười, hắn quên mất tay mình vốn ướt, lau mặt cho Sở Vãn Ninh, chỉ càng lau càng ướt.
Sở Vãn Ninh đứng yên bất động, không khí quanh người lành lạnh, mặt cứng đờ, môi cũng hơi mím, chỉ có lông mi thỉnh thoảng run lên.
Cảm giác tựa như dạy chó săn, lại bị con chó con kia dụi đầu làm nũng, lấy lòng.
"... Mặc y phục đàng hoàng, cút ra đây. Chúng ta chuẩn bị về môn phái."
Cuối cùng Sở Vãn Ninh vứt lại một câu, phất tay áo bỏ đi.
Chỉ là nơi Mặc Nhiên không thấy, tai y đỏ lên.
Tựa như nơi y không thấy, cũng có một đôi mắt ướt át, phức tạp, lại vẫn còn mang khát vọng không thể tự kiềm chế nhìn y rời đi, cho tới tận khi biến mất ở chỗ rẽ.
Nụ cười ngâm ngâm đáng yêu biến mất, ngược lại toàn cáu giận.
Hắn phẫn uất vốc nước lên, đập vào mặt.
Đúng là gặp quỷ.
Hôm nay có chuyện gì thế?
Chỉ là lúc ngâm người thấy y, mới giơ tay chạm lên mặt y thôi.
Dục vọng vất vả lắm mới kiềm chế được, thế mà lại cứng rồi...
"Sao ngươi mặc đồ lâu thế?"
Bên cửa sổ, Sở Vãn Ninh vẫn đứng đó, vạt áo tung bay, tóc lướt qua gương mặt như ngọc, cũng có chút không kiên nhẫn quở trách.
Mặc Nhiên ho khan vài tiếng, hàm hồ nói: "Ta dùng pháp thuật hong khô tóc, dùng, dùng không nhanh, hơi chậm. Sư tôn đừng trách."
Hiếm khi thấy hắn nói chuyện quy củ như thế, Sở Vãn Ninh có chút ngoài ý muốn liếc qua hắn, mới nói: "Rửa mặt chải đầu xong, thì đi dọn đồ, chúng ta lát nữa thuê tiên thuyền về, ta không muốn ngự kiếm, cũng chẳng muốn cưỡi ngựa. Đi đường thủy, an tĩnh hơn."
"À, được." Mặc Nhiên không dám nhìn y nhiều, lại ho khan mấy che giấu.
Sở Vãn Ninh nhíu mày bảo: "Cổ ngươi làm sao?"
"... Không sao."
Xoay người đi dọn hành lý, hai người lại ăn chút đồ ở quán, mới ra bến tàu thuê thuyền lên đường.
Thuyền bè đi Trường Giang, có nơi không đi được, nên thêm cánh, dùng pháp thuật điều khiển, ngao du trời cao. Tuy không đi nhanh, nhưng cũng yên lặng thoải mái.
Tám ngày sau, hai người tới Tử Sinh Đỉnh, thuyền gỗ dừng trước sơn môn.
Mặc Nhiên vén mành trúc lên, để Sở Vãn Ninh ra khỏi khoang, sau đó mới đi theo sau y, lúc này trăng sáng lên cao, đã giữa khuya, Ngọc Hành trưởng lão không báo tin cho Tiết Chính Ung để người ra đón, cho nên hai người lên bậc thang, tới cửa chính, mới gặp bốn đệ tử thủ vệ.
"Ngọc Hành trưởng lão!"
"Mặc công tử!"
Bốn đệ tử thấy họ, không biết vì sao trên mặt lại hiện lên một tia lo sợ không yên, hai người chưa kịp phản ứng, mấy người kia đã vội quỳ "bịch" xuống, ngửa đầu bẩm báo: "Trưởng lão, công tử, trong phái có kẻ đến tìm hai vị! Tôn chủ dùng bồ câu đưa tin bảo hai vị tạm lánh, xem ra bồ câu béo này bay chậm, chưa kịp đưa tới! Trưởng lão, công tử, các vị nhanh đến trấn Vô Thường tránh đi, tuyệt đối đừng vào!"
Sở Vãn Ninh nheo mắt lại, hỏi: "Chuyện gì đáng sợ đến vậy?"
"Là người của Thượng Tu Giới, nói trưởng lão tu tà công, muốn đưa ngài đến Thiên Âm Các tra hỏi!"
"Thiên Âm Các?" Mặc Nhiên cả kinh nói, "Đây không phải lao ngục thập đại môn phái cùng nhau xây dựng, chuyên để thẩm kẻ tội ác tày trời à?"
"Đúng vậy! Bọn họ nói, bàn về chuyện ở trấn Thải Điệp!" Một vị nữ đệ tử trong đó lo sợ không yên nói, " Trưởng lão có nhớ không? Chính là lần ngài bị phạt trượng hình!"
"Chuyện đó nhiều lắm xem như lạm dụng tiên thuật, liên luỵ phàm nhân. Sư tôn cũng đã nhận phạt, sao đột nhiên lật lại nợ cũ, còn muốn kinh động Thiên Âm Các." Mặc Nhiên cau mày, "Còn có, tà công là chuyện thế nào?"
"Cụ thể chúng ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe người tới nói, dân trấn Thải Điệp trong một đêm đều chết sạch, giết người chính là thứ nửa tiên nửa quỷ, giống như bị kẻ nào đó sai khiến vậy. Quỷ tiên kia pháp lực cao thâm, tán tu bình thường tuyệt đối không thể điều khiển được ả ta, cho nên những người ở Thượng Tu Giới nghi ngờ... Nghi ngờ chuyện này chính là do Ngọc Hành trưởng lão làm ra!"
Sở Vãn Ninh: "..."
"Phì." Mặc Nhiên cười, "Ta còn tưởng chuyện gì, hiểu lầm này, nói rõ là xong, làm gì phải trốn." Rồi quay đầu nhìn Sở Vãn Ninh cười tủm tỉm nói, "Sư tôn, người xem đầu óc của bọn họ, người đi trừ tiểu quái, còn bảo người tranh với hậu bối. Người trảm đại yêu, lại nghi ngờ người luyện tà công, nuôi quỷ tiên đi đả thương người. Vậy chúng ta dứt khoát đừng làm gì nữa, học theo bọn họ chuyên tâm ở nhà đả tọa tu tiên là tốt nhất."
Sở Vãn Ninh lại không cười, vẻ mặt y khó coi, trầm mặc một hồi, hỏi: "Người trấn Thải Điệp, đều chết hết rồi?"
"Nghe nói là vậy, không ai sống sót."
"..."
Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại.
Nữ đệ tử kia thấy vẻ mặt y có dị sắc, bất an nói: "Trưởng lão?"
"Tuy chuyện này không phải ta làm, nhưng có lẽ vì ta trừ ma không hết. Ta có trách nhiệm, há có thể lảng tránh." Sở Vãn Ninh chậm rãi mở mắt ra, "Mặc Nhiên, theo ta vào."
Trong Vu Sơn Điện, mười hai cây đèn đồng thau đặt hai bên, mỗi cây cao mười thước, chín tầng đồng giãn ra, từ trên xuống dưới, từ ngắn đến dài, tổng cộng ba trăm năm mươi sáu ngọn, chiếu sáng đại điện của Tử Sinh Đỉnh, như ban ngày.
Trên điện phủ, Tiết Chính Ung đứng trang nghiêm, báo mục như hoàn, giống một pho tượng bằng sắt, nhìn người phía dưới.
"Lý trang chủ, ta nói với ngươi lần cuối. Ngọc Hành trưởng lão giờ không có ở trong phái, Tiết mỗ có thể lấy đầu đảm bảo, chuyện trấn Thải Điệp, tuyệt đối không phải y cố tình làm. Ngươi đừng tín khẩu thư... Cái kia..."
Vương phu nhân bên cạnh che ống tay áo, nhẹ giọng nói: "Hoàng."
"Khụ, ông đừng tín khẩu thư cái kia hoàng*!" Tiết Chính Ung vung tay lên, khí thế nghiêm nghị nói.
(*Vốn là tín khẩu thư hoàng, có nghĩa là không để ý sự thật đã phán xét bậy.)
Vương phu nhân: "......"
Trừ đệ tử phòng thủ ngoài Tử Sinh Đỉnh, dưới điện còn có hơn ba mươi người, gần như đều thân mang cẩm bào bích sắc, tay cầm phất trần, đầu đội hiền quan thiên tằm, chính là môn đồ "Bích Đàm Trang" mới nổi ở Thượng Tu Giới những năm gần đây. Nam tử đứng đầu khoảng tầm năm mươi tuổi, hai sợi râu giống như cá nheo, bay trong gió, không phải trang chủ Bích Đàm Trang Lý Vô Tâm thì ai?
Lý Vô Tâm vân vê râu dài, cười lạnh nói: "Tiết chưởng môn, ta kính quý phái cũng thuộc chính đạo, nên mới cùng ông phân rõ phải trái. Sau khi Ngọc Hành trưởng lão của quý phái đưa theo đệ tử đến trấn Thải Điệp trừ yêu, sinh ra kinh biến. Trừ ba người họ, nhà Trần viên ngoại chưa từng qua lại với bất cứ người tu tiên nào, nhân chứng vật chứng đều ở đây, ông nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận."
Tiết Mông đứng bên cạnh phụ thân nhịn không được, mắng ầm lên: "Các ngươi con mẹ nó còn có mặt mũi nói? Chuyện Hạ Tu Giới các ngươi quản được bao lâu? Ngày thường một đám khoanh tay lo chuyện mình thăng thiên, xảy ra chuyện thì đổ hết lên người sư tôn ta, đạo lý đào đâu ra thế!"
"Tiết công tử." Lý Vô Tâm cũng không tức giận, mà là rất có thâm ý liếc qua cậu, mỉm cười nói, "Từng nghe nói hiền danh của công tử, người ta gọi là phượng hoàng nhi, hôm nay gặp mặt, ha ha, lại có hàm dưỡng như thế, ngược lại thật sự khiến lão phu mở rộng tầm mắt."
"Ông—-–!"
Lý Vô Tâm ung dung rời mắt, lại nhìn Tiết Chính Ung: "Tiết chưởng môn, Thượng Tu Giới ta giới luật nghiêm ngặt. Một khi nhúng tay vào chuyện này, chắc chắn phải tra rõ đến cùng. Nếu ngươi nhất định không chịu giao Ngọc Hành ra, nhóm người Mặc Nhiên, lão phu đành phải đi mời đại phái đệ nhất thiên hạ Nho Phong Môn, đến đây chủ trì công đạo!"
Tiết Chính Ung tính tình thẳng thắn, nghe gã nói như vậy, rất khinh thường: "Ha. Biết Bích Đàm Trang các ngươi có quan hệ tốt với Nho Phong Môn, nhưng cho dù như hôm nay Nam Cung Liễu hắn đứng trước mặt ta, ta vẫn nói câu kia — không giao người, chuyện này không liên quan đến Ngọc Hành."
Tiết Mông cũng nói: " Mời Lý trang chủ về. Không tiễn."
"Nhìn thấy chưa? Đã nhìn thấy chưa! Bọn họ chính là không thèm nói đạo lý như thế, chứa chấp dơ bẩn!" Trong đám người bỗng nhảy ra một tiếng nói của nam tử, "Lúc trước họ Mặc kia, trộm đồ của bằng hữu ta, bọn ta khách khí lên núi tìm lý lẽ, bọn họ cũng thô bạo đuổi chúng ta đi! Lý trang chủ, ngài đã nhìn thấy chưa? Nếu mặc Tử Sinh Đỉnh tiếp tục làm xằng làm bậy, Hạ Tu Giới coi như xong!"
Gã vừa dứt lời, đã nghe thấy ở cửa sảnh phát ra tiếng cười khẩy.
Đám người quay đầu, chỉ thấy ở một góc, một thanh niên áo lam dựa vào cửa điện, dáng vẻ lười biếng nhìn tình cảnh trong điện.
Thanh niên cực kỳ tuấn tú, làn da dưới ánh nến đẹp mắt, như sáng lên.
"Thường công tử, ta trộm đồ của bạn ngươi khi nào?" Thanh niên kia cười tới ôn nhu đáng yêu, "Ngươi nói với ta xem, vị Dung Tam kia à... Không, chắc là Dung Cửu, ta không nhớ rõ. Tóm lại là vị diệu nhân ấy, đến tột cùng là bạn ngươi, hay nhân tình của ngươi? Ngươi làm người không thành thật, chỉ sợ hắn thương tâm đấy."
Người khóc lóc kể lể không phải ai khác, đúng là phú thương Ích Châu Thường thị trước đây nói không để yên cho Tử Sinh Đỉnh.
Thường công tử bỗng quay đầu lại, nhìn thấy Mặc Nhiên xuất hiện, đầu tiên biến sắc, ánh sáng trong mắt lóe lên, lại sầu thảm gào lớn:
"Mặc Vi Vũ, tên súc sinh nhà ngươi, Cửu Nhi với ta chính là chày cối chi giao (tình cảm thân thiết), thanh thanh bạch bạch với ta, giờ hắn bị các ngươi dở trò làm hại, chết thảm, ngươi—— vẫn còn ngậm máu phun ngươi, vu hãm hắn!"
"Gì?" Mặc Nhiên rùng mình, mở to mắt, "Dung Cửu chết rồi?"
Thường công tử giận dữ, hai mắt rưng rưng: "Cha mẹ hắn ở trấn Thải Điệp, mấy ngày trước về quê thăm người thân, gặp biến cố này. Nếu không phải hắn đi, sao ta biết các ngươi làm chuyện ác như thế! Cũng không tới xin Lý Trang chủ chủ trì công đạo!"
Nhưng Mặc Nhiên chẳng có hảo cảm với Dung Cửu, kinh ngạc xong lại chẳng kiên nhẫn xua tay: "Chày cối chi giao cái gì, ngươi là chày, hắn là cối? Chày giã cối, trong sạch chỗ nào?"
"Mặc, Mặc Nhiên!" Thường công tử không ngờ hắn nói thế, giận dữ nói, "Ngươi, lời nói lưu manh của ngươi quá lớn rồi! Ngươi, ngươi—— "
"Khụ..." Vương phu nhân không nhịn nổi.
Thật ra Tiết Chính Ung chớp mắt không hé răng, chày cối chày cối, nghe đã thấy không phải gì tốt, cháu trai ông nói rất có đạo lý mà, có sai đâu.
Trong đêm truyền tới tiếng thở dài, tiếng như côn sơn ngọc vỡ, nước phá băng, trầm thấp êm tai nói không nên lời, sau đó một bàn tay khớp xương rõ ràng, đường cong xinh đẹp vươn tới...
Không khách khí tát lên mặt Mặc Nhiên.
"Ô ngôn uế ngữ, chày cối chi giao là chỉ giao tình không kể giàu nghèo giữa bạn bè." Sở Vãn Ninh đen mặt xuất hiện ở cửa, tức giận nói, "Không biết mất mặt, còn đứng ở cửa làm gì, chưa cút vào đi!"
"Sư tôn!"
"Sư tôn!"
Tiết Mông và Sư Muội chợt thấy y, đều vừa mừng vừa sợ, tiến lên đón.
Tiết Chính Ung mở to mắt nghẹn họng, lại buồn bực bất đắc dĩ: "Ngọc Hành, sao ngươi đột nhiên về rồi?"
"Nếu ta không về, ngươi nghĩ ngươi chống đỡ được bao lâu?" Sở Vãn Ninh chầm chậm bước vào Vu Sơn Điên, khuôn mặt tuấn dật như tiên nhân càng thanh nhã vô trù hơn dưới ánh nến. Y đứng trong kim điện, gật đầu với Tiết Chính Ung, rồi nhanh chóng xoay người, tay áo rộng phất nhẹ.
"Sở Vãn Ninh của Tử Sinh Đỉnh, may mắn được làm Ngọc Hành trưởng lão, nghe nói chư vị có việc muốn gặp, từ chối thì bất kính." Đối diện với ánh mắt kinh hãi ngạc nhiên của Lý Vô Tâm, mắt phượng của Sở Vãn Ninh như khói, nhìn lướt qua, nhàn nhạt nói.
"Thỉnh giáo cao kiến."